CHƯƠNG 6: ĐỪNG DÂY DƯA KHÔNG RÕ VỚI ĐÀN ÔNG BÊN NGOÀI
Vì Phong Diệp Chương yêu cầu, nên Cố Tuyết
Trinh không tiện từ chối.
Khoảng nửa tiếng sau, ba người đã tới Thiên Hi Lâu.
Đây là nhà hàng đồ Trung được thiết kế độc
đáo, sân vườn ngoài trời cao cấp rộng rãi, lầu các
và phòng bao bên trong đều toát lên vẻ cổ điển
sang trọng, đây là nơi lựa chọn hàng đầu của các
nhà quý tộc, danh giá dùng để tiếp khách, tụ họp.
Không chỉ có thế, toàn bộ món ăn ở đây đều do
đầu bếp quốc tế nấu, muốn đặt chỗ cũng phải
đặt trước ba tháng.
Cố Tuyết Trinh từng nghe qua về nơi này,
nhưng đây là lần đầu tiên cô tới đây, nên trong
lòng ít nhiều cũng câu nệ hơn.
Lục Kim Yến rất quen thuộc nơi này nên đi
trước dẫn đường, vừa cười vừa nói với Phong
Diệp Chương.
“Anh Diệp Chương đã một năm chưa về đây rồi,
chắc cũng nhớ nơi này lắm nhỉ? Dù gì trước đây
chúng ta cũng thường xuyên tới đây dùng bữa”
Phong Diệp Chương hờ hững đáp lại: “Chỉ là
một nơi để ăn thôi, có gì đáng để nhớ chứ?”
Lục Kim Yến định nhân cơ hội này để khoe
khoang mối quan hệ “thân thiết’ giữa mình và
Phong Diệp Chương, để Cố Tuyết Trâm tức chết,
rồi lộ ra bản chất thật của mình.
Nhưng không ngờ Phong Diệp Chương nói một
câu làm cô ta nghẹn họng.
Cô ta thẹn hóa giận, chỉ đành gượng cười, nói:
“Cũng đúng, ở nước ngoài có nhiều nhà hàng
không tồi. Nhưng lần này, anh Diệp Chương phải
nếm thử món ăn trong Thiên Hi Lâu, đầu bếp mới
của họ nấu ngon hơn lúc trước, chắc chắn anh sẽ
thích.”
Bất giác, ba người đã tới một căn phòng trang
nhã.
Chỗ ngồi ở đây đều được ngăn cách bằng bình
phong, một bàn ăn lớn đủ cho bảy, tám người
ngồi, nhưng chỉ có ba người bọn họ.
Bọn họ vừa ngồi xuống, nhân Viên phục vụ đã
tới đưa thực đơn.
Lục Kim Yến không cần hỏi, đã gọi ba, bốn món ăn.
Cổ Tuyết Trinh lặng lẽ ngồi bên cạnh, vừa xem
thực đơn vừa nhìn bảng giá, món nào món nấy
giá vài triệu tới mấy chục triệu, nội tâm cô gào
thét.
Đây đúng là thế giới của người có tiền! Chỉ ăn
một bữa đã bằng cô tiêu mấy tháng lúc trước.
Mặc dù trong lòng cô thầm mắng chửi, nhưng
vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cuối cùng dứt khoát không
gọi món gì hết, đưa thực đơn cho Phong Diệp
Chương: “Anh gọi di.”
Phong Diệp Chương chưa kịp mở miệng đã
nghe Lục Kim Yến nói: “Tôi đã gọi mấy món anh
Diệp Chương thích ăn rồi, hơn nữa còn gọi thêm
mấy món mới, lát nữa cô Cố cũng phải nếm thử
một chút, hiếm khi cô mới được thử một lần!”
Sao Cố Tuyết Trinh lại không nghe ra ý ám chỉ
trong lời nói cô ta chứ?
Cô ta đang gián tiếp nói ehø eô biết, cô ta rất
hiểu Phong Diệp Chương!
Trong lòng cô không khỏi cười khẩy, nhưng vẻ
mặt vẫn bình tĩnh đáp lại: “Cô Lục thật có lòng,
Diệp Chương có cô em gái như cô đúng là phúc
ba đời.”
Lục Kim Yến trong lòng đang đắc ý, nhưng khi
nghe thấy hai chữ ’em gái! này, sắc mặt liền thay
đổi.
Cô ghét nhất là, người khác dùng hai chữ này
để miêu tả quan hệ giữa cô và Phong Diệp
Chương.
‘Em gái” gì chứ? Rõ ràng bọn họ không hề có
quan hệ máu mủ!
