CHƯƠNG 16: CUỘC SỐNG VỀ ĐÊM
CHẲNG PHẢI RẤT PHONG PHÚ SAO
Cố Tuyết Trinh đứng bên cạnh thấy Kim Yến
dễ dàng đùa bỡn cả nhà họ như vậy không
khỏi thầm cảm thán, người phụ nữ này đúng
là biết kiếm chuyện.
Kỹ năng diễn xuất này có thể sánh với
diễn viên đoạt giả Oscar rồi.
Lục Kim Yến vẫn còn kêu đau đầu khiến
bà Phong lo lắng chạy tới chạy lui.
Phong Diệp Chương cau mày quan sát kỹ
Lục Kim Yến, thấy sắc mặt cô ta đau khổ
không giống như giả vờ nên kêu người làm
thủ tục nhập viện cho cô ta.
Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh mới nói với
Lục Kim Yến: “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi
nhé.”
Lục Kim Yến thấy Phong Diệp Chương
quan tâm mình liền không kiểm được vui
sướng.
Ai ngờ, chớp mắt một cái Phong Diệp
Chương đã quay sang nói với Cố Tuyết
Trinh: “Đi thôi, tôi đưa em về trước. Lát nữa
bảo người giúp việc qua là được.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, nhìn thoáng qua
hai vợ chồng bà Phong đang vây quanh ân
cần hỏi han Lục Kim Yến, dù sao bọn họ
cũng không chào đón mình nên cô không
cần thiết cả nhà phải mất thời gian ở đây.
Hai người sónh vai đi ra.
Lục Kim Yến tuy vẫn luôn miệng kêu đau
đầu nhưng không ngừng len lén để ý hai
người họ, khi thấy họ cứ thế mà đi về thì sắc
mắt lại càng khó coi.
Vì sao? Vì sao anh Diệp Chương không ở
lại?
Chẳng phải anh rất lo lắng cho cô sao?
Vừa rồi còn băng bó vết thương cho cô
nữa mà.
Lục Kim Yến tức run người nhưng hai
người họ đã rời khỏi phòng bệnh từ bao giờ,
cô ta lại không thể nói với bà Phong nên chỉ
có thể thầm nuốt cục tức vào lại.
Mệt mỏi cả đêm, Cố Tuyết Trinh và Phong
Diệp Chương đầu mệt mỏi.
Đến khi về tới nhà, cởi áo khoác ra, Cố
Tuyết Trinh mới cảm thấy dễ chịu được một
chút.
Phong Diệp Chương vừa giúp cô treo
quần áo lên móc vừa dặn dò cô: “Em nghỉ
ngơi cho khỏe đi.”
Lúc này, hai mí mắt của Cố Tuyết Trinh đã
díu vào nhau nên cô cũng chẳng còn sức để
nói, chỉ gật đầu.
Phòng ngủ chính tuy đã được quét sạch
nhưng Cố Tuyết Trinh cũng chẳng muốn ở
nữa nên cô dứt khoát quay lại phòng dành
cho khách.
Cô vừa mới ngủ một lúc thì cảm thấy phần
giường bên cạnh lún xuống.
Một cánh tay ôm chặt cô vào lòng từ phía
sau, hơi thở ấm nóng khiến người ta vô cùng
thoải mái.
Cố Tuyết Trinh rúc vào lòng anh rồi chìm
vào giấc ngủ.
Hai người duy trì chuyện này được một
thời gian rồi, kể từ đêm hôm đó thật ra mọi
chuyện vẫn bình thường, chẳng có gì.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tuyết Trinh và
Phong Diệp Chương vừa thức dậy thì ông cụ
đã sai người lên gọi hai người họ sang ăn
sáng.
Không dám để ông cụ đợi lâu, Cố Tuyết
Trinh và Phong Diệp Chương vội vàng rửa
mặt rồi cùng nhau sang chỗ ông cụ ở.
Nơi ở của ông cụ mang màu sắc cổ kính,
gỗ lim, gỗ lê màu đỏ sậm và vàng nhạt làm
chủ đạo, đồ dùng trong nhà cũng thiên về
kiểu truyền thống, trên tường còn treo một
vài tác phẩm thư pháp và mai, lan, trúc, cúc,
trên chiếc bàn viết chữ thư pháp gần đó còn
vết tích vẩy mực, thoạt trông rất chỉ là tao
nhã.
Lúc Cố Tuyết Trinh cùng Phong Diệp
Chương sang, ông cụ Phong đã ở trong
phòng ăn, tay cầm một tờ báo.
Thấy hai người cùng vào, ông cụ rất vui
vẻ, vẫy tay với Cố Tuyết Trinh: “Tuyết Trâm,
lại đây, lại đây! Lại ngồi cạnh ông.”
Giống như đang dỗ con nít vậy.
Ông cụ mặt mũi hiền lành, giọng nói cũng
vô cùng dịu dàng, ấm áp.
kể từ khi bước chân vào nhà họ Phong thì
đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô
như vậy nên Cố Tuyết Trinh cảm thấy được
yêu quý mà lo sợ.
Cô ngẩng đầu nhìn Phong Diệp Chương,
thấy anh không tỏ vẻ gì thì ngoan ngoãn
ngồi xuống bên cạnh ông cụ.
Người giúp việc bên cạnh đã bắt đầu
bưng cơm lên.
Ông cụ kéo tay Cố Tuyết Trinh nói:
“Chuyện đêm qua, ông đã nghe nói rồi,
không trách con được. Con là một đứa trẻ
ngoan.”
Nói xong ông võ vỗ tay Cố Tuyết Trinh,
nhìn cô với ánh mắt đong đầy yêu thương.
Cố Tuyết Trinh không ngờ ông cụ gọi họ
sang ăn sáng là vì muốn an ủi cô nên cô mỉm
cười: “Ông yên tâm ạ, con sẽ không để
trong lòng đâu.”
Nghe cô nói vậy, lại thấy vẻ mặt cô không
có vẻ gì là nói dối nên ông cụ lại càng vui vẻ,
trong lòng vô cùng hài lòng với Cố Tuyết
Trinh: “Nào, nào dùng bữa đi. Con thích ăn
gì thì cứ ăn nhiều một chút.
Cố Tuyết Trinh nhìn theo ánh mắt của ông
cụ thì phát hiện cả bàn đều là món mà cô
thích ăn nên trong lòng lại càng cảm kích sự
chăm sóc của ông cụ Phong.
“Ông cũng ăn đi ạ””
Có đi có lại, Cố Tuyết Trinh cũng gắp thức
ăn cho ông cụ: “Món này vừa giúp hạ mỡ
máu lại còn vừa mềm vừa giòn, ông cũng
thử đi ạ”
Thấy Cố Tuyết Trinh hiểu chuyện ông cụ
lại càng cười không thôi, ánh mắt khi nhìn
Cố Tuyết Trinh tràn ngập cưng chìu.
Phong Diệp Chương ngồi bên cạnh chỉ
lằng lặng quan sát, cả bàn cơm ai cũng vui
vẻ, hòa thuận khiến cho một người từ xưa
đến nay luôn lạnh lùng như anh cũng thoáng
nở một nụ cười khó phát hiện.
x#
“Ông ơi, công ty còn có một số việc nên
con đi trước đây ạ.”
Ăn chưa được bao nhiêu, Phong Diệp
Chương đã đứng dậy, lúc nãy trợ lý đã gửi
tin nhắn cho anh.
Người giúp việc đứng bên cạnh tự giác lấy
áo khoác đưa cho anh.
Phong Diệp Chương đang định đưa tay
đón đã bị ông cụ gọi lại: “Đứng lại! Công ty,
công ty một ngày không có con cũng sẽ
không đóng cửa. Lần này không dễ gì mới
quay về vậy mà cũng chẳng thấy con đưa
Tuyết Trâm đi mua sắm? Làm gì có ai làm
chồng như vậy chứ.”
Ông cụ vừa nghiêm mặt vừa kéo tay Cố
Tuyết Trinh, đây chính là hành động ra mặt
cho cháu dâu.
Phong Diệp Chương còn muốn giải thích
vài câu thì đã bị ông cụ giơ tay cắt lời: “Được
rồi, được rồi, nhiệm vụ hôm nay của cháu
chính là đưa Tuyết Trâm ra ngoài mua sắm,
không được đến công ty.”
Ông cụ nói xong còn quay sang lén nháy
mắt với Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cảm thấy ấm áp trong lòng
nhưng nghĩ Phong Diệp Chương có khi bận
việc thật nên cô nói đỡ: “Em không sao, anh
đi làm việc của anh đi.”
Tuy rằng ông muốn tốt cho cô nhưng cô
không muốn vì mình mà làm lỡ chuyện quan
trọng của Phong Diệp Chương.
“Vậy thì đi mua sắm!” Phong Diệp Chương
vừa lấy áo mặc vào vừa nói.
“Hả?” Cố Tuyết Trinh vô cùng kinh ngạc,
nhưng dưới ánh nhìn khích lệ của ông cụ, cô
cùng Phong Diệp Chương ra ngoài.
Lúc đi ra, cô hơi xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tuyết Trinh chưa từng
đi dạo phố cùng đàn ông.
Về phần Phong Diệp Chương, điệu bộ
lạnh lùng như cục đá ấy xem ra hình như
cũng chưa từng có kinh nghiệm kiểu đó.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng
biết phải đi đâu.
Cuối cùng vẫn là Phong Diệp Chương nói:
“Lên xe trước đãt”
Quả nhiên xe chạy chưa bao lâu, Phong
Diệp Chương liền quay sang hỏi cô: “Lát nữa
chúng ta làm gì? Em chọn đi!” Đây là đẩy
vấn đề sang cho cô rồi còn gì.
“Em cũng không biết nữa?” Cố Tuyết
Trinh bất đắc dĩ nói.
Phong Diệp Chương nghe vậy liền kinh
ngạc nhìn cô: “Trước khi tôi về nước chẳng
phải cuộc sống về đêm của em rất phong
phú sao?”
Cố Tuyết Trinh bị câu nói của anh làm cho
nghẹn nói không nên lời, trước đây là Cố
Tuyết Trâm đó, có biết không hả?
Mất một lát cô mới rặn ra được một câu:
“Hay là chúng ta đến trung tâm thương mại
đi, anh thấy sao?”
Đi mua sắm chưa từng xuất hiện trong từ
điển của Phong Diệp Chương.
Thường ngày anh muốn gì, các trợ lý sẽ
chuẩn bị trước cho anh nên khi thấy Cố
Tuyết Trinh nhìn mình ý dò hỏi, Phong Diệp
Chương mới nghiêng đầu, đáp đại một tiếng:
»Ừn
Dáng vẻ kiểu cho em làm chủ đấy.
Cố Tuyết Trinh: “.. “