Phong Thế Quân từ sớm đã ra đời sống độc lập, tuy là làm việc trong tập đoàn của gia đình nhưng lại là dùng chính thực lực để đi lên.
Anh ít khi về nhà ăn cơm với bố mẹ, vì tính chất công việc, những bữa ăn của Phong Thế Quân trong ngày đều giải quyết ở bên ngoài tiệm ăn.
Không chỉ bao tử không được đối đãi tốt, mà đến cả thế giới tỉnh thân của Phong Thế Quân cũng bị chèn ép, bình thường anh cũng không tâm sự mọi chuyện phiền muộn với ai, thế nên Phong Thế Quân hy vọng, cô gái cùng anh đi tiếp đoạn đường sau này sẽ là một người biết lắng nghe và thấu hiểu anh.
Mà những đối tượng xem mắt của Phong Thế Quân không ai phù hợp với tiêu chuẩn của anh cả, thế nên Phong Thế Quân luôn dọa cho "cô gái tốt"
mà mẹ anh dốc hết công sức ép anh đi xem mắt phải hoảng sợ bỏ chạy.
Hạ Giai Phương này cũng rất nhanh bị Phong Thế Quân dọa sợ, chưa gì vừa gặp anh đã tạt cho cô vô số gáo nước lạnh, đến cái liếc mắt cũng không thèm cho cô, tỏ vẻ rất chán ghét cô.
Câu nào nói ra cũng đều là đâm chọt Hạ Giai Phương, ép cô giận đến cả gương mặt đều đỏ bừng lên.
Sau lời thú nhận không thích bếp núc kia của Hạ Giai Phương, hai người lại rơi vào trầm mặc, không ai nói gì, tiếp tục ăn tối.
Phong Thế Quân bỗng nhiên rất hy vọng người hôm nay anh xem mắt sẽ là cô gái ngồi ở bàn phía sau kia.
Tuy rằng chưa được tiếp xúc với cô, nhưng Phong Thế Quân có thể nhận ra được Kiều Lệ Doanh - cô gái kia có đủ những phẩm chất mà anh cần, nếu có cơ hội được làm quen, Phong Thế Quân nghĩ giữa bọn họ khẳng định sẽ có những bước tiến triển tốt đẹp.
Chỉ đáng tiếc, bây giờ hai người họ đều có đối tượng xem mắt riêng, không thể nào có cơ hội đó rồi.
Nhân viên phục vụ quần áo chỉnh tề đi tới trước bàn ăn, họ kính cẩn cúi đầu chào, sau đó thận trọng hỏi khách hàng trước mắt.
"Hôm nay nhà hàng có chương trình thử rượu miễn phí, đây là loại rượu vừa được nhập hàng về bên chúng tôi, nếu quý khách thử rượu thấy hợp với khẩu vị, xin hãy cho chúng tôi chút đánh giá.
Về sau loại rượu này sẽ được mang vào hoạt động phục vụ."
VietWriter.vn
Nói xong bọn họ dừng lại một chút để thăm dò ý kiến của khách hàng, nhà hàng lúc này đã đông người hơn lúc chiều, mỗi bàn đều có nhân viên đứng gần đó tư vấn về dịch vụ thử rượu miễn phí.
Hầu như bàn nào cũng chấp nhận thử rượu, dù sao cũng là rượu miễn phí, được nếm thử và cho ý kiến cũng không tôi.
Sở Khải Phong ân cần hỏi Kiều Lệ Doanh: "Kiều tiểu thư có muốn thử một chút không?"
Kiều Lệ Doanh do dự nhìn Sở Khải Phong, rồi lại nhìn người phục vụ đang cẩn trọng đứng bên cạnh.
Vừa nãy Sở Khải Phong đã giải vây giúp cô, nhưng cô biết anh ta rất muốn uống chút rượu.
Beefsteak kia mà...
Dương Ái Mỹ đã nói với cô rằng nếu ăn beefsteak nhất định phải thử chút rượu vang! Nhưng là do Kiều Lệ Doanh quá lạc hậu cổ hủ đi, vừa nấy đã từ chối một lần, bây giờ nhìn đĩa beefsteak trên bàn, và ánh mắt ân cần dịu dàng của Sở Khải Phong, Kiều Lệ Doanh lại không nỡ từ chối nữa.
"Cũng được, chúng ta thử một chút..."
Giọng nói của Kiều Lệ Doanh nhỏ xíu bật thốt, gò má cô chưa uống rượu cũng đã ửng lên hồng hào, thực sự khiến cho người khác dụng tâm để ý mà.
Sở Khải Phong nâng lên ly rượu, hướng về phía Kiều Lệ Doanh dịu dàng nói: "Cạn."
Nhìn thấy nụ cười hút hồn kia của người đàn ông đối diện khiến cho Kiều Lệ Doanh bối rối, cô cứng ngắc đưa tay nâng ly rượu, cạn ly với Sở Khải Phong.
"Cạn..."
