Mục lục
Con Dâu Của Nhà Giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 107: TỐI NAY KHÔNG ĐƯỢC CHO CÔ TA TRỞ MÌNH

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cố Tuyết Trinh thức dậy với cái đầu đau nhức, cả người đau như bị xé rách.

Lúc này, Phong Diệp Chương từ phòng tắm đi ra.

“Tỉnh rồi? Hôm nay em không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Anh nhìn biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt của Cố Tuyết Trinh, nói.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, phản ứng chậm chạp nhìn anh.

Đột nhiên, ký ức đêm qua như đoạn phim chiếu lại hiện lên trong đầu cô.

Đặc biệt là nhớ đến cảnh người đàn ông này tắm rửa cho cô, vừa ngại ngùng vừa tức giận, khó chịu trả lời: “Em chắc chắn phải nghỉ ngơi thật tốt!”

Cô nói xong, nắm chặt chăn bông nằm lại lên giường.

Phong Diệp Chương thấy vậy, trong mắt lóe lên tia ấm áp, đột nhiên khẽ cười một tiếng, quay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, Cố Tuyết Trinh mới từ từ thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt tràn đầy sự phiền muộn, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Xem ra tối qua cô uống say, Phong Diệp Chương không hề nghi ngờ cô.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ đến chuyện tối qua, trên khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.

Lục Kim Yến, người phụ này lòng dạ thật độc ác, vậy mà lại tìm người muốn hủy hoại sự trong trắng của cô.

Nhưng tiếc là không có bằng chứng để chứng minh là cô ta, nếu không chắc chắn cô sẽ không bỏ qua chuyện này!

Cô nằm trên giường một lúc, đợi tâm trạng bình phục trở lại, lúc này mới xuống giường.

Sau đó, cô xuống tầng ăn cơm, thấy thời tiết bên ngoài không tồi, định lát nữa ăn cơm xong sẽ cầm bản thiết kế ra sau vườn, vừa phơi nắng, vừa vẽ tranh.

Cô nhàn nhã suy nghĩ, cũng thật sự làm như vậy.

Một ấm chè, một đĩa đồ ăn vặt, phơi nắng, thật là thoải mái.

Lúc Phong Thùy Bích đến, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, đáy mắt lộ ra một chút chán ghét.

Con tiện nhân này thật biết hưởng thụ!

Cô ta khó chịu nhưng trong lòng đã có cách, cô ta định giả vờ như không nhìn thấy và rời đi.

Nhưng cô ta nghĩ đến những lời hôm đó nói với Lục Kim Yến, khiến cô ta thu hồi lại bước chân vừa mới bước ra.

Chỉ thấy cô ta nghiêng người, đi về phía Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy động tĩnh, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy Phong Thùy Bích đang đi về phía cô, thầm kêu xui xẻo rồi.

Khó mới có nửa ngày yên tĩnh, không hề muốn gặp người này.

“Cô út.”

Cô miễn cưỡng chủ động chào hỏi, kẻo lát nữa người phụ nữ này lại cố ý bắt lỗi.

Phong Thùy Bích nghe thấy giọng nói của cô, nghe xong, từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô ta cũng không nói gì, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái và tức giận.

“Cô út có chuyện gì sao?”

Cô cau mày hỏi.

Cô vừa hỏi xong, Phong Thùy Bích mới từ từ thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn nheo mắt nhìn cô.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn thông báo cho cô biết, tối nay bên ngoài có một buổi tiệc thương nghiệp lớn, Diệp Chương vừa mới về nước, không thể từ chối bữa tiệc này, vì vậy đến lúc đó cũng sẽ tham gia, đến lúc đó chắc chắn bọn họ phải uống rượu, cô xem thời gian, qua sớm một chút để đón Diệp Chương về.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, không biết tại sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô theo bản năng từ chối nói: “Cái này có lẽ không cần cháu phải đi đâu, Diệp Chương đã không thông báo với cháu, có lẽ là muốn đưa trợ lý đi, đến lúc đó để trợ lý đưa anh ấy về nhà là được rồi.”

Phong Thùy Bích không ngờ Cố Tuyết Trinh lại cảnh giác như vậy, vậy mà lại không thực hiện được kế hoạch trong mắt hiện lên sự khó chịu.

“Cô nói cái gì vậy? Chả lẽ cô không phải là vợ của Diệp Phong?”

Cô ta lạnh giọng trách mắng, khiến sắc mặt của Cố Tuyết Trinh sa sầm.

Cô còn chưa kịp giải thích, đã nghe thấy Phong Thùy Bích nói.

“Ha, còn tưởng là cô học rất giỏi, hóa ra cũng chỉ có như vậy, kêu cô đi đón người còn một mực từ chối, không muốn đi thì thôi đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi Kim Yến, cô không muốn, nhưng vẫn có người muốn!”

Cô ta nói xong, liền đẩy Cố Tuyết Trinh ra, đi qua bên cạnh cô làm ra vẻ muốn rời đi.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta muốn gọi Lục Kim Yến, trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái.

Cô mím môi nhìn bóng lưng của Phong Thùy Bích, lạnh lùng nói: “Đưa địa chỉ cho cháu, đến lúc đó cháu sẽ đi.”

