CHƯƠNG 192: CHỈ CẦN ANH ẤY THỪA NHẬN TÔI LÀ ĐƯỢC.
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, cộng với lời châm chọc của cô ta ban nãy nên dẹp luôn ý nghĩ cất tiếng chào hỏi.
Cô biết rõ cho dù cô có chào hỏi thì người ta cũng sẽ không thân thiện với mình.
Thực tế đúng là như vậy, Phong Thùy Bích vốn không cần lời chào hỏi của cô.
Cô ta đi đến trước mặt Cố Tuyết Trinh, ánh mắt toát ra vẻ thương hại, khóe môi lại nhếch lên.
“Sao hả? Câm rồi à, hay là bị đả kích đến nỗi không nói thành lời?”
Cô ta đi vòng quanh Cố Tuyết Trinh với vẻ khinh miệt rồi lại cười nhẹ thành tiếng: “Cũng đúng, đến Kim Yến mà cô còn không bằng, còn vọng tưởng bì với Mộ Triều Ca, tôi thấy cô đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình.”
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta nói như thế, lông mày cô nhíu lại thật chặt.
Lúc cô định phản kích thì Phong Thùy Bích cười mỉa mai như chợt nhớ ra chuyện gì.
“Nói thì cũng đúng, cô không những không biết tự lượng sức mình mà còn mặt dày mày dạn nữa.”
Cố Tuyết Trinh vừa nghe thấy cô ta nói như vậy, gương mặt cô không khỏi đanh lại, cô cất giọng cảnh cáo: “Cô út, cô nói năng có chừng mực một chút đi.”
“Ồ, cô giận rồi đấy à? Hay là cảm thấy tôi nói sai?”
Phong Thùy Bích không hề kềm chế lại chút nào mà còn quá quắt hơn.
“Nhưng tôi cảm thấy mình nói rất có lý, cô nhìn cô kìa, vào nhà họ Phong chúng tôi lâu như thế, ngoại trừ ba tôi công nhận cô ra thì có còn ai nữa không? Chứ đừng nói bây giờ còn xuất hiện một thế thân nữa.”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
Phong Thùy Bích cũng không quan tâm mà tự nói: “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, sớm muộn gì thì loại người như cô cũng sẽ bị người ta hất chân đi mà thôi, cũng tại cô ngu ngốc quá, còn vọng tưởng muốn sống bên cạnh cháu tôi mãi, không có cửa đó đâu.”
Cố Tuyết Trinh tức tới mức bật cười khi nghe cô ta tự lẩm bẩm.
“Tôi có cửa hay là không, cô chỉ biết rằng chỉ cần Diệp Chương công nhận tôi thì không ai thay thế nổi.”
Cô cười lạnh rồi phản kích, Phong Thùy Bích lại nghĩ rằng cô đang đắc ý mà thị uy với mình.
Bởi vì cô ta nghĩ đến việc hai lần dạy dỗ người phụ nữ này đều bị Phong Diệp Chương dạy dỗ cho một trận, còn cắt đứt tiền tiêu vặt của cô ta, làm cô ta không dám đi ra ngoài trong những ngày ấy.
Trong lúc nhất thời, thù mới hận cũ cộng dồn lại khiến cho cô ta lập tức cảm thấy tức giận.
“Hỗn láo, đây là thái độ nói chuyện với người lớn của cô hay sao? Hôm nay tôi phải dạy dỗ cái đồ không biết tôn trọng người lớn như cô.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta giơ tay tát thật mạnh.
Một tiếng bốp vang lên, Cố Tuyết Trinh bị đánh lệch đầu sang một bên.
Vốn dĩ gương mặt trắng trẻo của cô sưng đỏ lên, còn có thể lờ mờ nhìn thấy trở nên xanh tím.
Không phải Cố Tuyết Trinh không muốn tránh mà là vết thương trên chân cô làm cô không tài nào tránh nổi, khiến cho động tác của cô trở nên chậm chạp, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng một cái tát.
Phong Thùy Bích cũng không ngờ đến việc Cố Tuyết Trinh không né, cô ta ngẩng người một lúc.
Cũng vì sự sững sờ trong giây lát này, cô ta bị Cố Tuyết Trinh đẩy ra, nhất thời không đứng vững nên ngã sụp xuống đất.
“Cố Tuyết Trâm, không ngờ cô lại dám đẩy tôi, muốn làm phản à!”
Cô ta lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh với vẻ tức giận.
Cố Tuyết Trinh vốn không hề lo sợ gì cả mà chỉ lạnh giọng phản bác: “Nếu nói là động tay thì do cô út ra tay trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi!”
Phong Thùy Bích không màng đến những chuyện này, cô ta đứng phắt dậy từ trên mặt đất rồi xông đến đẩy Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh vốn không tài nào né được, chỉ có để để cô ta đẩy mình xuống đất, sau lưng cô lại là bậc thềm lạnh ngắt, cô ngã lông lốc từ bậc thềm xuống, vầng trán đập thẳng vào góc bậc thang.
“Đau quá…”
Cô chỉ kịp rên đau một tiếng rồi triệt để chìm vào hôn mê.
Phong Thùy Bích nhìn người nằm im lìm trên mặt đất cùng với vết máu tươi loang lổ, đến bây giờ mới bình tĩnh lại được, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang.
Cô ta không khỏi nhấc chân đá vào người Cố Tuyết Trinh.
“Con ả đê tiện, đừng có giả vờ chết ở đây, mau ngồi dậy cho tôi.”
Cô ta nói dứt lời mà Cố Tuyết Trinh vẫn nằm im thin thít trên mặt đất.
Phong Thùy Bích nhìn thấy thế, cô ta bèn cảm thấy bất an.
Cô ta chột dạ nhìn dáo dác xung quanh, rồi vội vàng rời khỏi nơi này trong cơn hoảng hốt.
Cho đến tối, Phong Diệp Chương trở về lại phát hiện ra Cố Tuyết Trinh không có ở nhà, điện thoại gọi cũng không người bắt máy mới hỏi thăm quản gia.
“Cô chủ đâu?”
“Không phải cô chủ ở trong phòng sao?”
Quản gia còn kinh ngạc hơn cả anh, ông ta bèn hỏi ngược lại.
Phong Diệp Chương nhíu mày: “Suốt cả ngày nay ông không gặp cô chủ à?”
Quản gia lắc đầu.
Phong Diệp Chương nhíu mày thật chặt, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Anh nhớ đến cảnh tượng Cố Tuyết Trinh gặp nạn lần trước rồi vội vàng dặn dò: “Ông kêu người hầu tìm khắp nơi cho tôi.”
Quản gia cũng ý thức được rằng có thể cô chủ đã mất tích rồi, ông ta bèn ra lệnh cho mọi người tập tức tìm kiếm.
Sau khi ông ta rời đi, Phong Diệp Chương cũng không ngừng lại.
Anh lần lượt gọi điện thoại về nhà, nhưng ai nấy cũng đáp lại rằng không nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đâu cả.
Cũng vì chuyện này, ông cụ đoán rằng đã xảy ra chuyện gì đó bèn gọi mọi người lại nhà chính, cẩn thận hỏi gian Phong Diệp Chương.
“Rốt cuộc Phong Diệp Chương làm sao đấy? Tuyết Trâm đâu, đang yên đang lành mà sao lại mất tích? Bây giờ có tin tức chưa?”
Ông cụ nhìn Phong Diệp Chương rồi lo lắng mà hỏi dồn dập.
Gương mặt Phong Diệp Chương sa sầm, anh kiên nhẫn trả lời từng câu một.
“Vẫn còn chưa tìm được cô ấy, cháu đã kêu tất cả mọi người tìm kiếm trên diện rộng rồi.”
Sau khi nghe cháu trai mình đáp như vậy, gương mặt ông cụ trở nên xám ngoét.
Lúc anh định nói gì đó thì quản gia bên nhà họ Phong vội vàng chạy vào trong.
“Cậu chủ, ông, đã tìm thấy cô chủ rồi.”
Vừa nghe thấy thế, Phong Diệp Chương bèn đứng phắt dậy, gương mặt anh có vẻ sốt ruột mà chính anh còn không nhận ra: “Tìm được ở đâu, cô ấy sao rồi?”
Quản gia trả lời: “Tìm được trong vườn hoa, nhưng cô chủ bị thương, bây giờ đang nằm nghỉ trong phòng.”
Phong Diệp Chương vừa nghe thấy Cố Tuyết Trinh bị thương bèn cảm thấy sốt ruột: “Lập tức gọi bác sĩ đến ngay.”
Sau khi nói dứt lời, anh cũng không màng đến việc chào tạm biệt những người khác trong nhà họ Phong mà đứng dậy đi về phía căn nhà mới.
Ông cụ nhìn theo bóng lưng của anh, lại cộng với việc quản gia nói Cố Tuyết Trinh bị thương, ông cụ bèn lo lắng đi theo.
“Chúng ta cũng qua đó xem xem.”
Phong Tú nhìn thấy ông cụ muốn đi bèn lên tiếng đề nghị.
Bà Phong và Phong Thùy Bích nghe thấy thế, gương mặt lập tức lộ ra vẻ bực bội.
“Đúng là phiền phức!”
Bà Phong lầm bầm, Phong Thùy Bích lại cảm thấy chột dạ.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã kéo đến phòng mới.
Bây giờ bác sĩ cũng đã đến, đồng thời cũng khiến cho Cố Tuyết Trinh tỉnh lại.
Đợi đến khi cô nhận ra những người trong phòng bèn sững sờ: “Ông nội, ba mẹ, sao mọi người lại đến đây?”
Phong Diệp Chương nhíu mày nhìn cô, nhất là lúc thấy gò má sưng vù của cô, anh lạnh giọng chất vấn: “Rốt ruộc chuyện gì thế này? Sao em lại bị thương ngất đi trong vườn hoa? Còn vết thương trên mặt em là sao đấy?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cô lập tức nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong vườn hoa.
Cô đảo mắt nhìn mọi người và Phong Thùy Bích còn muốn uy hiếp cô ấy, rồi nhếch môi nở nụ cười lạnh.
“Chuyện này phải hỏi cô út rồi, em còn không biết em làm sai chuyện gì mà lại để cô út vừa gặp em đã mỉa mai, chẳng qua em chỉ biện giải một câu thôi mà cô ấy lại ra tay với em.”
Sau khi cô nói thế, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Phong Thùy Bích.
Ông cụ Phong bực bội nói: “Thùy Bích, Tuyết Trâm nói thật không? Con ra tay à?”
Cô út vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, cô ta vội vàng phản bác.
“Ba, ba đừng nghe nó nói quàng nói xiên, nó luôn không thích con, vô duyên vô cớ bị thương còn muốn giá họa cho con!