CHƯƠNG 172: EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH
Bà Phong nói xong, lập tức gọi người vào để sắp xếp.
Tối hôm đó, Phong Diệp Chương trở về, thím Vương đã xem xét thời gian để qua.
“Cậu chủ, bà chủ kêu cậu tối nay về nhà chính để dùng cơm.”
Phong Diệp Chương cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Sau khi tắm rửa xong, anh đi về phía nhà chính.
Lúc anh đi vào phòng khách, phát hiện ra trong phòng khách không chỉ có một mình bà Phong, mà còn có cả Lục Kim Yến.
Anh hơi cau mày, dường như đã hiểu dụng ý của bà Phong khi gọi anh qua đây.
Anh muốn quay người rời đi, nhưng vì bà Phong chỉ có thể ở lại, nếu không chính là không nể mặt mẹ mình.
Lục Kim Yến không biết trong lòng anh đang không vui, thấy dáng người cường tráng của anh, ánh mắt tràn đầy sự yêu thích.
Đặc biệt là nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, càng khó có thể che giấu được sự kích động và ngượng ngùng trong lòng.
“Anh Diệp Chương.”
Cô ta thẹn thùng gọi anh, hai má trắng nõn hơi ửng đỏ trông rất xinh đẹp.
Nhưng, Phong Diệp Chương không hề nhìn cô ta.
Anh nhìn xung quanh phòng khách, nhưng không thấy Cố Tuyết Trinh đâu hỏi: “Mẹ, mẹ không kêu Tuyết Trâm qua sao?”
Lục Kim Yến nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên sự ghen tỵ.
Bà Phong cũng bất mãn, nhưng bà ta không biểu hiện ra, cười nói: “Có gọi, nhưng công ty còn có việc vẫn chưa làm xong, nói là không trở về.”
Phong Diệp Chương cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tuyết Trinh.
“Em vẫn còn đang ở công ty?”
Cố Tuyết Trinh sững sờ, trả lời: “Ừ, hôm nay Mộ Kình đã quay lại, đưa cho em tài liệu về thương hiệu mới, em phải chỉnh sửa và tổng hợp lại nên sẽ về muộn một chút.”
Phong Diệp Chương nghe thấy vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ dặn cô lúc trở về thì chú ý an toàn, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhưng bà Phong không thích anh làm như vậy.
“Thật là, nói là tăng ca, con còn sợ mẹ lừa con sao?”
Bà ta bất mãn nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương biết anh đã nghĩ nhiều, cười bất lực.
“Không phải nói là ăn cơm sao? Đi thôi.”
Anh chuyển đề, đi về phía phòng ăn.
Bà Phong khẽ hừ một tiếng sau đó đi theo, cũng không quên Lục Kim Yến.
“Kim Yến, nhanh lên, ngồi cùng với anh Diệp Chương của cháu đi, chúng ta đã lâu không ở cùng nhau như thế này rồi.”
Bà ta nói xong lập tức ra hiệu cho Lục Kim Yến ngồi xuống bên cạnh Phong Diệp Chương.
Lục Kim Yến cũng không từ chối, đi về phía Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương liếc nhìn cô ta, vì mẹ đang ở đối diện nhìn chằm chằm nên mới không lên tiếng ngăn cản.
Trong bữa ăn, Lục Kim Yến dường như đã quên những chuyện không vui ở công ty lúc trước, vô cùng ân cần với Phong Diệp Chương.
Gắp thức ăn, tìm chủ đề để nói chuyện.
Từ đầu đến cuối Phong Diệp Chương đều tỏ ra thờ ơ, nếu như không phải đang ở trước mặt bà Phong, anh đã rời đi từ lâu rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, bữa ăn mệt mỏi này cuối cùng cũng kết thúc.
Sự kiên nhẫn của Phong Diệp Chương dường như cũng đã đến giới hạn.
Anh nóng lòng muốn nhắc đến chuyện rời đi.
“Mẹ, công ty còn có việc, con về trước đây.”
Bà Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, đáy mắt lóe lên sự u ám, cười nói: “Được, đừng làm việc quá muộn, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.’
Lục Kim Yến cũng ngoan ngoãn nói lời tạm biệt.
“Anh Diệp Phong, tạm biệt.”
Phong Diệp Chương thấy vậy, không biết tại sao trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ.
Nếu như là trước đây, lúc này mẹ anh nhất định sẽ bắt anh ở lại, nhưng hôm nay lại để anh rời đi một cách dễ dàng như vậy.
Anh không hiểu, quyết định không nghĩ nữa, quay người rời đi.
Đến lúc anh đi về đến phòng làm việc, chuẩn bị làm việc, đột nhiên cảm thấy đầu hơi nặng.
Sau đó mí mắt của anh bắt đầu chiến đấu, rất muốn ngủ.
Anh lắc đầu, nhưng vẫn không xua tan được cơn buồn ngủ.
