CHƯƠNG 131: ANH VẪN LUÔN HƯỚNG VỀ PHÍA CÔ
Sau khi Cố Tuyết Trinh và Phong Thiên Nho rời đi, Cố Hải Sâm cũng tìm cớ rời đi.
Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại bà Phong và Phong Thuỳ Bích.
Bà Phong tức giận không thôi, bà nhìn Phong Thuỳ Bích ngồi bên cạnh thì khó chịu nói: “Cô làm sao vậy, không phải nói không có sơ hở gì ư?”
Phong Thuỳ Bích bị mắng lập tức tủi thân.
“Vốn là không có sơ hở gì nhưng ai biết Cố Tuyết Trâm lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ khi nào chứ?”
Cô ta bất mãn phản bác lại: “Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, còn chẳng phải là vì giúp chị đấy à, e là bây giờ Diệp Chương cũng giận người cô út là tôi rồi ấy chứ, thế mà bây giờ chị còn trách tôi.”
Bà Phong nghe lời cô ta nói xong thì lại nghĩ đến thái độ của con trai mình, bà thật sự mệt mỏi, đầu đau như muốn nứt ra.
“Thôi bỏ đi, cô đi về đi.”
Phong Thuỳ Bích xị mặt ra về.
Sau khi cô ta đi, bà Phong ngồi trên ghế sofa cau chặt lông mày.
Không thể nhanh chóng xua đuổi được tiện nhân Cố Tuyết Trâm trong chốc lát, cũng không biết phải ăn nói thế nào với nhà họ Lục.
Nghĩ đến những điều này, trán bà lại đau đến nổi gân xanh.
“Bà chủ, bà vẫn đang nghĩ đến chuyện tối qua sao?”
Lúc này, thím Vương đi tới.
Bà ấy là bạn tâm giao bên cạnh bà Phong nên cũng biết những chuyện đã xảy ra tối qua.
“Ừm.”
Bà Phong nhìn bà ấy, cũng không biết có phải cần một người để lắng nghe hay không, bà nói ra tất cả những gì tích tụ trong lòng.
“Bà nói xem, kế hoạch ban đầu tốt như vậy, không biết cuối cùng thế nào mà lại thành ra như vậy, cả Diệp Chương cũng thế, rõ ràng đã thấy tiện nhân kia lăng nhăng mà còn giúp đỡ nó, đúng là tức chết tôi.”
Thím Vương vẫn luôn cung kính lắng nghe, cho đến khi bà Phong nói xong, bà mới nói.
“Thật ra bà không cần phải tức giận như vậy, tức giận không tốt cho sức khoẻ.”
Bà nói rồi cẩn thận quan sát sắc mặt bà Phong, sau đó thận trọng nói: “Tôi biết bà muốn người phụ nữ đó rời khỏi cậu chủ, nhưng thật ra chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó, thậm chí không cần làm gì cả, một thời gian nữa, người phụ nữ đó cũng sẽ không còn mặt mũi nào để ở lại nhà họ Phong thôi.”
Bà Phong nghe lời này xong, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên.
“Là thế nào?”
Bà nghi ngờhỏi, thím Vương nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Bà chủ, bà quên mất vì sao ban đầu ông cụ lại yêu cầu cậu chủ cưới người phụ nữ đó về rồi à? Ông ấy muốn cô ta sinh con, nhưng lâu vậy rồi vẫn chưa có thai, bà cũng biết ông cụ quan tâm nhất chuyện này mà. Bây giờ lại có thêm canh của bà, cô ta muốn mang thai cũng không được, cho nên chỉ cần người phụ nữ đó không mang thai được thì không cần bà ra tay, ông cụ cũng sẽ không quan tâm nữa, có khi đến lúc đó ông ấy sẽ là người đầu tiên để cô ta rời đi.”
Sau khi nghe xong, bà Phong đột nhiên cảm thấy có lý.
“Đúng thế, tôi nóng vội cái gì chứ?!”
Bà nghĩ thông suốt rồi, lòng cũng thư thái hơn nhiều.
Khen ngợi thím Vương một lát rồi bà cũng về phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương cũng trở về tân phòng.
Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh vẫn luôn im lặng phía sau thì nói: “Em không cần để những lời vừa nãy trong lòng, họ cũng chỉ là là giận quá mà thôi.”
Cố Tuyết Trinh định thần lại, vô thức nhìn về phía anh.
Mặc dù cô không thích câu cuối cùng của anh cho lắm, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô không khỏi hỏi: “Anh… vì sao vừa nãy anh lại giúp em?”
Phong Diệp Chương khẽ liếc cô một cái, nhíu mày: “Không phải tôi đang giúp em, mà chỉ là tuỳ việc mà xét, như em đã nói, mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp phải không?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì nghẹn họng.
Tuy rằng hơi hụt hẫng nhưng vẫn không kiềm được mừng thầm trong lòng.