Phong Thùy Bích nghe thấy vậy, dừng lại quay người qua.

“Tôi còn cho rằng cô không quan tâm chứ?”

Cô ta lạnh giọng chế giễu, sau đó lạnh lừng nói địa chỉ, lúc này mới tức tối rời đi.

Cố Tuyết Trinh nhớ kỹ địa chỉ, lại ngẩng đầu lên nhìn Phong Thùy Bích.

Cũng không biết có phải là hoa mắt hay không, dường như cô nhìn thấy Phong Thùy Bích đã đi xa nghe thấy vậy, hình như khuôn mặt hiện lên một nụ cười khẩy.

Cô lắc đầu.

Lúc nhìn lại thì trong vườn hoa đã không nhìn thấy bóng dáng của Phong Thùy Bích.

Cô nghi ngờ, nhưng lại không để tâm, tiếp tục vẽ bản thiết kế đang dang dở trên tay.

Đến tối, cô theo địa chỉ mà Phong Thùy Bích đưa cho gọi taxi đi đến dưới tầng một câu lạc bộ.

Cô nhận ra câu lạc bộ này là khu vực tiêu tiền nổi tiếng nhất Kinh Đô.

Nghe nói ở đây tiêu ít nhất cũng phải mấy tỷ, nhiều lên đến mấy chục tỷ.

Từ những chiếc xe dừng ở xung quanh đây cũng có thể nhận ra hầu hết những người ở đây đều là những người giàu có và quyền quý.

Đột nhiên, Cố Tuyết Trinh có chút sợ hãi.

Dù sao trước đây cô chưa từng đến những nơi như thế này.

Cô nhìn cánh cửa vô cùng sang trọng trước mặt, trong lòng rất rối bời.

Nhìn thời gian đã đến gần, cô nghĩ đến những lời Phong Thùy Bích nói lúc sáng, thật sự cô sợ nếu như mình còn lề mề ở đây, người phụ nữ kia sẽ gọi Lục Kim Yến đến.

Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng cắn răng đi vào.

Cho dù thế nào, bây giờ cô là Cố Tuyết Trâm, vẫn còn một năm nữa, dù sao cô cũng phải quen với những nơi như thế này.

Hơn nữa Phong Diệp Chương cũng ở đây, cô không cần phải sợ bất cứ điều gì.

Trên thực tế, Phong Diệp Chương thực sự cũng đang ở đây.

Nhưng không phải là tham dự một buổi tiếc như Phong Thùy Bích nói mà là để gặp gỡ khác hàng, đang bàn chuyện hợp tác trong phòng bao.

Cùng lúc đó, ở một phòng bao khác cách phòng bao của anh không xa, Lục Kim Yến và Phong Thùy Bích cũng ở đó.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng bao, sắc mặt hai người hoàn toàn khác nhau.

Lục Kim Yến nhìn quang cảnh tĩnh lặng xung quanh, ánh mắt lóe lên.

“Thùy Bích, người phụ nữ Cố Tuyết Trâm kia thật sự sẽ tới chứ? Chuyện tối nay thật sự không có chút sơ hở sao? Nếu như bị anh Diệp Phong phát hiện là chúng ta tìm cô ta tới thì phải làm sao?”

Cô ta biết Phong Diệp Chương cũng ở một phòng bao cách đây không xa, trong lòng vẫn rất lo lắng, sợ chuyện này giống như những lần tính toán trước kia, khiến cô ta lấy đá tự đập vào chân mình, cuối cùng người thua thiệt lại là cô ta.

Phong Thùy Bích liếc nhìn cô ta, đương nhiên biết cô ta đang lo lắng điều gì, nhưng lại không để trong lòng.

“Yên tâm đi, cho dù Diệp Phong biết được thì làm sao, chúng ta không thừa nhận là được rồi.”

Cô ta lạnh lùng cười nói, trong mắt đầy sự tính toán: “Người phụ nữ kia chỉ có một mình, còn có thể trở mình tạo ra biến cố gì, hơn nữa, tối nay không được để cho cô ta trở mình, đến lúc đó ai sẽ tin cô ta chứ?”

Lục Kim Yến nghe thấy vậy, liền biết được ý tứ trong câu nói của cô ta, trên mặt cũng dần dần thả lỏng.

Đúng vậy, tối nay Thùy Bích đã chuẩn bị rất cẩn thận

Những người trước kia của Cố Tuyết Trâm đã được Bọn họ mời đến không sót một ai.

Không tin nhiều người như vậy mà anh Diệp Phong vẫn có thể tin con tiện nhân kia!

Nghĩ như vậy, cô ta đắc ý cong khóe miệng.

Chỉ cần chuyện này thành công, chắc chắn anh Diệp Phong sẽ tranh cãi với con tiện nhân kia, lúc đó chính là cơ hội của cô ta.

Cô ta đang suy nghĩ đến những điều tốt đẹp, lúc này bên ngoài phòng bao có một nhân viên phục vụ đi vào.

“Cô Phong, cô Cố đã đến rồi.”

Phong Thùy Bích nghe thấy vậy liếc mắt với Lục Kim Yến.

Hai người nhìn nhau cười, đứng dậy đi về phía cửa.

“Tuyết Trâm đến rồi, mau vào đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK