• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Lệ Doanh cảm thấy có gì đó không ổn, cô rõ ràng là đã nhìn vào trong phòng của Phong tổng để xem tình hình, nhưng lại không nghe anh nói gì hết.


Cuối cùng Phong Thế Quân gọi điện lại không nói gì, cứ thế mà tắt máy.


Kiều Lệ Doanh ngớ ngẩn đưa tay gãi mặt, trộm nuốt một ngụm nước bọt vì lo sợ.


Cô vội đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi vào trong phòng giám đốc.


Cánh cửa phòng tổng giám đốc nặng nề được kéo ra, Kiều Lệ Doanh thấp thỏm lo âu đi vào.


"Phong tổng, anh cần tôi làm gì sao?"


Kiều Lệ Doanh vẫn kiên trì hỏi lại, lo âu đứng một bên chờ Phong Thế Quân ra mệnh lệnh.





Nhưng mà người đàn ông kia lại không nói gì, cứ trầm ngâm suy nghĩ, nhìn cô bằng con mắt quái lạ.


Tấm lưng của Kiều Lệ Doanh thẳng tắp đứng vững ở một chỗ, cô bắt đầu suy đoán tâm trạng của tổng tài.


Nhìn không lầm thì Phong tổng đang nổi giận, có điều, là giận cái gì thì Kiều Lệ Doanh không biết được.


"Hôm nay em có thể tan làm sớm"


Đột ngột, thanh âm lạnh lẽo như băng của Phong Thế Quân bật thốt giữa không gian tĩnh lặng, làm cho Kiều Lệ Doanh sợ hết hồn.


"Vâng?"


Kiều Lệ Doanh không hiểu lắm hỏi ngược lại.


Sau đó liên bị ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông đó quét qua khắp người, trong phòng nhiệt độ cũng không quá thấp, vậy mà Kiều Lệ Doanh lại lạnh run cả người.


"Tôi nói hôm nay em có thể tan làm sớm"


Phong Thế Quân một lần nữa nhắc lại, bình thường anh hiếm khi nào kiên nhẫn nói đến lần thứ hai, xem như là Kiều Lệ Doanh may mắn đi, được Phong tổng dung túng đến như vậy.


Kiều Lệ Doanh được tan làm sớm, đáng lý ra phải vui vẻ mới đúng.


Nhưng không, nhìn vẻ mặt đau khổ của Kiều Lệ Doanh thì có chỗ nào gọi là vui vẻ đâu.



VietWriter.vn



Cô gái nhỏ thấp thỏm hỏi Phong Thế Quân: "Hôm nay...


tôi lại cùng ngài đi ăn tối ạ?"


Nói đến những chữ cuối cùng, Kiều Lệ Doanh còn cố ý hạ thấp âm giọng, chỉ sợ chọc giận đến sếp tổng.


Quả nhiên là không thoát khỏi cảnh bị Phong Thế Quân lườm một cái rét run cả người.


"Em không đi ăn với tôi được sao."


"Không phải đâu, ý tôi không phải vậy mà"


Kiều Lệ Doanh thấy Phong Thế Quân không vui thì liên lắc đầu nguầy nguậy, chối bay chối biến.


Nếu là ngày thường, Phong Thế Quân sẽ vui vẻ bỏ qua cho sự ngốc nghếch này của Kiều Lệ Doanh.


Nhưng hôm nay anh ta quả thật là không vui, không vui bởi vì khi nấy anh ta đã thấy chủ quản Tần thân thiết với Kiều Lệ Doanh như vậy, còn mua nước cho cô, đứng ở đó trò chuyện rất lâu cũng không về.


Kiều Lệ Doanh ngày nào ở bên cạnh Phong Thế Quân cũng là một bộ dạng dè chừng lo sợ, tuy rằng cô đặt hết mọi sự chú ý của mình lên anh, nhưng đó là bởi vì Phong Thế Quân là tổng giám đốc nên cô mới phải buộc làm thế.


Kiều Lệ Doanh sẽ không cười tươi vui vẻ với Phong Thế Quân như khi nãy cô nói chuyện với chủ quản Tân.


Điều này làm cho Phong tổng giám đốc rất không hài lòng! "Vậy nếu không phải ý đó thì em mau chóng thu dọn đi, chúng ta đi ăn tối"


Kiều Lệ Doanh nhìn Phong Thế Quân bá đạo ra lệnh thì chỉ biết im lặng đáp ứng thôi, cô ủ rũ cúi đầu chào Phong tổng, đi ra ngoài.


Trời ơi đúng là ông chủ của cô khó chiều quá mà, độc tài, đáng ghét! Lân nào anh ta cũng nói "Thư ký Kiều, hôm nay em có thể tan ca sớm"


Nhưng sau cùng được tan ca sớm mà bù lại phải hầu hạ Phong tổng đi ăn tối, vậy có khác nào là đang tăng ca đâu chứ! Thêm vào đó, công việc ngày hôm nay chưa hoàn thành thì sẽ bị đồn vào ngày hôm sau.


Vậy nên được cho tan ca sớm, đối với Kiều Lệ Doanh còn kinh khủng hơn là tăng ca đến khuyal Kiều Lệ Doanh dọn dẹp xong thì cùng Phong Thế Quân đi thang máy xuống lầu, ngày thường sẽ có tài xế đưa rước Phong tống, nhưng lần nào Phong Thế Quân cao hứng muốn đi ăn tối cùng Kiều Lệ Doanh thì sẽ là anh chở cô.


Kiều Lệ Doanh thấp thỏm lo sợ đi theo Phong Thế Quân, chỉ sợ có đồng nghiệp nào đó thấy cô lên xe của tổng giám đốc thì lại phiền phức lắm...


Trong giới văn phòng thường xuyên buôn dưa, bình thường bọn họ tám nhảm cái gì cũng không sao.


Nhưng nếu để người ta thấy cô đi cùng tổng giám đốc, sau đó buôn ra mấy lời đồn thất thiệt, vậy thì Kiều Lệ Doanh có tắm mấy con sông cũng không rửa sạch được tội danh này đâu.


Kiều Lệ Doanh từ sớm đã quá quen với việc bị mọi người hiểu lầm, bàn tán.


Nhưng mà cô làm sao dám để Phong tổng vì cô mà hứng chịu mấy lời đồn quái ác như vậy được.


Có mấy lần Kiều Lệ Doanh nói bóng nói gió về chuyện này, muốn Phong Thế Quân cẩn thận hơn, sau giờ làm việc đừng gọi cô đi ăn cơm chung nữa, đừng chở cô về nhà như thế...


Nhưng Phong Thế Quân lại không quan tâm tới lời cô nói, cứ hờ hững bỏ ngoài tai.


Kiều Lệ Doanh còn mơ hồ nghĩ rằng anh ta cố tình như thế nữa! Nhưng dù sao người nọ cũng là Phong tổng giám đốc, làm sao mà lại cố tình muốn tung ra tin đồn như cô đã nghĩ được.


Chỉ trách là vì Phong tổng quá vô tâm hững hờ đối với các loại tin đồn nên mới khiến Kiều Lệ Doanh ảo tưởng ra thành như vậy.


"Doanh Doanh"


"Vâng."


Kiều Lệ Doanh nghiêng mặt nhìn Phong Thế Quân đang lái xe, cô đối với tiếng gọi "Doanh Doanh"


cũng không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa.


Ngày trước Phong Thế Quân gọi cô là Lệ Doanh thôi đã đủ khiến cô sởn gai ốc, sau đó anh càng lúc càng thân thiết, gọi cô là Doanh Doanh.


"Em muốn ăn món Tây hay là món Trung?"


Phong Thế Quân tùy ý hỏi, ánh mắt anh vẫn tập trung nhìn thẳng phía trước.


Kiều Lệ Doanh vốn không kén ăn, vả lại cô cũng không dám chọn lựa: "Phong tổng, ngài chọn đi.."


Lời vừa dứt khỏi miệng, ánh mắt của sếp tổng đã quét qua khiến cho sống lưng Kiều Lệ Doanh lạnh toát.


Cô vội vàng sửa: "À ừm...


Thế Quân, anh chọn đi.."


"Vậy hôm nay sẽ ăn món Trung."


"Vâng..."


Thấy Phong Thế Quân hài lòng không nhìn mình nữa, Kiều Lệ Doanh cuối cùng cũng có thể thảnh thơi thở ra một hơi.


Lại là dùng ánh mắt lạnh như băng đó uy hiếp cô...


Phong tổng à, chưa từng có ai chê ngài ngang ngược hay sao? Kiều Lệ Doanh trong lòng chỉ trích tổng giám đốc thật đáng ghét, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn ngồi một bên để Phong Thế Quân lái xe.


Haiz...


để cho các đồng nghiệp khác nghe được Kiều Lệ Doanh cô gọi thẳng tên của tổng giám đốc, chắc là Kiều Lệ Doanh sẽ không sống sót nổi đâu.


"Mà này Doanh Doanh"


Phong Thế Quân đang lái xe thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng rất hay.


Nhìn thấy vẻ mặt cao hứng của Phong tống, Kiều Lệ Doanh bỗng cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, cô nhỏ giọng: "Vâng."


"Hôm nay không đi ăn tối ở nhà hàng nữa"


Nghe thấy Phong tổng nói không muốn đi ăn nữa, ánh mắt Kiều Lệ Doanh bỗng dưng sáng rực.


Trong lòng cô nghĩ, ôi trời, hay quát Nhưng giấc mộng được giải thoát của Kiều Lệ Doanh còn chưa bay được tới đâu, thì Phong Thế Quân đã lạnh lùng tạt cho cô một gáo nước lạnh quay trở về thực tại.


"Chúng ta đến nhà của em ăn cơm"


Chất giọng của Phong Thế Quân trầm thấp, nghe không ra được chút hơi ấm nào.


Nhưng Kiều Lệ Doanh có thể nhìn ra trong ánh mắt của ông chủ, ngài ấy đang cao hứng lảm.


Cao hứng? Có cái gì mà ngài cao hứng vậy hả Phong tổng? Có phải ngài cho rằng hành hạ tôi như thế này rất là vui hay không.


Kiều Lệ Doanh rầu rĩ nghĩ, cô bắt đầu tìm cớ.


"Nhưng mà không được đâu Phong tổng...


À không, là Thế Quân, ừm...


tủ lạnh nhà tôi trống trơn không có thực phẩm, làm sao mà nấu cơm tối cho ngài được"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK