CHƯƠNG 182: TÔI CÒN NGẠI BẨN TAY CỦA MÌNH
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, ánh mắt lập tức phát sáng.
Mấy tên lưu manh kia thì lại tức giận không thôi.
Đây là có người phá hỏng chuyện tốt của bọn hắn.
“Thằng nhóc này, ông đây khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, cẩn thận đi đêm có ngày gặp ma.”
Lời cảnh cáo vừa dứt, đúng lúc cửa thang máy cũng mở ra, lộ ra gương mặt chân thật của người ở bên ngoài.
Chờ đến lúc bọn hắn nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, ánh mắt của Cố Tuyết Trinh sáng hơn.
“Anh Hàn.”
Cô mừng rỡ kêu lên.
Hàn Lịch quét mắt nhìn cô một chút, hai mắt u ám nói: “Cô Cố, không ngờ lần thứ hai chúng ta gặp nhau lại dưới tình huống như thế này.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, có chút lúng túng.
Mấy tên lưu manh nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, đoán được hai người bọn họ quen biết với nhau, bọn hắn nhìn nhau, vẫn không muốn từ bỏ thịt đã đến miệng.
Dù sao thì đối phương cũng chỉ có một người, bên phía của bọn họ còn có mấy người đây.
“À, hóa ra là quen biết với nhau à, trách không được lại muốn xen vào chuyện bao đồng. Có điều cậu nhóc này à, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải dễ dàng như vậy đâu, cẩn thận biến thành gấu đen đó.”
Hàn Lịch nhíu mày: “Ai nói là tôi muốn làm anh hùng?”
Mấy tên lưu manh nghe nói như thế thì đều sững sờ, bao gồm cả Cố Tuyết Trinh cũng không hiểu mà nhìn về phía cậu ta.
Lại nghe thấy cậu ta tiếp tục nói: “Tôi không có dự định ra tay với các người, có điều là… cho dù tôi không ra tay, các người cũng không thể mang người đi được, sẽ có người đến xử lý các người.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, nỗi lo lắng trong lòng buông xuống lần nữa.
Quét mắt nhìn về phía mấy tên lưu manh, lại nhìn Hàn Lịch, cảm thấy ở bên phía của cậu ta an toàn hơn, liền lôi kéo Tô Đế say đến nỗi gần như không biết xảy ra chuyện gì trốn ra sau lưng của Hàn Lịch.
Mấy tên lưu manh thấy thế thì tức giận đến không chịu được, chỉ cảm thấy Hàn Lịch quyết tâm phá chuyện tốt của bọn họ.
“Thằng nhóc này, tôi đếm đến ba, nếu như cậu ngoan ngoãn trả phụ nữ ở sau lưng của cậu lại, bọn anh đây sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không thì tối nay tôi sẽ để cho cậu hiểu được hậu quả của việc đắc tội với chúng tôi.”
Hàn Lịch cười khẽ, hiển nhiên cũng không đặt lời của bọn họ vào tai.
Cái tên lưu manh tóc vàng đó nổi giận, giơ nắm đấm lên vung về phía của Hàn Lịch.
Cố Tuyết Trinh ở phía sau nhìn thấy không khỏi kêu lên sợ hãi.
“Anh Hàn, cẩn thận đó.”
Hàn Lịch híp mắt lại, mắt nhìn thấy nắm đấm sắp rơi xuống, động tác của cậu ta nhanh lẹ lại thuần thục nắm lấy nắm đấm kia, năm ngón tay dùng sức để cho nấm đấm đó không thể đến gần được nửa cm.
Tên lưu manh tóc vàng thấy thế, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Dù sao thì bọn họ cũng đánh nhau nhiều rồi, nếu như nói có võ công chính phái thì cũng không có, nhưng mà sức lực đánh nhau đều là do luyện ra, với lại thân thủ cũng không tệ.
Trừ phi là người luyện võ, chứ người bình thường bọn họ cũng không sợ.
Nhưng mà bây giờ nắm đấm của hắn ta lại bị người đàn ông ở trước mặt chặn đứng, lực đạo lớn đến nỗi khiến cho hắn ta muốn rút về cũng không có cơ hội.
Dường như là trong nháy mắt, có lẽ lần này hắn ta đã đụng phải sắt thép rồi.
“Người anh em, haha, hiểu lầm hiểu lầm thôi.”
Hắn ta ngượng ngùng tỏ thái độ mềm mỏng, có ý đồ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có mà nói: “Hai cô gái xinh đẹp này đã là bạn của cậu, vậy thì bọn anh đây cũng không làm khó nữa.”
Hắn ta nói xong rồi lại muốn rút tay về một lần nữa, nhưng mà Hàn Lịch vẫn cứ cầm không buông như cũ.
Về phần mấy tên lưu manh khác nghe thấy hắn ta nói như vậy, cũng hiểu ý của hắn ta, đây chính là một cọng rơm cứng.
“Nè nè, đại ca của chúng tôi cũng đã nói không tính toán nữa, mà lúc nãy không phải là cậu nói cậu không ra tay hay sao? Còn không nhanh chóng thả đại ca của chúng tôi ra đi.”
Hàn Lịch quét mắt nhìn hắn ta một cái, trong mắt hiện lên tia khinh miệt.
Cậu ta cười khẽ một tiếng rồi buông tay ra, đẩy tên lưu manh tóc vàng vào trong thang máy, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói là không ra tay, cũng không đại biểu là tôi mặc kệ chuyện này.”
Nói đến đây, cậu ta lại nhìn về phía tên lưu manh tóc vàng, cười lạnh nói: “Việc này cũng không phải do anh nói thôi liền thôi, nếu như thả các người đi thì tôi cũng không giao phó được với người ta.”
