CHƯƠNG 10: CÔ LÀ THUỐC CỦA ANH
Nửa đêm, màn đêm như nước, Phong Diệp
Chương ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm
điện thoại bấm một dãy số.
“A lô, đang yên đang lành gọi cho tôi làm
gì thế? Anh lại phát bệnh à?”
Một giọng trẻ từ đầu điện thoại bên kia đại
tây dương truyền tới, lúc nói đến câu cuối,
giọng cậu ra nghe có vẻ lo lắng: “Anh mới về
nước được bao lâu đâu?”
“Ừm”
Phong Diệp Chương hờ hững đáp lại một
tiếng, giọng trầm thấp: “Hàn Lịch, lần này
không giống.”
Lời nói của anh khiến cho Hàn Lịch ở đầu
bên dây kia ngẩn ra, tình trạng này của
Phong Diệp Chương không phải là ngày một
ngày hai nữa rồi, thậm chí còn có xu hướng
nặng thêm.
Hàn Lịch nán lại ở nước ngoài tập trung
học tâm lý học nhiều năm như vậy, trở thành
chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong và ngoài
nước, có một phần nguyên nhân chính là vì
người anh em tốt này của cậu ta.
“Sao lại không giống?”
Một lúc lâu sau Hàn Lịch mới tìm lại được
giọng nói của mình, cậu ta lo tình trạng của
Phong Diệp Chương bết bát hơn.
Phong Diệp Chương nhận ra được sự lo
lắng trong lời nói của Hàn Lịch, anh hoàn
toàn không giấu giếm nói: “Trước đây, lần
nào cũng chỉ một mình tôi đối mặt với bóng
đêm, bên trong đó như có vô số xúc tua vô
hình, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị bọn
chúng kéo xuống vực sâu, không ai có thể
giúp đỡ. Nhưng lần này Cố Tuyết Trâm…
chính là người vợ mới cưới của tôi… cô ấy lại
làm tôi có cảm giác rất khác. Đây là lần đầu
tiên xuất hiện hiện tượng này, tôi cảm nhận
được sự giúp đỡ từ bên ngoài, cảm giác đó
đúng là thật tuyệt. Cậu có biết đây là sao
không?”
Hàn Lịch ở bên kia đầu điện thoại cũng
hơi ngạc nhiên: “Anh muốn nói là không cần
dùng thuốc nhưng vẫn có người giúp anh
bình tĩnh lại được?”
“Có thể nói như vậy.”
Phong Diệp Chương cũng cảm thấy kỳ lạ,
thậm chí lúc nhắc tới cái tên Cố Tuyết Trâm
này trong lòng anh lại có cảm giác dao động
kỳ diệu.
Hàn Lịch im lặng một hồi: “Cụ thể là
nguyên nhân gì cũng khó nói lắm, tôi cần
phải gặp người trước mới được. Nếu có dịp,
anh dẫn cô ta đến đây, hoặc là đợi tôi hết
bận sẽ về xem xem. Cho dù thế nào anh
cũng phải cố gắng hết sức, không ÿ lại vào
thuốc, nếu để bị lệ thuộc thuốc sẽ không tốt
đâu.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
“Diệp Chương, đây là bệnh tâm lý của
anh, nếu anh thực sự muốn hồi phục thì anh
nhất định phải chiến thắng bóng ma trong
lòng.”
Phong Diệp Chương gật đầu: “Được, tôi
hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta là anh em, anh còn nói lời
khách sáo làm gì? Chuyện này không giống
với tác phong của anh chút nào. Rảnh thì
mau cho tôi gặp mặt chị dâu kia đi.”
Phong Diệp Chương cúp điện thoại, cảm
thấy tâm trạng không tệ lắm. Anh đứng
trước cửa sổ sát đất nhìn lớp ngói lưu ly bị
ánh trăng khúc xạ lấp lánh trong biệt thự,
khóe môi khẽ cong lên.
Hôm sau lại là một ngày nắng rực rỡ.
Phong Diệp Chương ăn sáng xong đã đi
làm từ sớm.
Cố Tuyết Trinh rảnh rỗi ở nhà, chán muốn
chết, cô cũng không biết lúc trước Cố Tuyết
Trâm giết thời gian kiểu gì.
Cũng may nhà họ Phong rất lớn, trong
vườn trăm hoa đua nhau khoe sắc rực sỡ, vô
cùng đẹp.
Có rất nhiều giống hoa mà trước đây Cố
Tuyết Trinh chưa từng thấy bao giờ. Cô nhìn
đến độ trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, duỗi
tay ngắt một bó, những cánh hoa đủ màu
cực kỳ đẹp lại còn thoang thoảng mùi
hương.
“Thật thơm.” Cố Tuyết Trinh khẽ híp mắt
lại, say mê.
Cách đó không xa, Lục Kim Yến vừa lái xe
trở lại nhà họ Phong vừa vặn nhìn thấy Cố
Tuyết Trinh đang ở trong vườn hoa, cô ta
dừng bước, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh cầm
một bó hoa đi vào phòng khách.
Thấy Cố Tuyết Trinh đi vào, rất nhiều
người giúp việc liền dừng công việc trong
tay lại chào hỏi cô.
cố Tuyết Trinh khoát tay ra hiệu cho bọn
họ không cần phải chào hỏi: “Bình cắm hoa
để ở đâu?”
Thấy bọn họ sững sờ, Cố Tuyết Trinh còn
quơ quơ bó hoa trong tay mình cho bọn họ
thấy.
“Bình hoa ở đây.” Một người giúp việc vội
vã bước lên.
Những người khác lại đưa mắt nhìn nhau,
mợ chủ từ lúc nào trở nên ngoan ngoãn thế?
Lục Kim Yến nhìn dáng vẻ trong sáng,
ngoan ngoãn ở nhà của người phụ nữ kia,
tức giận nghiến rang, Cố Tuyết Trâm là loại
người gì, không ai hiểu rõ bằng cô ta.
“Giả vờ, cứ giả vờ đi. Bây giờ anh Diệp
Chương về rồi thì giả vờ bày ra bộ dáng
thanh thuần này, nhưng mà giấy không gói
được lửa đâu, cứ chờ đấy!”
Lục Kim Yến tức giận, mấy ngày nay cô dễ
nóng giận.
Lần trước đi ăn cơm, Hứa Hồng Dũng xuất
hiện, đã để cho Cố Tuyết Trâm tránh thoát
một kiếp.
Tuy anh Diệp Chương tức giận nhưng
cũng không hoàn toàn căm ghét Cố Tuyết
Trâm.
Không chỉ có như vậy, lần này Cố Tuyết
Trâm suýt chút nữa đã hại anh Diệp Chương
vậy mà anh chỉ la cô ta vài câu là xong.
Cố Tuyết Trâm dựa vào đâu chứ, còn
không phải ỷ có chỗ dựa là ông cụ Phong
sao?
Cố Tuyết Trinh không ngờ cô chỉ đi hái
hoa để giết thời gian, chỉ chút chuyện nhỏ
như thế cũng bị người khác ghi hận.
Lục Kim Yến nhìn Cố Tuyết Trinh đang
nghiêm túc cắm hoa trong phòng khách,
càng nghĩ càng không cam tâm, xoay người
nghĩ thầm: “Đúng rồi, đi tìm cô út. Tôi không
tin cô còn có thể giả vờ tiếp.”
Cô út mà Lục Kim Yến đang nói tới chính
là con gái út của ông cụ, chỉ lớn hơn Lục
Diệp Chương ba, bốn tuổi.
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình
cảm cực kỳ thân thiết.
Bình thường Lục Kim Yến rất thích tìm cô
út chơi đùa, tình cảm của hai người cũng
không tệ lắm.
Lục Kim Yến vừa tới chỗ ở của Phong
Thùy Bích thì thấy cô út mặc bộ đồ da màu
đen, đeo kính râm, tay xách túi đính kim
cương hiệu Hermer bản giới hạn, đang
chuẩn bị ra ngoài.
Phong Thùy Bích vốn đang định ra ngoài,
nhìn thấy Lục Kim Yến tới thì hơi ngẩn ra,
sau đó mỉm cười nói: “Ồ, Kim Yến à? Sao
hôm nay cháu đến sớm thế?”
Dường như tâm trạng của Phong Thùy
Bích khá tốt, thấy Lục Kim Yến tới thì vui vẻ
niềm nở: “Đi thôi, hôm nay cô có hẹn đi chơi
với mấy người bạn, cháu đi với cô?”
“A, vậy sao? Thôi cô út đi đi, cháu không
đi đâu.”
Lục Kim Yến rõ ràng không có hứng thú,
cộng thêm vẻ mặt khổ sở, trông như đang
rất tủi thân, ấm ức.
“Cháu sao vậy? Ai bắt nạt cháu à?” Phong
Thùy Bích thấy dáng vẻ này của Lục Kim
Yến thì không khỏi nhíu mày.
Lục Kim Yến bĩu môi: “Còn chẳng phải tại
Cố Tuyết Trâm sao?”
“Cô ta chọc giận gì cháu rồi?”
Phong Thùy Bích nghỉ ngờ, tuy nghe được
không ít chuyện hư hỏng của Cố Tuyết Trâm
nhưng bọn họ là nước sông không phạm
nước giếng, hơn nữa cũng không gặp nhau
nhiều.
Nếu không vì nể mặt Phong Diệp Chương,
chắc Phong Thùy Bích cũng không thèm
nhìn mặt cô cháu dâu này đâu.
“Cô ta không chọc cháu, nhưng lại chọc
giận anh Diệp Chương, chắc là cô út còn
chưa biết đúng không? Tối hôm trước cô ta
hại anh Diệp Chương phát bệnh suýt chút
nữa đã mất mạng rồi!”
Lục Kim Yến căm giận nói: “Cô không biết
người phụ nữ kia khó ưa đến cỡ nào đâu. Đã
xảy ra chuyện như vậy rồi mà cô ta còn ỷ có
ông cụ Phong chống lưng, làm như không
có chuyện gì xảy ra. Anh Diệp Chương mới
trở về chưa bao lâu đã bị hại rồi. Ngày trước,
cô ta làm sai nhiều chuyện mà còn không
biết sữa, cháu thấy cô ta rõ ràng là cố ý đấy.
Cô út à, cô nhất định phải giúp anh Diệp Chương.”
Phong Thùy Bích nghe xong nổi trận lôi
đình, người chung một nhà mà Diệp Chương
xảy ra chuyện lớn như thế, chị dâu lại không
nói cho cô biết.
“Cô ta thật đúng là không yên phận được
lúc nào cả, xem ra vẫn phải để cô út ra tay
dạy dỗ một phen thôi.”
Phong Thùy Bích hừ lạnh một tiếng, khí
thế hùng hổ xông đến chỗ ở của Cố Tuyết
Trinh và Phong Diệp Chương.
“Ối? Cô út.”
Lục Kim Yến hô một tiếng, thấy Phong
Thùy Bích cũng không quay đầu lại, cô ta
không khỏi cong môi cười, vội vàng đuổi
theo: “Cô út, cô chờ cháu với!”