Nhưng dù sao cũng đã bị ghét rồi, Lục Mai nói như thế thì đám người ở phòng sau kia vẫn ghét Kiều Lệ Doanh thôi, mà có khi còn thù hận thêm nữa.
Có điều Kiều Lệ Doanh sớm biết bản thân mình không thoát khỏi cái cảnh khốn đốn bị nhiều người ghét, thế nên cô đành kệ vậy, tiếp tục trở về vị trí của mình, hoàn thành tốt những gì mà ông chủ giao, đây mới chính là thứ mà mỗi ngày Kiều Lệ Doanh phải suy nghĩ, chứ không phải là bận tâm những kẻ ghét cô.
Kiều Lệ Doanh được Lục Mai dẫn đi trước ánh mắt ghen tị của đám người phòng sau.
Bên ngoài thì bọn họ đã bị Lục Mai mảng nên không dám ầm ĩ, nhưng trong group chat riêng thì vẫn lan truyền đủ thứ tin xấu về Kiều Lệ Doanh.
"Cảm ơn chị đã giúp em ạ.."
Kiều Lệ Doanh nhỏ giọng líu ríu trong cổ họng.
Cô thực lòng rất hạnh phúc vì có tiền bối yêu thương mình như Lục Mai.
"Trời ạ, cô gái ngốc này.
Em cảm ơn chị làm gì, chị em với nhau, chị tất nhiên phải bảo vệ em rồi"
Phương Nhiễm vừa pha xong cà phê, rót thêm hai ly cho Lục Mai và Kiều Lệ Doanh.
Lúc đến bài Kiều Lệ Doanh, Phương Nhiễm dịu dàng nói với đàn em.
"Em đừng để ý đến đám người họ, thật ra thương trường khó khăn, người ta chèo lái mệt nhọc nên nảy sinh lòng ganh tị thôi.
Em xứng đáng ngôi ở vị trí này vì em có thực lực, nên không có gì phải lo nghĩ hết"
"Vâng ạ, em biết rồi"
VietWriter.vn
Kiều Lệ Doanh nhỏ giọng líu ríu trong miệng, mang theo ánh mắt cún con cảm động nhìn Phương Nhiễm.
"Này, cà phê cho em"
Phương Nhiễm cười thoải mái, cô đưa cà phê cho Kiều Lệ Doanh, tiện tay còn xoa xoa gò má của cô nữa.
"Cảm ơn chị, thư ký Phương"
"Có gì đâu mà cảm ơn, thực ra chị phải cảm ơn em mới đúng nha"
Phương Nhiễm nhún vai, cảm thán một câu: "Lúc chưa có em, công việc Phong tổng giao cho bọn chị nó kinh khủng lắm kia kìa, bây giờ có Doanh Doanh vào công ty, em học việc nhanh lại giỏi việc, chia mấy phần văn kiện ra nên chị khỏe quá chừng."
Kiều Lệ Doanh nghe thế thì càng vui vẻ, cô cũng biết sức lực của mình có hạn, trước giờ đi phỏng vấn không được nhận, không có kinh nghiệm như cô mà lại vào được một công ty lớn, đương nhiên sẽ không có khả năng gánh vác công việc giúp cho ai.
Nhưng Phương Nhiễm nói như vậy làm cô cảm thấy trong lòng rất vui mừng, bởi vì cô đã được người khác công nhận là tự thân cố gắng, chứ không phải là được hậu thuẫn hay là đi cửa sau như lời những người phòng ngoài đã nói.
"Cô gái nhỏ tiếp tục làm việc đi nha, chị với Lục Mai đi đây"
Phương Nhiễm tiếp tục xoa xoa gò má của Kiều Lệ Doanh, sau đó trêu cô thêm mấy câu nữa mới kéo Lục Mai rời đi để cho Kiều Lệ Doanh làm việc.
Kiều Lệ Doanh nhìn mãi theo bóng dáng hai nữ tinh anh văn phòng kia, cảm thấy ngưỡng một Phương Nhiễm và Lục Mai quá, chẳng biết chừng nào cô mới trở thành giống họ nữa, tài giỏi và bản lĩnh như vậy, đúng là kiểu mẫu phụ nữ hiện đại, người đàn ông nào nhìn thấy cũng yêu thích.
Phương Nhiễm đi cạnh bên Lục Mai, cô và Lục Mai đã sát cánh cùng nhau mấy năm, từng tốp người không có thực lực sớm đã bị tổng giám đốc đuổi việc, chỉ có cô và Lục Mai còn trụ vững ở công ty này, trở thành cánh tay trái phải đắc lực của Phong tổng.
"Lục Mai, cô cố tình làm khó Kiều Lệ Doanh đó à."
Phương Nhiễm không nói rõ, chỉ vu vơ hỏi một câu.
Lục Mai bị nói trúng tim đen nhưng mặt không hề đổi sắc, cô quay sang nhìn Phương Nhiễm, cười tươi.
"Làm gì có chứ, tôi thương cô bé này còn không hết.
Nhưng mà...
sao tự dưng cô lại nói thế?"