Đang nói chuyện, bảo vệ mà lúc nãy cậu ta thông báo cũng đã chạy tới.
“Anh Hàn.”
Bọn họ cung kính chào hỏi Hàn Lịch.
Hàn Lịch gật đầu, chỉ vào đám lưu manh trong thang máy, trầm giọng nói: “Canh chừng bọn họ cho cẩn thận, đừng để bọn họ chạy mất.”
Bảo vệ lập tức gật đầu, nhanh chóng sắp xếp mấy người khác đến ngăn chặn thang máy lại.
Trong thang máy, mấy tên lưu manh nhìn thấy như vậy lại càng giận càng sợ, cũng không dám kêu gào.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ đã thành thật, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Anh Hàn, cảm ơn anh nha.”
Hàn Lịch nghe vậy, nhẹ giọng cười rồi nói: “Cô Cố nghiêm trọng quá rồi, tôi cũng chỉ là nhận ủy thác của người khác thôi.”
Lúc nói chuyện, cậu ta nhìn thấy bóng người đang sốt ruột đi đến từ hành lang, vội vàng nói: “Người đến rồi kìa.”
Cố Tuyết Trinh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Phong Diệp Chương đang khoan thai đi đến, trong mắt lập tức hiện lên mừng rỡ.
“Diệp Chương!”
Cô kích động kêu lên, nhưng mà đối với sự vui mừng của cô, Phong Diệp Chương lại tràn đầy sát khí.
Đợi đến lúc anh đi đến gần, Hàn Lịch trêu chọc nói: “Nè, người đã giữ lại cho anh rồi, loại chuyện như anh hùng cứu mỹ nhân này tôi không tranh giành danh tiếng đâu.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám lưu manh kia một cái nào, giọng nói lạnh lùng: “Giữ lại cho tôi để làm cái gì, cứ để cho người ta trực tiếp mang đến cục cảnh sát đi, ra tay với bọn họ tôi còn ngại bẩn tay mình.”
Hàn Lịch nhún vai, sau đó ra hiệu cho nhân viên an ninh mang người đi.
Phong Diệp Chương không quan tâm đến những tên lưu manh đó, anh nghiêng đầu qua nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, anh liền đứng tại chỗ răn dạy.
“Trước khi ra khỏi nhà tại sao em lại không nói với tôi một tiếng? Vậy mà lại chạy đến nơi hỗn loạn như thế này, sao vậy, bệnh cũ tái phát à!”
Cố Tuyết Trinh bị anh mắng cho một trận, cô có chút ngơ ngác, cũng có chút tủi thân, nhưng mà càng nhiều hơn đó chính là cảm động.
Cô nhìn ra được Phong Diệp Chương đang lo lắng cho cô.
Điểm ấy có thể nhìn ra được từ việc nhìn vào đôi chân còn chưa kịp thay giày của anh.
Hiển nhiên là cuộc gọi lúc đó đã được kết nối, cho nên anh mới gấp đến độ ngay cả giày cũng quên mang.
“Em xin lỗi, đã để anh lo lắng rồi, chẳng qua là lúc đó quá sốt ruột, cho nên mới quên mất.”
Cô nói một lần chuyện Tô Đế uống say ở quán bar: “Cho dù nói như thế nào, hôm nay cũng là ngày đầu tiên mà cô ta đến Kinh Đô, lại là người quan trọng trong cuộc hợp tác lần này, em không thể để cho cô ta xảy ra chuyện ở đây được.”
Phong Diệp Chương nghiêm mặt nghe cô nói xong rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Đế say đến độ không biết gì ở bên cạnh.
“Cậu đi qua đây.”
Anh chỉ vào một người bảo vệ đứng ở một bên, lấy mấy triệu từ trong túi ra rồi nói: “Giao người phụ nữ này cho cậu, cậu cứ tùy tiện tìm khách sạn cho cô ta, còn lại chính là tiền bo.”
Bảo vệ mừng rỡ nhận lấy, liên tục biểu thị sẽ sắp xếp tốt cho người ta.
Cố Tuyết Trinh thấy như vậy thì cảm thấy không tốt.
Nhưng mà Phong Diệp Chương căn bản cũng không cho cô có cơ hội mở miệng, quay qua nói với Hàn Lịch: “Tối hôm nay đã làm phiền cậu rồi, hôm nào đó mời cậu uống rượu.”
Hàn Lịch trêu chọc đáp lại: “Thôi đi, chờ đến lúc anh mời khách uống rượu, cũng không biết phải chờ đến lúc nào, hơn nữa với sức khỏe này của anh còn có thể uống rượu với tôi được à.”
Phong Diệp Chương mỉm cười: “Tôi không thể, không phải là còn có Hứa Khiêm hả.”
Lúc nói chuyện, mắt nhìn đồng hồ rồi nói lời tạm biệt: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cô ấy về trước đây, hôm nào gặp nhau.”
Hàn Lịch gật đầu, khoác tay nói tạm biệt với bọn họ.
Sau đó Phong Diệp Chương dẫn theo Cố Tuyết Trinh đi khỏi.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Hàn Lịch vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
Cậu ta sờ lên cằm, tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Cố Tuyết Trinh, như có điều suy nghĩ.
Dựa vào tình hình lúc nãy khiến cho cậu ta cảm thấy phản ứng của người vợ này của Phong Diệp Chương đối với quán bar rất kỳ lạ.
Không phải nói trước đó cô thường xuyên lén lút vào những chỗ này hay sao, nhưng mà lại mang đến cho cậu ta một loại cảm giác hình như là cho đến bây giờ cũng chưa từng đến đây