Tiếng nói của mỹ nhân nhẹ nhàng, hệt tiếng mèo nhỏ kêu lên, chưa gì đã cào sát vào trong lòng Sở Khải Phong, khiến cho người đàn ông kia tim gan rụng rời.
Hai người đã cùng nhau trò chuyện lâu như vậy, nhưng Sở Khải Phong vẫn không nắm rõ tâm tư của người phụ nữ này, anh cảm thấy cô có gì đó rất cuốn hút cũng rất thần bí.
Mỗi khi anh muốn thân thiết hơn với cô, thì lại bị vẻ xa cách của Kiều Lệ Doanh khiến anh ngập ngừng.
"Kiều tiểu thư, cho phép tôi chở em về nhé"
Sở Khải Phong rất muốn tạo mối quan hệ với người phụ nữ này.
Muốn thân thiết với cô hơn, cũng muốn thấu hiểu trong lòng cô đang nghĩ những gì.
Vậy nên cho dù rõ biết Kiều Lệ Doanh sẽ lạnh lùng không để tâm đến anh, anh vẫn muốn thử.
Chỉ tiếc Kiều Lệ Doanh lại không có cảm giác này với Sở Khải Phong, tuy rằng anh ta rất tốt, nhưng lại không khiến cho cô có cảm giác an tâm để có thể cùng đi cùng nhau.
Hơn nữa...
bọn họ không cùng một giai cấp, rất khó mà hòa hợp.
Kiều Lệ Doanh đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác đưa môi đến nhấp một ngụm rượu.
Rượu tan trong cổ họng đắng chát không nghe ra mùi vị, Kiều Lệ Doanh hơi buồn, cô đã nghe nói rằng rượu có vị rất thơm, chỉ có những người biết thưởng thức mà nghe ra vị rượu thơm ngọt.
Cặp mắt đáng thương của Kiều Lệ Doanh chiếu ra bên ngoài cửa kính trong suốt, ngoài trời tối đen, thi thoảng đèn đường yếu ớt chiếu vào, phản chiếu bóng hình của chính cô, Kiều Lệ Doanh thây mình thật lạc lõng.
"Tôi có thể tự về, không cần phiền tới Sở tiên sinh như thế"
Kiều Lệ Doanh khách sáo không muốn thân thiết với Sở Khải Phong.
Cô uống rượu vào có chút say, để cho anh ta chở về cũng không nên, mấy chuyện say rượu loạn tính, Kiều Lệ Doanh rất sợ mình cũng xui xẻo vướng vào.
Nhìn Sở Khải Phong lịch thiệp thế này khẳng định sẽ không làm ra mấy chuyện bại hoại, nhưng mà Kiều Lệ Doanh thì luôn lo xa.
Với cả gia cảnh của cô không tốt, căn nhà kia nằm sâu ở trong hẻm cụt nghèo nàn, nếu để cho Sở Khải Phong chở về, cô không biết mình phải giấu mặt mũi đi đâu nữa.
Kiều Lệ Doanh da mặt rất mỏng, những chuyện đụng chạm tới lòng tự ái như vậy, Kiều Lệ Doanh không làm được.
Ban đầu cô đã không có ý định sẽ đi xem mắt rồi, còn chưa nói đến...
nơi sang trọng này, bộ váy xinh đẹp mà cô đang mặc, và cả người đàn ông quyền quý kia...
toàn bộ đều không thuộc về thế giới của cô.
"Nhưng trời đã tối rồi, để em đi về một mình tôi không an tâm"
Sở Khải Phong vẫn không từ bỏ ý định cũ, thật lòng anh muốn chở cô về nhà.
Cho dù sau ngày hôm nay cô không muốn liên lạc với anh cũng không sao, làm một người đàn ông, Sở Khải Phong không thể để phụ nữ mỏng manh thế này trời tối phải tự mình về nhà.
Huống hồ gì Sở Khải Phong rất có tình cảm với Kiều Lệ Doanh, anh rất thích cô, cũng muốn nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều nhiều hơn với cô.
"Không sao, tôi bắt taxi về là được, Sở tiên sinh không cần phải lo lắng"
Nói đoạn, Kiều Lệ Doanh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc cô đi cũng không quên chào Sở Khải Phong: "Cảm ơn anh vì bữa tôi này...
Ừm, có duyên gặp lại...
Sở Khải Phong thấy mình không thể nào khuyên được Kiều Lệ Doanh, vậy nên cũng không gượng ép cô: "Vậy được, có duyên gặp lại, Kiều tiểu thư"
Nụ cười lịch thiệp và dịu dàng của Sở Khải Phong thực sự khiến cho Kiều Lệ Doanh cảm thấy thoải mái.
Lần đầu tiên đi xem mắt mà lại gặp một người tốt bụng như Sở Khải Phong đây chính là điều vinh hạnh của cô.
Kiều Lệ Doanh quay đầu bước đi, nơi xa hoa sang trọng này rõ ràng không phải là nơi thuộc về cô mà