Phương Nhiễm nghe vậy thì cười to, khoác tay Lục Mai: "Tôi trêu cô thôi, tôi biết cô luôn muốn bảo vệ đàn em mà"
"
Lục Mai cười hơi gượng gạo, rõ biết Phương Nhiễm chỉ là trêu cô nhưng dù sao bị nói trúng tim đen cũng rất khó chịu, mấy ai lại có thể mở to mắt nói dối được.
"Có điều cô ra mặt cho Kiều Lệ Doanh trước đám người họ chỉ tổ làm người ta ghét cô bé hơn thôi"
Phương Nhiễm theo như hiểu biết của mình thì vẫn là khuyên Lục Mai.
Trong mắt Phương Nhiễm, Lục Mai là đàn chị đang cố hết mình bảo vệ đàn em, chứ không phải loại phụ nữ tâm cơ, có ý đồ xấu xa.
"Ừm...
lúc nãy tôi bức xúc quá nên mới hành động không suy nghĩ"
Lục Mai cười nhẹ tênh, hoàn toàn giấu đi tâm tư xấu xa dưới lớp mặt nạ một người hoạt bát hòa đồng.
"Mà kế cũng tội cô bé ha, vừa vào công ty đã vướng vào lùm xùm thị phi..."
Phương Nhiễm nâng tách cà phê nhấm một ngụm, cảm thán: "Doanh Doanh cô bé này từ nhân cách đến vẻ bề ngoài đều khiến cho người khác cảm thấy rất ngoan, chẳng hiểu sao đám người phòng ngoài kia lại cho là em ấy câu dẫn Phong tổng"
"Để cho Phong tổng nghe được, chắc là đuổi việc hết cả đám mất"
Phương Nhiễm vừa nói vừa cười nghiêng ngả, không phải là cô chưa từng nhìn thấy Phong Thế Quân nổi trận lôi đình, mà là đã nhìn thấy quá nhiều nên bây giờ mới sợ đây.
"Nhưng mà phải làm sao để giúp Doanh Doanh đây nhỉ? Tôi không nỡ để em gái nhỏ bị tổn thương đâu"
Phương Nhiễm cảm thấy tiếc nuối, dù sao hiếm lắm mới gặp được một thư ký khiến cô ưng ý như vậy, ngoan ngoãn, xinh đẹp, lại không có dã tâm.
Vậy nên sau khi Kiều Lệ Doanh vào Phong thị, Phương Nhiễm đã luôn xem Kiều Lệ Doanh là em gái nhỏ, nên thấy cô gặp chuyện Phương Nhiễm cũng rất muốn giúp đỡ, chỉ tiếc là cô lực bất tòng tâm...
"Không có ai có thể làm sáng tỏ chuyện này giúp em ấy, trừ chính em ấy đâu"
Khóe môi Lục Mai khẽ câu lên một đường cong đẹp mắt, nghe như có vẻ là Lục Mai quan tâm đến Kiều Lệ Doanh.
Nhưng ai đâu có ngờ thực chất cô là người ngâm tung ra cái tin Kiều Lệ Doanh quyến rũ Phong tổng.
Có điều Lục Mai không cho rằng mình đã làm việc sai trái, rõ ràng là Kiều Lệ Doanh đã quyến rũ Phong tổng, bởi vì nếu không thì làm sao Kiều Lệ Doanh lại có khả năng dễ dàng lọt qua vòng phỏng vấn của Phong tổng được chứ.
Lần trước Lục Mai thấy Kiều Lệ Doanh pha cho Phong tổng một ly nước mật ong chanh thì liên biết người phụ nữ này không đơn giản rồi! Rất có tâm cơ, muốn lấy lòng người khác.
Thật lòng mà nói Lục Mai rất xem thường Phương Nhiễm, bình thường cô thông minh như vậy, cũng thân thiết với Lục Mai, nhưng lại chưa từng nhìn ra được Lục Mai cô là kẻ có tâm cơ.
Vậy nên Phương Nhiễm làm sao biết, đằng sau vẻ mặt ngoan hiền kia của Kiều Lệ Doanh, có đâu chừng lại là một ả đàn bà dụng tâm xấu xa, thả mồi bắt bóng, muốn câu dẫn ông chủ chứ.
Phương Nhiễm không thấy được, vậy thì Lục Mai sẽ từ từ vạch trần Kiều Lệ Doanh vậy.
Cô không tin Kiều Lệ Doanh có thể đeo cái mặt nạ giả tạo này mãi được.
Trước kia Lục Mai cũng như Kiều Lệ Doanh, vẻ ngoài thì hoạt bát lương thiện, chứ trong tâm đương nhiên có mộng trèo cao, dã tâm rất lớn.
Thể nên Lục Mai tin, Kiều Lệ Doanh giống như cô, vốn không phải là loại người đơn giản.
Mà hiện giờ cái người không đơn giản là Kiều Lệ Doanh kia đang ngồi hì hục gõ máy tính, phân loại đủ các kiểu văn bản mà các phòng ban đưa tới, thực sự là sống dở chết dở...
Nếu như cô thực sự câu dẫn ông chủ, đi cửa sau để vào công ty như lời đồn...
vậy thì Kiều Lệ Doanh cũng mong muốn được thử cảm giác đi cửa sau lắm đấy!