CHƯƠNG 117: LÉN LÚT HẸN HÒ VỚI ĐÀN ÔNG
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng dáng anh rời đi thì trong mắt tràn đầy rối rắm.
Cô không biết rốt cuộc người đàn ông này có ý gì?
Là tức giận hay là không tức giận?
Cô suy nghĩ, cuối cùng từ bỏ nghĩ tiếp.
Nếu anh không định hỏi, cô cứ giải thích, ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Cô nghĩ như vậy thì đi theo Phong Diệp Chương về phòng.
Mà Phong Diệp Chương cũng không ở trong phòng, mà đến thư phòng.
Rốt cuộc anh vừa về nước không bao lâu nên cần xử lý rất nhiều chuyện.
Lúc anh phê duyệt tài liệu ở công ty thì điện thoại bên cạnh vang lên.
Anh lướt mắt nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, kết quả điều tra mới nhất về mợ chủ đã có rồi.”
Giọng Hứa Khiêm vang lên trong điện thoại.
Phong Diệp Chương lạnh nhạt ‘Ừ’ một tiếng hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Bên trường học không có gì khác thường, nhưng có một chuyện rất kỳ lạ.”
Hứa Khiêm nói đến đó thì tạm dừng lại: “Bạn học của mợ chủ đều nói cô ấy ngàn ly không say, nhưng biểu hiện của mợ chủ hai lần…”
Anh ta nói xong lời cuối cùng thì không nói tiếp.
Nhưng Phong Diệp Chương biết anh ta muốn nói cái gì.
Bên ngoài đồn Cố Tuyết Trâm ngàn ly không say, nhưng người trong nhà này mới ba ly đã gục.
Không, thậm chí chưa đến ba ly.
Phong Diệp Chương nghĩ vậy, đáy mắt đầy u ám.
“Về sức khỏe thì sao? Có bệnh đau dạ dày không?”
Anh lại hỏi lần nữa.
Hứa Khiêm không giấu giếm, vội vàng nói kết quả điều tra ra.
“Mợ chủ vẫn luôn kiểm tra định kỳ, thông tin của bệnh viện cũng nói sức khỏe của mợ chủ khỏe mạnh, không có bệnh, càng không có bệnh dạ dày.”
Anh ta nói xong thì chính anh ta cũng cảm thấy khó tin.
Tài liệu điều tra này và người bọn họ tiếp xúc hoàn toàn giống như hai người.
Mà không chỉ anh ta có suy nghĩ này, Phong Diệp Chương cũng nghĩ thế.
“Kết quả lần này sẽ không sai chứ?”
Anh nhíu chặt mày hỏi, dường như không hiểu vì sao khác nhau nhiều như vậy.
“Tổng giám đốc yên tâm, em tự mình nhìn quá trình điều tra, sẽ không sai.”
Hứa Khiêm trả lời chắc chắn, anh ta biết tổng giám đốc nhà mình có ý gì, anh ta bỗng suy đoán nói: “Nhưng những tài liệu này có trước khi chúng ta về nước, không lẽ sau khi chúng ta về nước thì mợ chủ mới xuất hiện vấn đề?”
Phong Diệp Chương mím môi không nói.
Suy đoán này cũng không phải là không thể.
Dù sao sau khi anh về nước thì xảy ra không ít chuyện, vì vậy người phụ nữ kia mới vào bệnh viện mấy lần.
Không loại trừ trường hợp lúc đó đã mắc bệnh đau dạ dày.
“Nhưng uống rượu thì sao? Một người không thể thay đổi tửu lượng vì bệnh dạ dày được.”
Hứa Khiêm cạn lời.
“Chuyện này… Tôi cảm thấy cũng có thể, dù sao bệnh đau dạ dày thì phải uống ít rượu, trong thời gian này không phải mợ chủ luôn không uống rượu, có lẽ cô ấy kiêng rượu, tôi nghe nói kiêng rượu sẽ có phản ứng khó chịu, không chừng mợ chủ là như vậy.”
Anh ta suy nghĩ nửa ngày, mới lấy một cái cớ tệ như thế.
Đừng nói đến chuyện Phong Diệp Chương cảm thấy có lý.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Anh cảm thấy trên người phụ nữ Cố Tuyết Trâm kia có che giấu một bí mật lớn.
“Chuyện này cứ tạm thời như vậy, bên cậu có thể dừng tay.”
“Vâng.”
Hứa Khiêm nhận lệnh, sau đó hai người nói về chuyện công ty.
…
Cùng lúc đó, nhà tổ.
Phong Thùy Bích vốn chăm sóc da ở trong phòng, không ngờ lúc này cô hầu gái thân thiết của mình vội vàng đi tới từ ngoài cửa.
“Xảy ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp.”
Cô ta nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi.
“Cô Năm, vừa rồi tôi thấy mợ chủ của chúng ta và cậu chủ nhà họ Tần lén lút hẹn hò trong vườn hoa.”
Người hầu vội vàng đáp lại, động tác trên tay Phong Thùy Bích dừng lại.
