CHƯƠNG 75: ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI.
Lục Kim Yến nhìn Phong Diệp Chương
không còn để ý đến mình nữa thì vô cùng
không cam tâm, nhưng cũng không biết làm
sao nữa.
“Vậy em về nha anh Diệp Chương.”
Cô ta cố ý nói thật chậm, Phong Diệp
Chương căn bản không có quan tâm, hết
cách, cô ta chỉ có thể quay người rời đi.
Ai ngờ, cô ta vừa đi tới đầu cầu thang thì
nghe thấy Cố Tuyết Trinh đang nói chuyện ở
dưới lầu.
Chỉ thấy cô ta đột nhiên ngừng bước chân
lại, không biết là lại có tâm tư gì, cố ý làm
quần áo trên người lộn xộn, cúc áo cũng bị
rơi một hột, trong nháy mắt, khuôn ngực
trắng nõn thoát ẩn thoát hiện.
Mà cô ta vẫn còn chưa hài lòng, lại véo lên
cổ ra một dấu màu đỏ, nhìn thoáng một cái,
rất giống với dấu hôn, lúc này mới hài lòng
mà tiếp tục xuống lầu.
Cố Tuyết Trinh căn bản là không biết Lục
Kim Yến đã đến, cô chẳng qua chỉ là xuống
lầu uống nước, vì vậy mà khi nhìn thấy cô ta
đi từ trên lầu xuống đã sững sờ.
Lại nhìn một cái, quần áo người phụ nữ
này lộn xộn, bàn tay còn che che phần ngực,
trong mắt đầy ngại ngùng, nhất thời cảm
thấy cạn lời.
Cô nhướng mày nhìn Lục Kim Yến, cũng
không biết muộn như thế này rồi mà người
phụ nữ này còn tới đây làm gì nữa.
Là cáo trạng? Hay là để câu dẫn Phong
Diệp Chương?
Lục Kim Yến cũng nhìn thấy tầm mắt của
Cố Tuyết Trinh.
Cô ta không hề né tránh, mà còn nhìn lại
đầy khiêu khích, hơn nữa còn cố tình hay vô
ý gì đó mà để lộ vết đỏ trên cổ.
Cố Tuyết Trinh vốn không định để ý tới,
lúc này nhìn thấy dấu vết này, không khỏi
sửng sốt.
Chỉ thấy mi tâm cô khẽ nhíu lại, trong lòng
âm thầm chặc lưỡi.
Thật đúng là đến đây câu dẫn Phong Diệp
Chương a….hơn nữa còn trắng trợn táo bạo
như vậy nữa!
Tuy giờ này người làm trong nhà đã bớt đi
một nửa rồi, nhưng vẫn còn không ít người.
Nếu như để cô ta ra ngoài thế này, ngày
mai nói không chừng lại bị truyền ra chuyện
gì đó.
Bỗng chốc, trong ánh mắt cô loé qua một
tia sắc bén.
Cô tuyệt đối không thể để Lục Kim Yến
làm hỏng chuyện.
Nghĩ như vậy xong, cô lập tức đặt ly nước
trong tay xuống, tiến lên trước túm lấy Lục
Kim Yến đang định rời khỏi.
“Cố Tuyết Trinh, cô muốn làm gì?”
Lục Kim Yến giống như là bị hành động
của cô làm giật mình, lập tức phản kháng
quát mắng.
Cố Tuyết Trinh nhìn sự căng thẳng trên
gương mặt cô ta, cười nói: “Cô Lục nửa đêm
nửa hôm ăn mặc không đàng hoàng mà đi ra
khỏi chỗ của tôi, không phải chuyện gì hay
lắm a, người ta tưởng tôi ăn hiếp cô thì sao,
cho nền…để tôi chỉnh sửa lại quần áo cho cô
nha.”
Cô nói xong, liền đích thân ra tay chỉnh
sửa lại quần áo đã bị Lục Kim Yến cố ý kéo
xộc xệch lại.
