CHƯƠNG 205: THÍCH KHÔNG
Bà Phong nghe thấy bà ta nói như vậy, cũng hướng ánh mắt nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Chỉ thấy Phong Diệp Chương đang dịu dàng nhìn Cố Tuyết Trinh, mặt bà ta trầm xuống, nhìn mẹ Lục gật đầu.
Mà những chuyện này Cố Tuyết Trinh cũng không hề biết.
Mặc dù cô vô cùng lạ lẫm với bạn bè của Cố Tuyết Trâm.
Nhưng trong quá trình nói chuyện, cô vẫn không nhịn được mà vui vẻ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có nhiều người nói chúc mừng sinh nhật với cô như vậy, còn nhận được rất nhiều quà.
Cô không nhịn được nhìn về phía Phong Diệp Chương, trong lòng không khỏi mong đợi.
Không biết là anh sẽ chuẩn bị món quà gì cho mình đây.
Ngay lúc cô đang nghĩ đến ngây người, thân thể lại bị người ta huých mấy cái.
“Tuyết Trâm, cậu đang nghĩ gì thế?”
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn lại, che mặt nói: “Không có gì, các cậu vừa nói cái gì nhỉ?”
“Bọn tớ đang nói là tối nay tới nơi nào này, gần đây cậu cũng rất ít đi chơi, nghe nói là cậu tới công ty của nhà họ Phong làm việc à?”
Mấy chị em thân thiết nhắc lại những thay đổi gần đây của cô, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh bị các cô nhìn đến mức sắc mặt ngượng ngùng, kiếm cớ qua loa che đậy.
Sau đó vì để tránh lộ tẩy, cô kiếm cớ rời khỏi hội trường.
Cô đi ra ngoài ban công của hội trường, dựa lưng vào lan can, thưởng thức rượu, gió lạnh thổi, hờ hững nhìn vào hội trường.
Thì ra sinh nhật của Cố Tuyết Trâm là như thế này.
Trong lòng cô cảm thán, nhưng cũng không hâm mộ.
Dù sao mỗi người lại có mục đích để theo đuổi khác nhau.
Có lẽ Cố Tuyết Trâm thích như thế này, nhưng cô thì vẫn thích có mẹ ở cùng mình trong ngày sinh nhật.
Cô nghĩ đến cái này không khỏi lại nghĩ đến mẹ mình đang nằm trong bệnh viện, trong lòng phiền muộn.
Hi vọng bữa tiệc hôm nay có thể suôn sẻ, để cô có thể có cơ hội hỏi thăm tình hình của mẹ mình từ Cố Hải Sâm.
Đang lúc cô nghĩ tới thất thần, khóe mắt liếc thấy một bóng dáng cao lớn đang chậm rãi đi về phía cô.
Chỉ thấy người đàn ông kia mang theo sự dịu dàng hiếm thấy trên mặt, đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô giống như tất cả thế giới của anh đều là cô.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy vậy, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
Đặc biệt là có ánh trăng phụ trợ, có thể cho người ta cảm giác mông lung nói không rõ được.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô cố nén rung động trong lòng, căng thẳng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Phong Diệp Chương quét mắt nhìn thân thể căng cứng của cô, tự nhiên là nhìn ra cô đang căng thẳng.
Chẳng biết tại sao, biết cô căng thẳng bởi vì mình, trong lòng anh lại cảm động.
“Tôi không đến thì đưa quà cho em bằng cách nào?”
Anh nói xong liền lấy ra một cái hộp gấm từ trong ngực đưa tới.
Cố Tuyết Trinh sững sờ nhìn hộp quà trong tay anh, luống cuống nhìn về phía Phong Diệp Chương.
“Sao vậy? Không muốn à?”
Phong Diệp Chương thấy cô chậm chạp không nhận, nhíu mày nói, đồng thời cũng giả vờ như muốn thu về.
“Ai nói em không muốn?”
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn, sao có thể cho phép anh lấy về, đoạt lấy trực tiếp mở hộp ra.
Chỉ thấy trên nền nhung màu trắng có một sợi dây chuyền pha phê có gắn một viên đá hình cung Bạch Dương màu lam nhạt, xung quanh còn khảm nạm không ít viên kim cương màu hồng nho nhỏ, dưới ánh trăng lóe ra hào quang chói sáng, vừa xa hoa nhưng lại không mất phong cách, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy thích.
“Tôi không biết nên tặng cái gì, sau khi hỏi bạn bè nên quyết định mua cái này, nghe nói mang theo chòm sao thuộc về mình sẽ mang đến may mắn, thích không?”
Phong Diệp Chương không bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt cô, nhẹ giọng dò hỏi.
Nét mặt Cố Tuyết Trinh tươi cười như hoa nhìn anh, gật đầu thật mạnh.
“Rất thích, cám ơn anh!”
Phong Diệp Chương thấy thế, dịu dàng cười, cầm lấy dây chuyền trong hộp gấm đi ra sau lưng Cố Tuyết Trinh.
“Để tôi đeo vào giúp em.”
