Không hiểu sao Kiều Lệ Doanh lại nghĩ như thế, cô tự cười chế giễu mình trong lòng, chắc là bản thân quá si tình đến mụ mị đầu óc, nhìn người đàn ông xa lạ cũng nghĩ tới William
Phong.
Kiều Lệ Doanh đi qua bàn phía sau, được đối tượng xem mắt kéo ghế giúp mình. “Chào... tôi là Kiều Lệ Doanh” Kiều Lệ Doanh vẫn ngập ngừng như bao lần, cũng không trách được, cô vốn dĩ là không thể nói năng lưu loát như mọi cô gái khác mà.
Người đàn ông ngồi đối diện bàn ăn của bọn họ vẫn đang chờ người, anh ta nâng tay xem đồng hồ, còn trong lòng thầm trách móc sao người phụ nữ kia tới muộn như vậy. Sau đó thì chợt nghe thấy thanh âm trong trẻo mềm mỏng của Kiều Lệ Doanh, không hiểu sao trong
lòng như được rót mật.
“Chào, tôi là Sở Khải Phong, chính là người hẹn em đến buổi xem mắt này. Đối tượng xem
VietWriter.vn
mắt của Kiều Lệ Doanh mỉm cười lịch thiệp.
Kiều Lệ Doanh gật đầu không nói, hai mắt sáng trong nhìn đến người đàn ông đang ngồi
đối diện mình.
Sở Khải Phong có chút ngỡ ngàng, anh ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào kiệm lời như Kiều Lệ Doanh, có điều anh ta lại thích cô, có thể là vì nhan sắc xinh đẹp mỹ miều này, hoặc là một số lý do chưa thể giải mã được.
Phục vụ nhà hàng thấy khách nhân đã tới đủ, đưa tới cho Kiều Lệ Doanh và Sở Khải Phong
thực đơn, sau đó đứng bên cạnh chờ đợi gọi món.
Kiều Lệ Doanh chưa từng đi những nhà hàng sang trọng, cô chỉ cần nhìn thực đơn một chút là đã thấy hai mắt nổ đom đóm, trời ạ, đắt tiền lắm đấy!
Sở Khải Phong thì ngược lại, thiếu gia nhà giàu như anh ta, trước giờ ăn qua bao nhiều món
ngon sơn hào hải vị, bình thường tiêu tiền thẳng tay không ngại tốn kém. Đối với thực đơn này, chuyện lựa chọn món ăn cũng không khó khăn gì. “Em chọn món đi, Kiều tiểu thư muốn ăn món gì?”. “.” Kiều Lệ Doanh ngập ngừng nhìn thực đơn, cô thở dài, lại lựa lời mà đùn đẩy trách
nhiệm: “Tôi ăn món gì cũng được, vẫn là Sở tiên sinh lựa chọn thì hơn”
Sở Khải Phong có lẽ hiểu được Kiều Lệ Doanh không biết nên chọn làm sao mà đẩy trách
nhiệm qua mình, anh rất vui lòng đồng ý. “Vậy được.” Nói đoạn anh ta nhìn phục vụ bắt đầu liệt kê món ăn.
Lúc món ăn được bày lên, Kiều Lệ Doanh và Sở Khải Phong đã nói vài ba chuyện phiếm. Chủ yếu là Sở Khải Phong nói về mình, còn Kiều Lệ Doanh chỉ có thể gật đầu, hoặc là nói “Vâng” cho có lệ.
Kiều Lệ Doanh chưa từng ăn ở nhà hàng Âu, nên cách dùng dao nĩa thì cô hoàn toàn mù tịt. Nhưng mà Kiều Lệ Doanh rất biết học hỏi, cô khéo léo chờ Sở Khải Phong ăn trước, đợi đến khi người đối diện cầm dao nĩa như thế nào thì mình cũng nhanh chóng làm theo như thế
đấy.
Sở Khải Phong thực sự là một nam nhân tốt, rất ân cần chu đáo. Anh ta giúp Kiều Lệ Doanh cắt beefsteak ra thành miếng cho dễ ăn, còn tỉ mỉ hỏi cô có thể uống chút Champagne hay
không.
“Kiều tiểu thư có thể uống rượu hay không?” Kiều Lệ Doanh ngập ngừng, cô bắt đầu phân vân không biết mình nên từ chối hay là cứ chấp nhận cho xong vậy. Cô trước giờ chưa từng uống rượu, chỉ sợ vừa uống một chút đã xỉn đến không biết trời mây.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Kiều Lệ Doanh, Sở Khải Phong cũng rất lịch thiệp, không cố tình bắt ép cô. “Ồ, tôi lại quên mất” Sở Khải Phong tỏ vẻ mình đã quên mất chuyện quan trọng, sau đó thì nhìn Kiều Lệ Doanh với vẻ mặt hối lỗi: "Kiều tiểu thư, xin lỗi em, tôi gần đây thanh quản không tốt, bác sĩ có khuyên không nên uống rượu... vậy mà tôi lại quên mất” Nghe Sở Khải Phong nói thế, ánh mắt Kiều Lệ Doanh liền sáng rực lên, cô biết anh ta là vì
cố nên mới nói ra câu này, để mình trở thành kẻ vướng bận, còn cô thì là vì tốt bụng nên
không để tâm chuyện này.
Kiều Lệ Doanh trong lòng thầm biết ơn Sở Khải Phong, cô bắt lấy cơ hội mà nói: “Không sao, không sao cả. Chúng ta vẫn là nên uống nước lọc thì hơn”
Kiều Lệ Doanh cười lên ngại ngùng, ở phía đối diện Sở Khải Phong cũng bị nụ cười này làm cho thoải mái trong lòng. Chà, một tiểu thư trong sáng như thế này, quả nhiên là hiếm thấy.
Sở Khải Phong càng ngày càng thích Kiều Lệ Doanh hơn, nhưng mà xem ra Kiều Lệ Doanh không thích anh như anh đang thích cô.