Dù nói thế nào thì người đàn ông này vẫn luôn giúp đỡ cô.
Phong Diệp Chương không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô không nói thì đề nghị rời đi.
“Công ty còn có việc, tôi đi trước.”
Dứt lời, anh cũng không cho Cố Tuyết Trinh cơ hội để nói mà quay lưng đi luôn.
Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong mắt có sự dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra.
Mãi cho đến khi không còn thấy Phong Diệp Chương nữa, cô thôi không nhìn nữa, quay vào phòng.
Tối qua trằn trọc đến nửa đêm, sáng nay lại phải dậy sớm, bây giờ cô cũng hơi mệt nên định đi ngủ bù.
Mà bên kia, Phong Diệp Chương vừa tới công ty không lâu thì Hứa Khiêm gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, đã tìm được người phục vụ tối qua anh bảo em tìm rồi.”
Phong Diệp Chương nghe vậy dừng công việc trong tay, ngẩng đầu hỏi: “Tìm được ở đâu?”
“Ở một bến xe nhở phía Tây thành phố, dường như có ý định chạy trốn.”
Hứa Khiêm cung kính đáp lại, Phong Diệp Chương nghe xong thì nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Đã thấm vấn được là ai điều khiển anh ta chưa?”
Hứa Khiêm nghe đến đây, sắc mặt thay đổi.
“Hỏi thì hỏi được rồi…”
Cậu ta rối rít trả lời, Phong Diệp Chương nhìn mà cau mày.
“Nói!”
Một chữ lạnh lùng, chứa đựng lửa giận đáng sợ, Hứa Khiêm sợ hãi toàn thân run lên, nhanh chóng nói ra người đứng sau sai khiến.
“Tổng giám đốc, là cô Năm giật dây ạ.”
Phong Diệp Chương nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, dường như đã đoán được từ trước nên anh cũng không quá ngạc nhiên.
Hứa Khiêm nhìn mà lòng đầy nghi ngờ.
Không đợi cậu suy nghĩ lung tung thì Phong Diệp Chương đã ra lệnh.
“Đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng của cô ấy, không có sự cho phép của tôi, không ai trong ngành được ký sổ cho cô ấy.”
“Vâng!”
Hứa Khiêm nhận lệnh rồi ra khỏi văn phòng để giải quyết.
Phong Diệp Chương nhìn cậu ấy biến mất ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ u ám, nguy hiểm.
Anh vốn tưởng rằng lời cảnh cáo lúc trước có thể khiến Phong Thuỳ Bích kiềm chế bớt, nhưng không ngờ cô ta còn trở nên tồi tệ hơn!
Phong Thuỳ Bích không biết tài khoản của mình đã bị đóng băng.
Sau khi rời khỏi nhà tổ, cô ta đầy một bụng tức giận, cả một buổi tối không hết.
Cuối cùng cô ta bèn gọi bạn bè tới quán bar uống rượu.
Một đám người không biết đã uống bao lâu mà đều đã ngà ngà say.
Phong Thuỳ Bích thấy thời gian cũng không còn sớm, dự định ra về.
“Tôi đi thanh toán, mọi người đợi tôi một lát.”
Phong Thuỳ Bích loạng choạng đi tới quầy bar, lấy thẻ tín dụng trong ví ra: “Thanh toán!”
Nhân viên thu ngân kính cẩn nhận lấy, sau một vài thao tác, vẻ mặt anh ta hơi cứng lại.
“Xin lỗi, thẻ của cô đã bị đóng băng rồi ạ, xin hỏi còn thẻ nào khác không?”
“Anh nói gì cơ?”
Phong Thuỳ Bích cau mày, trong mắt đầy vẻ không tin.
Nhân viên thu ngân chỉ có thể lặp lại một lần nữa.
“Xin lỗi, thẻ cô không dùng được, cô có còn thẻ nào khác không ạ?”
“Sao có thể? Có phải anh thao tác sai không?”!
Phong Thuỳ Bích đập bàn chất vấn.
Nhân viên thu ngân giật nảy mình.
Cũng đúng lúc này, sau lưng cô ta vang lên tiếng giục giã của đám bạn.
“Thuỳ Bích, xong chưa? Chúng tôi phải về đây.”
“Vậy mọi người về trước đi.”
Phong Thuỳ Bích đáp lại, liếc nhìn nhân viên thu ngân, không cam lòng lấy lại thẻ tín dụng rồi đổi một thẻ khác.
“Quẹt thẻ này đi.”
Nhân viên thu ngân nhanh chóng nhận lấy rồi bắt đầu thao tác.
Kết thúc vẫn như cũ.
Phong Thuỳ Bích không tin vào chuyện ma quỷ, lấy hết thẻ ngân hàng trong ví ra, nhưng kết quả vẫn vậy.
Cuối cùng, nhân viên thu ngân trở nên mất kiên nhẫn.
“Cô à, có thể lấy một tấm thẻ nào dùng được không?”