CHƯƠNG 220: BỎ ĐỨA BÉ ĐI
Phong Thùy Bích cười lạnh quét mắt nhìn Mộ Triều Ca, đối với vẻ bình tĩnh này của cô ta thì vô cùng tức giận.
“Ài, tôi thấy hình như cô Mộ còn chưa tỉnh ngủ thì phải, nói mạnh miệng như vậy cũng không sợ sẽ cắn phải đầu lưỡi của mình à.”
Cô ta hừ lạnh chế nhạo, nói hết lời, cũng mặc kệ Mộ Triều Ca có đáp lại không liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Vừa rời đi, cô ta cũng không quên thầm mắng Lục Kim Yến ở trong lòng.
Người phụ nữ ngu xuẩn này, lại dám làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, dám lừa cô ta lại còn muốn vu oan cho Diệp Chương nữa!
Đừng thấy bình thường cô ta thân thiết với Lục Kim Yến như vậy nhưng lúc thực sự xảy ra chuyện, cô ta là người nhà họ Phong nên vẫn sẽ đứng về phía nhà họ Phong.
Lục Kim Yến không biết sau khi kế hoạch của cô ta thất bại lại mất đi thêm một sự giúp đỡ đắc lực nữa.
Lúc này cô ta đi theo ba mẹ mình trở lại nhà họ Lục, cũng không nhịn được sự không cam lòng trong lòng, bạo phát ra.
“Ba, không phải ba đã nói là không có sơ hở nào sao? Vì sao kết quả lại như vậy?”
Ba Lục bị cô ta quát sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Nhưng ông ta cũng không buồn dạy dỗ Lục Kim Yến, nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà họ Phong ông ta liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Hành.
“Ông Trương, là tôi đây, không phải tôi nhờ ông tráo kết quả giúp tôi rồi à, vì sao kết quả lại thay đổi?”
Ông ta trầm giọng chất vấn.
Trương Hành nghe nói như thế, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Rõ ràng tôi đã dặn dò… Ông chờ một chút, tôi đi hỏi.”
Dứt lời, điện thoại hoàn toàn yên lặng.
Ba Lục cũng không ngắt điện thoại, lẳng lặng chờ.
Vài phút sau, giọng nói của Trương Hành lại vang lên lần nữa.
“Ông Lục, rất xin lỗi, học sinh của tôi vừa mới phát hiện ra, kết quả chúng ta tráo đi lại bị người ta đổi trở về.”
Ba Lục ngây ra, đáy mắt lướt qua một tia u ám.
Ông ta không ngờ có người còn cao hơn mình một bậc, tính kế hết tất cả bọn họ.
“Tôi biết rồi, chuyện này làm phiền ông rồi.”
Ông ta hoàn hồn lại, nói vài câu khách sáo liền cúp điện thoại của Trương Hành.
Sau khi ông ta ngắt điện thoại, Lục Kim Yến không kịp chờ đợi tiến lên truy hỏi.
“Ba, chú Trương nói thế nào vậy? Vì sao lại biến thành như thế này?”
Ba Lục thấy cô ta sốt ruột, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không biết thỏa hiệp với hiện thực.
“Kim Yến, đừng nhắc lại chuyện này nữa, sau này con cũng đừng hi vọng nữa, xảy ra chuyện này nhà họ Phong cũng không thể nào đón nhận con để con lấy Phong Diệp Chương nữa đâu.”
Cuối cùng ông ta vẫn không đành lòng nổi giận với con gái, đành khuyên bảo cô ta.
Vừa dứt lời, ông ta lại nghĩ tới một chuyện khác, nhíu mày nhìn Lục Kim Yến.
“Đúng rồi, đứa bé trong bụng con là của ai? Bây giờ kế hoạch đã đổ bể rồi, hoặc là con bảo đối phương chịu trách nhiệm, hoặc là bỏ đứa bé đi.”
Lục Kim Yến còn chưa kịp hồi thần lại sau câu nói kia của ba mình thì lại nghe được câu này, cả người cũng vì đó mà ngây ngốc luôn.
Trong đầu cô ta không tự chủ hiện lên một gương mặt điển trai, không nhịn được rùng mình một cái.
Nếu để cho người đàn ông kia biết trong bụng mình có con của anh ta, anh ta sẽ cho phép mình bỏ đứa bé đi ư?
Nghĩ đến đó lông mày cô ta cau chặt lại, trong lòng cảm thấy một trận bực bội.
Chỉ cảm thấy đây cũng là một phiền toái nữa!
…
Chiều tối, Cố Tuyết Trinh đã làm xong hết công việc của mình liền đúng giờ tan ca.
Lúc này Phong Diệp Chương đã đỗ xe chờ cô ở đầu phố.
Cố Tuyết Trinh đi đến ngã tư, liền nhìn thấy được xe của anh.
Trong phút chốc, cô mang theo sự khẩn trương vội vàng mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, đi về phía Phong Diệp Chương.
Đợi cô ngồi vào xe rồi, Phong Diệp Chương mới khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Cố Tuyết Trinh vô thức hỏi thăm.
“Lúc trước không phải em nói muốn ăn đồ ăn của Hồng quán sao? Tôi đã cho người đặt bàn ở đó rồi.”
Phong Diệp Chương mỉm cười đáp lại.
Cố Tuyết Trinh hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt không khỏi chậm rãi mở rộng.
Cô không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu mà người đàn ông này lại vẫn luôn ghi nhớ.
Hơn nữa Hồng quán là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Kinh Đô, muốn đặt bàn trước cũng không hề dễ dàng.
Nhưng cô cũng không hỏi thăm quá nhiều mà chỉ đem phần tâm ý này ghi nhớ ở trong lòng.
Không bao lâu sau đã đến Hồng quán, Phong Diệp Chương lịch sự xuống trước mở cửa xe cho Cố Tuyết Trinh sau đó nắm tay dẫn cô xuống xe.
Cố Tuyết Trinh ngước mắt lên nhìn tòa nhà cổ kính trước mặt.
Có thể nói sở dĩ Hồng quán nổi tiếng ở Kinh Đô không chỉ vì món ăn mà còn vì cách bài trí của nơi này.
Ở đây kết hợp được kiến trúc cổ kính và hiện đại lại với nhau một cách hòa hợp, bên trong nhà hàng và bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cố Tuyết Trinh đã từng nhìn thấy phong cách trang trí nội thất này ở trong một quyển tạp chí, và bây giờ khi lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy ở bên ngoài mới phát hiện những người đưa tin kia không hề nói quá lên.
Nhất là cô cũng học thiết kế, mặc dù thiết kế kiến trúc và thiết kế thời trang khác nhau nhưng không ít đồ trang trí cổ ở nơi này đã cho cô khá nhiều linh cảm.
Phong Diệp Chương cũng nhìn ra cô đang rất hào hứng, anh vừa chăm sóc cô dùng cơm, vừa nói với cô những tin tức có liên quan đến Hồng quán.
Một bữa cơm, hai người ăn uống rất hài hòa.
Khi kết thúc chủ đề này, Cố Tuyết Trinh mới chợt nhớ tới chuyện xảy ra trong nhà sáng nay.
“Đúng rồi, Diệp Chương, chuyện sáng nay có làm ảnh hưởng tới việc làm ăn giữa nhà họ Phong và nhà họ Lục hay không?”
Phong Diệp Chương ngừng lại, không thèm để ý nói: “Cũng có ít nhiều ảnh hưởng nhưng nhà họ Lục và nhà họ Phong cũng có rất nhiều mối liên kết làm ăn khác nữa, nếu như bọn họ thức thời có lẽ là sẽ không thế nào, nhưng… Nếu như không thức thời, chút tổn thất này nhà họ Phong vẫn gánh vác được.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô đăm chiêu gật đầu, sau đó lại nói thêm vài câu nữa liền đứng dậy đi toilet một chuyến.
Đợi lúc cô trở lại liền phát hiện bàn ăn của bọn họ đã xuất hiện thêm một người phụ nữ từ lúc nào.
Người phụ nữ kia mặc một bộ đồng phục màu xám với vòng eo thon gọn.
Gương mặt của cô ta được trang điểm rất tỉ mỉ, góc cạnh rõ ràng, ít đi một phần nữ tính, nhiều thêm một tia khí khái hào hùng, tràn ngập ý vị chị đại.
Cố Tuyết Trinh kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là cảm thấy quen thuộc với gương mặt kia, cô luôn cảm thấy hình như mình đã gặp ở nơi nào rồi.
Cô nhíu mày lại đi qua đó.
Phong Diệp Chương cũng nhìn thấy cô, ngoắc tay bảo cô đến bên cạnh mình.
“Tuyết Trâm, em về thật đúng lúc, giới thiệu cho em một người tiền bối.”
Anh ôm Cố Tuyết Trinh lại cười nói: “Đây là Quý An, đàn chị của tôi ở trường đại học, cũng là chuyên gia thiết kế thời trang như em, rất nổi tiếng ở nước ngoài và đã nhận được không ít giải thưởng, chắc là em cũng đã được nghe nói qua rồi chứ?”
Cố Tuyết Trinh hơi sửng sốt, lập tức có ấn tượng với Quý An, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn sang.
Quả thực là cô đã nghe qua không ít tin tức liên quan tới Quý An.
Nghe nói cô ta là nhà thiết kế đầu tiên kết hợp nhiều yếu tố cổ điển trong nước với văn hóa phương Tây đồng thời các thiết kế của cô ta cũng rất được ưa chuộng ở nước ngoài, hơn nữa các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới cũng rất thưởng thức tài năng của cô ta
“Quý tiền bối, không ngờ lại có thể gặp được chị ở đây, rất vinh hạnh.”
Cô chào hỏi, mang theo sự tôn kính của thế hệ sau với tiền bối đi trước.
Quý An bị dáng vẻ cung kính này của cô làm cho sững sờ, đôi mắt chợt lấp lóe nhếch miệng lên.
“Diệp Chương, cậu tìm được một người thú vị như thế này ở đâu vậy?”
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn về phía Phong Diệp Chương dò hỏi, giống như không hề nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ.
Phong Diệp Chương cũng không nghe ra sự khác lạ trong câu nói này, lại cười nói: “Đàn chị nói đùa rồi, đây là vợ tôi, tên là Cố Tuyết Trâm.”
Quý An nghe nói như thế, sắc mặt thoáng cương cứng lại nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Cô ta âm thầm đánh giá Cố Tuyết Trinh, cười nói đùa: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ độc thân suốt đời cơ, không ngờ còn kết hôn sớm hơn cả tôi nữa.