“Cô nói cái gì? Con khốn Cố Tuyết Trâm lén lút hẹn hò trong vườn hoa sao?”
Cô ta khiếp sợ đứng lên, trong lòng mừng thầm một trận.
Cô ta còn đang lo lắng không cơ hội giải quyết con khốn này, không ngờ cô ta lại chủ động đưa tới cửa.
“Đi, chúng ta đi bắt- gian!”
Cô ta không chút nghĩ ngợi đi về phía cửa.
Không ngờ cô ta vừa đi hai bước thì người hầu giữ chặt lại.
“Cô Năm, vô dụng thôi, lúc tôi quay lại thì bọn họ đã giải tán.”
Phong Thùy Bích nghe thấy lời này thì trên mặt không che giấu được thất vọng, không nhịn được oán trách nói: “Sao cô không biết tìm người nói cho tôi biết, hại tôi uổng phí một cơ hội.”
Người hầu nghe vậy thì có chút tủi thân, lại cũng không dám phản bác, cúi đầu nghe cô ta nói.
Phong Thùy Bích cũng không phát hiện, sau khi trách mắng mấy câu thì trong đầu chợt lóe lên biện pháp.
“Đi, chúng ta đi tìm chị dâu cả.”
Cô ta nói xong, mang theo người hầu đi đến nhà tổ, nói người hầu gọi bà Phong xuống dưới.
“Thùy Bích, em tìm chị có chuyện gì sao?”
Bà Phong xuống lầu ngồi đối diện Phong Thùy Bích hỏi.
Phong Thùy Bích nghe vậy thì kể lại những gì người hầu nói cho mình một lần.
“Chị dâu cả, người hầu này nói nhìn thấy cháu dâu hẹn hò với đàn ông ở vườn hoa phía sau, em cảm thấy việc này không nhỏ, cho nên tới nói cho chị dâu cả, để chị dâu cả xử lý thế nào, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ sợ thể diện nhà họ Phong sẽ bị Cố Tuyết Trâm ném đi.”
Cô ta thêm mắm thêm muối nói, bà Phong tức giận đến mức cả người run lên.
“Con khốn này!”
Bà nghiến răng nghiến lợi hét lên, dường như bản năng kêu quản gia gọi người tới.
Nhưng lời nói đến bên miệng thì bà cố gắng nuốt xuống, nhìn Phong Thùy Bích nghi ngờ.
“Chị dâu cả, chị không tìm cháu dâu tính sổ sao?”
Sao bà Phong không biết suy nghĩ của cô ta chứ, nhưng trước mắt bà không thể tìm Cố Tuyết Trâm tính sổ được.
“Thùy Bích, dù sao chúng ta không có chứng cứ chuyện này, đến lúc đó người phụ nữ kia giải thích, Diệp Chương sẽ tin tưởng cô ta, ngược lại chúng ta và Diệp Chương bất hòa, vô tình giúp cô ta một tay, làm cho quan hệ của cô ta và Diệp Chương càng tốt hơn.”
Phong Thùy Bích nghe vậy cũng cảm thấy có lý, lại có chút không cam lòng.
“Vậy cứ để Cố Tuyết Trâm kia làm bậy sao?”
Bà Phong lắc đầu: “Chị sẽ nghĩ cách, tuyệt đối không để phụ nữ kia làm hỏng đến danh dự nhà họ Phong và liên lụy đến Diệp Chương.”
Phong Thùy Bích nghe vậy, gật đầu đồng ý, cô ta bỗng nhớ đến chuyện đồng ý với Lục Kim Yến trước đó.
Trước mắt chị dâu cả khó chịu với Cố Tuyết Trâm, sao cô ta không đổ dầu vào lửa, đuổi cô ra khỏi nhà họ Phong.
Cô ta nghĩ vậy thì trong mắt hiện lên ý xấu: “Chị dâu cả, thay vì nghĩ cách nhắm vào Cố Tuyết Trâm, hay là chúng ta hãy làm một lần dứt khoát đuổi cô ta về chỗ cũ.”
“Chị đang nghĩ nhưng không có cách nào khác.”
Bà Phong mím môi nói, sau đó dường như nhận thấy được gì đó, sắc mặt thay đổi nhìn Phong Thùy Bích.
“Có phải em đã nghĩ ra cách nào đúng không?”
Phong Thùy Bích nghe xong, khóe miệng cong lên gian xảo.
“Thật ra có một cách, nhưng phải xem chị dâu cả có chịu hay không.”
Bà Phong nhíu mày: “Em nói trước đi, cách của em là gì.”
Phong Thùy Bích thấy thế thì nói ý nghĩ của mình ra.
“Rất đơn giản, chỉ cần chị dâu cả tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mời cả Cố Hải Sâm, đêm đó chúng ta giở chút thủ đoạn, hơn nữa có nhiều người, chỉ cần Cố Tuyết Trâm mất mặt, thái độ của chúng ta cứng rắn hơn, Cố Hải Sâm dám không đầu hàng sao?”