Sau đó, anh nghĩ đến gần đây quả thật cũng ngủ nghỉ chẳng ra sao, vẫn luôn bận rộn, cũng không nghĩ nhiều, quay người đi về phòng ngủ, định đi nghỉ ngơi.
Một lúc sau, anh nắm trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu.
Vừa ngủ không được bao lâu, lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh Diệp Phong.”
Lục Kim Yến bưng một đĩa hoa quả đứng bên ngoài gõ cửa.
Cô ta lấy cớ là đưa hoa quả mới được quản gia cho vào, nhưng không thể ở bên ngoài quá lâu.
Nghĩ như vậy, cô ta lại gõ cửa, sau đó thấy bên trong vẫn không có phản ứng gì, đoán có lẽ thuốc đã có tác dụng, cũng to gan, cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Đúng như vậy, Phong Diệp Chương đột nhiên buồn ngủ, không phải là bị mệt mà là bị bà Phong bỏ thuốc mê, làm anh trở nên mơ màng, rất thuận tiện cho hành động tiếp theo của Lục Kim Yến.
Hơn nữa, sau khi Lục Kim Yến vào trong phòng, nhìn thấy Phong Diệp Chương ngủ say nằm trên giường, trong lòng căng thẳng giống như đánh trống, trái tim đập thình thịch.
“Anh Diệp Phong.”
Cô ta đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, vừa nhẹ nhàng đến gần.
Trên giường, Phong Diệp Chương mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh, nhưng lại không nghe ra là cái gì.
Anh muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt giống như nặng mấy nghìn cân, làm thế nào cũng không mở ra được, chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mơ hồ.
Anh cứ nghĩ là Cố Tuyết Trinh trở về, khẽ ừ một tiếng, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Anh không biết người đi vào không phải là Cố Tuyết Trinh mà là Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến nhận được câu trả lời của Phong Diệp Chương, giống như nhận được sự khích lệ, sải bước đi về phía chiếc giường, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đẹp trai đang nằm trên giường, ánh mắt tràn đầy sự yêu thích.
“Anh Diệp Chương, qua hôm nay, em chính là người phụ nữ của anh.”
Cô ta nói xong, nghĩ đến những chuyện tiếp theo, trên khuôn mặt hiện lên sự ngượng ngùng và căng thẳng.
Nhưng nhiều hơn vẫn là sự vội vã, không thể chờ đợi được nữa.
“Anh Diệp Phong, dậy đi.”
Chỉ thấy cô ta hơi run rẩy cúi xuống, vừa nhẹ giọng gọi Phong Diệp Chương, vừa đưa tay ra cởi cúc áo của anh, thử đánh thức anh, cùng cô ta làm chuyện đó.
Dù sao theo cô ta thấy, Phong Diệp Chương vừa mới dùng thuốc chưa được bao lâu, ý thức mơ hồ, dễ dàng nhận sai người.
Mà điều cô ta muốn chính là Phong Diệp Chương nhận nhầm người sao đó cưỡng ép cô ta.
Có thể nói cô ta tính toán rất tốt, nhưng thực tế thường rất phũ phàng.
Phong Diệp Chương không hề có bất kỳ phản ứng gì dưới sự quấy rối của cô ta, mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Lục Kim Yến quỳ bên giường, nhìn anh ta với vẻ mặt khó có thể tin được, trong lòng tràn đầy sự không cam tâm.
Cô ta không cam lòng, rõ ràng tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch, nhưng vẫn còn gặp khó khăn!
“Anh Diệp Chương! Anh Diệp Chương!”
Cô ta không thể không tăng âm lượng, cố gắng gọi.
Nhưng người đàn ông nằm trên giường vẫn không phản ứng lại, ngủ như chết.
Cô ta nghiến răng trừng mắt, tức giận đến mức hai mắt đỏ ửng, cả người run rẩy.
Tại sao lại như thế này? Lẽ nào kế hoạch của cô ta lại thất bại.
Không, cô ta không cho phép!
Cô ta nhìn Phong Diệp Chương ngủ say không có dấu hiệu tỉnh, trong lòng lại nghĩ ra một cách khác.
Nếu thật sự không được, cô ta sẽ giả vờ.
Dù thế nào, cô ta cũng không bỏ qua cơ hội lần này.
Nghĩ như vậy, cô ta lấy con dao cạo lông mày trên bàn trang điểm, lập tức xuống giường sau đó tùy tiện cứa một vết cắt vào tay.
Cô ta nhìn thấy máu đỏ, không có ý tốt quay lại giường.
Chỉ thấy cô ta bôi máu lên ga trải giường.
Đồng thời cũng cởi quần áo trên người mình ra, chui vào trong chăn.
Cô ta nằm bên cạnh Phong Diệp Chương, nghe thấy tiếng hít thở của anh, trong lòng vô cùng kích động.
Đây là lần đầu tiên cô ta ở gần anh như vậy.
Cô ta chủ động nằm lên cánh tay của Phong Diệp Chương, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
Không biết Cố Tuyết Trinh trở về, nhìn thấy cảnh này biểu cảm sẽ đặc sắc đến mức nào!