Lúc Kiều Lệ Doanh bước ra khỏi chợ, trên tay đã nặng nề hai bao đồ. Hôm nay cô thu được thành quả tốt nhất định phải nấu một bữa thật ngon.
Cô sải chân đi về phía trước, muốn mau chóng về nhà để nấu cơm, cái bụng nhỏ của Kiều Lệ Doanh thực sự là đói đến muốn xỉu rồi. Nhưng còn chưa đi được bao nhiêu thì đã thấy cửa hàng bán bánh kẹo ở cuối phố, Kiều Lệ Doanh bước chậm dần rồi dừng lại. Tâm mắt của cô nhìn về phía tấm kính trong suốt kia, thấp thoáng thấy kẹo ngọt được bày trí đẹp đẽ trong cửa hàng.
Kiều Lệ Doanh không thích kẹo ngọt, nhưng mà cậu bạn kia thì lại thích... ít nhất là cho dù
<a
đã trôi qua bao nhiêu năm cô vẫn còn nhớ được sở thích của người kia.
William Phong - Phong Tử Tuấn, mối tình đầu của cô, là 5 năm nhung nhớ, là tình cảm đơn phương chưa từng được đáp lại... Kiều Lệ Doanh thu lại tầm nhìn, cô bần thần nhìn xuống mặt đường. Cũng không ngờ đã trôi qua lâu như vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy kẹo ngọt cô lại nhớ tới người đó. Không biết bây giờ người ấy đang sống thế nào, kể từ khi cô rời Mỹ về lại nước nhà học đại học, từ đó về sau đã mất hết toàn bộ liên lạc. Kiều Lệ Doanh lần nữa ngước mắt nhìn cửa hàng kia, sau cùng lại bước vào. Mùi hương kẹo bánh ngọt ngào quẩn quanh cánh mũi cô, Kiều Lệ Doanh đưa mắt quan sát nơi này một chút, cuối cùng cũng chọn bừa một loại kẹo mà trước kia Phong Tử Tuấn từng rất thích.
VietWriter.vn
Nghĩ đến dáng vẻ nam tính, khô khan kia của anh, lại thích những loại kẹo ngọt này thật khiến cô không nhịn được cười.
“Chị gói lại giúp tôi nhé” Kiều Lệ Doanh đặt trên bàn tính tiền một gói kẹo. Bình thường có
sẽ không phung phí tiền cho những thứ này, dù sao cô cũng không thích ăn, mua về vừa tốn
tiền lại vừa không hợp khẩu vị.
Nhưng hôm nay Kiều Lệ Doanh lại tự cho mình vung tay thoải mái một lần, mua về thứ mà
mình không thích.
Chủ yếu là... muốn hoài niệm lại một chút chuyện cũ mà thôi. William Phong, người đàn ông ấy đến giờ cô vẫn còn nhớ như in trong tâm trí.
.
Kiều Lệ Doanh vui vẻ về nhà, cô bỏ qua sau đầu tất cả những chuyện không vui. Dù sao hôm nay cũng định nấu một bữa ngon tự chiêu đãi mình, không thể nào lại mang khuôn mặt u sầu được. Rẽ vào một con hẻm nhỏ, Kiều Lệ Doanh từng bước chậm rãi đi sâu vào trong. Hai bên đường rêu phong bám đầy tạo nên cảnh tượng u ám đáng sợ, mà Kiều Lệ Doanh cô gái nhỏ nhắn này lại không ngại tiến vào bên trong. Dù sao đây là nơi ở của cô, từ sợ hãi lúc ban đầu, giờ đây Kiều Lệ Doanh cũng đã quen rồi.
Tuy rằng nơi này lối vào tối tăm đáng sợ, nhưng căn hộ ở bên trong cũng không quá tệ, giá cả thuê ở cũng không đắt đỏ, vừa túi tiền của cô. Kiều Lệ Doanh mở cửa vào trong nhà, thấy đèn nhà sáng trưng thì biết là có người tới. Cô nhếch môi cười, cất tiếng gọi: “Tiểu Mỹ?” “Ừm! Tớ đây!” Dương Ái Mỹ nghệ Kiều Lệ Doanh gọi thì cười hề hề, cô ló đầu ra từ sau ghế sofa.
“Sao cậu biết tớ tới hay vậy?” Dương Ái Mỹ gãi gãi mặt nhìn Kiều Lệ Doanh, vẻ mặt tinh ranh của cô nàng thực sự khiến người khác đang giận cũng vui vẻ trở lại.
Kiều Lệ Doanh quả nhiên không giận dai, cái chuyện cô bị bỏ rơi phải tự đi bộ về cũng bỏ
quên sau đầu, cô nhìn Dương Ái Mỹ rồi mỉm cười dịu dàng: “Còn không biết sao? Cậu mở đèn sáng trưng, muốn trốn thì cũng phải có đầu tư chứ, ai mà ẩu tả như cậu”
Bị Kiều Lệ Doanh chỉ ra thiếu sót, Dương Ái Mỹ mím môi cười, cô tự cốc đầu mình một cái, lè lưỡi: “Ui tớ thật thiếu sót quá mà.” “Thôi đi cô nương, bớt diễn lại!”
"Hè hè..."
Theo chân Kiều Lệ Doanh vào trong phòng bếp, lúc này Dương Ái Mỹ mới nhỏ giọng giải thích: “Lúc nãy tớ ngủ say quá trời say, làm gì nghe được điện thoại của cậu đâu.”
Nghe Dương Ái Mỹ nói xong, Kiều Lệ Doanh cũng tắt ngấm nụ cười, cô liếc nhìn nhỏ bạn thân, thở dài một hơi.
“Vậy mà suốt ngày mở miệng nói rằng mình không muốn dựa dẫm gia đình, cậu đó, lần nào đi phỏng vấn cũng có lý do này, lý do kia?
Rồi đấy, lại là chuyện việc làm. Dương Ái Mỹ biết cô sắp bị Kiều Lệ Doanh càm ràm cho một
trận.
“Tớ cũng có muốn đầu chứ” Dương Ái Mỹ bị mắng đến mụ mị đầu óc, cô mếu máo nhìn Kiều Lệ Doanh: “Cũng là do đồng hồ báo thức.”
Dương Ái Mỹ còn muốn biện minh cho mình, nhưng cô còn chưa nói hết câu, Kiều Lệ
Doanh đã cắt ngang: “Thôi đi cô nương, còn xảo biện?”