Cố Tuyết Trinh kinh ngạc nhìn người đàn ông đang tới gần, hai tay vòng qua cần cổ của cô.
Cô cảm nhận được cổ mình lạnh buốt, không nhịn được cúi đầu xem, vốn trong lòng đang bình lặng như hồ nước mùa thu thì bây giờ đã nhộn nhạo lên một vòng lại một vòng gợn sóng.
“Xong rồi.”
Ngay lúc Cố Tuyết Trinh đang ngây người, sau lưng lại vang lên giọng nói trầm thấp của Phong Diệp Chương.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương ở bên cạnh, chỉ thấy dây chuyền pha lê màu lam nhạt đeo ở trên cổ cô nhưng tầm mắt cô lại là xuyên qua dây chuyền si ngốc nhìn người đàn ông phía sau, có một nháy mắt cảm thấy không chân thật.
Phong Diệp Chương cũng không phát hiện ra sự xúc động trong mắt cô, anh thưởng thức nhìn người ở trong gương, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng ngay lúc bầu không khí đang như vậy lại có một giọng nói không đúng lúc vang lên.
“Diệp Chương, Tuyết Trâm, đi vào phòng nghỉ với mẹ, có việc này mẹ muốn nói với hai người.”
Bà Phong nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau, lông mày nhíu chặt lại, lạnh giọng đánh vỡ sự tĩnh mịch này.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, vô thức nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì, mang theo Cố Tuyết Trinh đi tới phòng nghỉ.
Khi bọn họ đến, liền phát hiện trong phòng nghỉ đã có không ít người đang ngồi chờ sẵn.
Ông cụ Phong, Phong Tú còn có cả hai ông bà Lục và Lục Kim Yến.
Ông cụ Lục thấy bà Phong gọi cả hai người Cố Tuyết Trinh tới, không khỏi nhíu mày lại.
“Vợ thằng cả à, rốt cuộc là con muốn nói chuyện gì mà lại gọi hết tất cả mọi người đến đây, bỏ mặc hết khách khứa bên ngoài à?”
Bà Phong thấy thế, liếc mắt nhìn ông bà Lục sau đó mới trầm giọng nói: “Ba, chuyện này con cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi mọi người vào đây ngay lúc này để xem phải xử lý như thế nào.”
Bà ta nói xong, trực tiếp vứt xuống một quả bom lớn.
“Kim Yến mang thai rồi, là con của Diệp Chương!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ.
Cố Tuyết Trinh lại càng khó có thể tin nhìn về phía Lục Kim Yến.
So với vẻ mặt khó tin của cô, sắc mặt của ông cụ Phong và Phong Diệp Chương lại không thể nào tốt được.
Nhất là Phong Diệp Chương, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Mẹ Lục thấy cả phòng đều yên lặng, không nhịn được đứng ra đưa ra yêu cầu của bọn họ.
“Ông cụ Phong, tôi biết hôm nay nói ra chuyện này là không thích hợp nhưng bây giờ chúng tôi cũng không còn cách nào khác, hi vọng ông có thể làm chủ cho chúng tôi để Diệp Chương gánh chịu trách nhiệm này, cho dù nói thế nào thì đây cũng là cháu trai đầu tiên của nhà họ Phong.”
Ông cụ Phong liền nghiêm mặt nhìn về phía Phong Diệp Chương.
“Diệp Chương, cháu nói xem thế nào?”
Phong Diệp Chương đã trầm mặt xuống, vô cùng lạnh lẽo.
“Hả, thật sự là buồn cười mà, hôm đó cháu không hề chạm vào cô ta, cháu thật sự không biết một mình cô ta còn có thể mang thai đứa bé được đấy!”
Dứt lời, anh mỉa mai quét về phía Lục Kim Yến, trong mắt tràn đầy đùa cợt.
Lục Kim Yến nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt anh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.
Nhưng cô ta chưa quên kế hoạch của mình, ấm ức rơi nước mắt.
“Anh Diệp Chương, sao anh có thể nghi ngờ em như vậy?”
Ba Lục nghe thấy tiếng con gái ngẹn ngào, trực tiếp nổi giận.
“Thế nào, Tổng giám đốc Phong cho rằng chúng tôi đang lừa gạt mọi người sao?”
Ông ta nói xong, cũng không cho Phong Diệp Chương cơ hội phản bác, lấy ra giấy khám thai từ trên người mẹ Lục.
“Nếu như Tổng giám đốc Phong không tin chúng tôi vậy thì giấy khám thai của bệnh viện này sẽ không sai chứ!”
Dứt lời, ông ta đưa tờ giấy kia cho Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhíu mày, chần chờ nhận lấy.
Chỉ thấy phía trên viết mấy chữ chẩn đoán chính xác đã mang thai, hơn nữa còn là hơn ba tuần…
Cố Tuyết Trinh nhìn mốc thời gian này, suy tính một phen, không phải vừa vặn là đêm đó chứ.
Trong lúc nhất thời, cô như bị sét đánh bên tai, hai tai ù lên, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng lẽ đêm đó, Phong Diệp Chương và Lục Kim Yến đã thật sự làm ra chuyện gì rồi?