Lục Kim Yến bị hành động của cô làm
ngây người.
Cô ta có làm sao cũng không thể ngờ
rằng Cố Tuyết Trinh lại hành động bất
thường như vậy.
Mãi đến khi Cố Tuyết Trinh chỉnh sửa đến
cổ áo, cô ta mới hồi thần, giống như là bị
kinh ngạc mà hoảng hốt đẩy cô ra.
“Đừng đụng vào tôi!”
Cô ta kéo lấy cổ áo, muốn che đi vết tích
trên cổ.
Bởi vì ở khoảng cách này, rất dễ bại lộ ra
manh mối của vết tích đó.
Nhưng chỉ trong một thoáng, Cố Tuyết
Trinh đã nhìn ra dấu vết trên cổ cô ta là sao
rồi.
Dấu hôn…trên người cô có dấu vết do
Phong Diệp Chương hôn mà ra.
Bộ dạng đó, không phải là bộ dạng mà
Lục Kim Yến mới vừa lộ ra khi nãy.
Đôi mắt Cố Tuyết Trinh đảo một cái, lập
tức hiểu ra là chuyện thế nào rồi, không khỏi
mà cười lên.
“Cô cười cái gì?”
Lục Kim Yến nhìn thấy nụ cười trên mặt
của cô, trong lòng dấy lên một sự bất an, cố
gắng bình tĩnh mà chất vấn.
“Tôi cười là vì để dây dưa quan hệ với
Phong Diệp Chương mà cô thật sự đã hao
tổn tâm tư quá rồi, cái cách vụng về này mà
cô cũng nghĩ ra cho được.”
Cố Tuyết Trinh không khách sáo mà đáp.
Lục Kim Yến nghe xong thì biết kế hoạch
của mình đã bị nhìn thấu rồi, khuôn mặt
trắng xanh xen kẽ, sau đó thì trực tiếp đen
lại.
Cố Tuyết Trinh giả vờ như không nhìn
thấy, tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, nếu
cô trực tiếp hạ thuốc để áp đảo Phong Diệp
Chương thì không phải là càng có hiệu quả
hơn là cô dùng móng tay để véo ra sao,
thậm chí tôi còn có thể nói một câu khâm
phục cô, cô làm vậy, không đau sao?”
Lục Kim Yến nghe xong lời này, chỉ cảm
thấy mặt mũi của mình đã bị người phụ nữ
này vứt xuống đất giãm đạp rồi.
“Im miệng!”
Cô ta thẹn quá hoá giận mà quát, thậm
chí còn làm ra vẻ muốn đánh người nữa.
Cũng may Cố Tuyết Trinh đã có phòng bị,
phản ứng cực nhanh mà nhấc tay chặn lại,
thuận thế túm lấy cổ tay cô ta.
Lục Kim Yến thấy một đòn không thành,
đôi mắt lập loè một cái, định ngã người về
Sau.
Cố Tuyết Trinh phát giác ra suy nghĩ của
cô ta, lập tức dùng sức kéo cô ta về phía
trước, mới ngăn được Lục Kim Yến ngã
xuống.
“Sao, chắc không phải là muốn bày ra vở
kịch mình ngã xuống đập vào góc bàn đó
chứ? Quên mất nói với cô, kể từ sau chuyện
lần trước, tôi đã kêu người đặt camera giám
sát ở khắp nơi rồi.
Cô mỉa mai mà nhìn Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến bị thái độ của cô làm tức đến
toàn thân run lên.
Cô ta biết những chuyện khác sẽ nói
không lại Cố Tuyết Trinh, liền dùng chuyện
mà Cố Tuyết Trinh để ý nhất để làm cô
nghẹn họng.
“Cố Tuyết Trinh, cô thật sự tưởng rằng
anh Diệp Chương bảo vệ cô khắp nơi là vì
thích cô sao? Cô ở trong mắt anh ấy chẳng
qua chỉ là một công cụ sinh con thôi, tôi nói
cho cô biết, cho dù tôi có chết cũng tuyệt
đối không để cho cô thành công đâu.”
Cô ta nói xong thì dùng sức rút tay lại từ
tay của Cố Tuyết Trinh, vứt lại một câu khiêu
khích rồi trực tiếp rời khỏi.
“Vị trí mợ chủ nhà họ Phong này căn bản
không thuộc về cô, là cô tu hú chiếm tổ thôi,
sớm muộn có một ngày, tôi sẽ giành lại, còn
cô cũng sẽ phải trả cái giá mà cô phải trả!”
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng rời đi của
cô ta, nghĩ đến ánh mắt khát máu của cô ta
khi nãy, bất giác rùng mình một cái.
Cô có thể nhìn ra, Lục Kim Yến này đã hận
cô đến cực điểm.
Nhất thời cô cảm thấy đau đầu không
ngớt, toàn thân tràn đầy một sự mệt mỏi.
Cô mới tới có mấy ngày mà đã đấu trí đấu
dũng đến mức này rồi.
Nhà họ Phong này có quá nhiều người
không thuận mắt với cô, cho dù cô không dễ
bị bắt nạt đi nữa thì sau này chỉ e là sẽ bị
thiệt thòi.
Dù sao hai tay cũng khó mà địch với bốn
tay.
Nghĩ đến mấy cái này, cô khó chịu mà nắn
nắn mi tâm, đè nén cảm xúc đang cuồn
cuộn trong lòng, mím môi đi lên lầu.
Phong Diệp Chương nhìn thấy Cố Tuyết
Trinh từ dưới lầu đi lên thì có chút kinh ngạc.
Anh vốn không biết chuyện xảy ra ở dưới
lầu, giờ này cô đã nên nằm trên giường nghỉ
ngơi rồi mới phải.
Cũng vì vậy mà anh nhíu mày hỏi: “Sao
muộn như vậy rồi mà còn chưa nghỉ ngơi
nữa?”
Cố Tuyết Trinh đột nhiên nghe thấy thanh
âm của anh, giật bắn mình.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô theo bản năng mà hỏi, trong mắt có sự
bất an.
Cũng không biết người đàn ông này có
biết chuyện ở dưới lầu khi nãy không nữa.
Phong Diệp Chương không có để lỡ qua
manh mối trong mắt cô, ánh mắt trở nên âm
u, sắc mặt cũng trầm xuống.
Anh nhầm tưởng rằng biểu hiện chột dạ
của Cố Tuyết Trinh là do lại lén sau lưng anh
làm chuyện gì đó rồi, lạnh giọng nói: “Lời này
hình như là vừa nãy tôi mới hỏi em.”
Cố Tuyết Trinh nhận ra sự không vui trong
ngữ khí của anh, vội vàng nói: “Lúc nãy em
có hơi khát nước nên xuống lầu rót nước
uống, đúng lúc gặp phải Lục Kim Yến, nên
nói với cô ta vài câu.”
Câu cuối cùng, cô mang theo sự dò hỏi
mà nói ra, muốn xem thử Phong Diệp
Chương sẽ có thái độ gì.
Thế nhưng Phong Diệp Chương không có
biểu cảm gì cả.
Ánh mắt anh thâm trầm mà nhìn Cố Tuyết
Trinh, nghĩ đến thời gian Lục Kim Yến rời
khỏi, rất trùng khớp, lúc này mới làm dịu sắc
mặt lại, gật đầu nói: “Như vậy sao, vậy về
phòng nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm
nữa.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh không có truy hỏi,
nội tâm không khỏi thở phào, đoán là anh
không có biết chuyện vừa nãy, lúc này mới
gật đầu theo anh về phòng.
Hai người bình yên vô sự mà nằm lên
giường, một đêm ngủ ngon.