Cổ Tuyết Trâm đáng ghét này, quả nhiên lhông
phải đèn cạn dầu!
Lục Kim Yến nghiến rắng nghiến lợi, đáy mắt
lóe lên ý lạnh, hôm nay bât luận thể nào cũng
phải vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta trước mặt
Phong Diệp Chương!
Chẳng mấy chốc phục vụ đã đưa món lên.
Lực Kim Yến ân cần giới thiệu Mấy món đặc sắc
trong nhà hàng, Cố Tuyết Trình không nói gì, chỉ
lặng lề ăn phần của mình.
Cô nếm thử món cá hấp, cảm thấy mùi vị rất
ngon nên tiện tay gắp cho Phong Diệp Chương
một miếng, xem như cố gắng làm tròn nghĩa vụ
của một người “vợ:
“Món này khá thanh đạm, mùi tanh cũng được
xử lý ổn thỏa, anh nếm thử xem.”
Phong Diệp Chương sửng sốt, khẽ nhíu mày.
Lục Kim Yến cũng sửng sốt, rồi cười trên nỗi
đau người khác.
Phải biết rằng, Phong Diệp Chương mắc bệnh
sạch sẽ rất nghiêm trọng, bình thường quần áo
._ dính một chút vết bẩn đã cực kỳ ghét bỏ, đừng
nói là đữa dính nước bọt của người khác.
Cô ta như có thể tưởng tượng ra được cảnh
anh ném bát xuống đất ngay.
Quả nhiên, Phong Diệp Chương nhìn chằm
chằm miếng cá trong bát, nhíu mày một lát rồi
cuối cùng cũng có hành động…
Nhưng anh không nếm, nhìn Lục Kim Yến
nghĩ mà từ từ gắp miếng cá bỏ vào miệng, trước
Sự ngơ ngác của cô ta.
Lục Kìm Yến vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, đũa
trong tay cầm không chắc rơi thẳng xuống bàn.
Cố Tuyết Trinh liếc nhìn cô ta, như không hiểu
tại sao lại phản ứng như thế.
Còn Phong Diệp Chương vẫn tiếp tục ăn phần
ăn của mình, như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Kim Yến siết chặt nắm đấm, trong lòng
không ngừng mắng chửi.
Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!
Nhưng rất nhanh, cô ta đã kiểm nén cơn giận
trong lòng, đưa mắt nhìn thằng về phía cửa nhà
? hàng.
) Đúng lúc một người đàn ông mặc đồ vest đang
bước vào trong.
Anh ta có khuôn mặt khá điển trai, khí chất tao
nhã, nhưng giữa hai hàng lông mày lại lộ ra vẻ bất
cần đời.
Lục Kim Yến vừa thấy anh ta, khóe miệng đã
bất giác cong lên ngay, liếc mắt nhìn Cố Tuyết
Trinh thầm nói: “Để tôi xem lần này cô ứng đối
làm sao đây!”
Trong lúc cô ta đang mải suy nghĩ, người đàn
ông đó đã sải bước đi tới trước mặt bọn họ, nói
chuyện với Cố Tuyết Trinh bằng giọng vui mừng:
“Tuyết Trâm, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp
em ở đây.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.
Đầu tiên cô hơi nghi hoặc, rồi mới phản ứng lại,
thân phận của người này.
Người này là bạn của Cố Tuyết Trâm, tên là
Hứa Hồng Dũng, là cậu cả nhà họ Hứa, chơi bời
lêu lổng, chỗ vui chơi nào cũng có mặt.
Ngày trước, Cố Tuyết Trâm thường xuyên
‘) không về nhà, hầu như là đi chơi với những người
này, một đám bạn vô công rồi nghề.
Cố Tuyết Trinh cũng không ngờ, mình lại gặp
anh ta, nhất thời không biết phản ứng thế nào,
chỉ có thể đáp lại: “Ô, thật trùng hợp.”
Hứa Hồng Dũng không nhận ra điểm khác
thường của cô, mỉm cười khoác Vai cô nói: “Sao
thế? Tối nay em có muốn ra ngoài chơi không?
Anh đang có một mẻ rượu mới, chắc chắn em sẽ
thích mùi vị này, em muốn uống bao nhiêu cũng
được, không say không về, được không?”
Cố Tuyết Trinh gần như theo phản xạ hất tay
anh ta: “Mong anh tự trọng!”
Hứa Hồng Dũng sửng sốt, nhìn cô ngạc nhiên
nói: “Em sao vậy? Bình thường anh cũng làm thế,
có thấy em nói gì đâu, sao hôm nay lại phản ứng
kịch liệt như vậy? Có phải em sốt rồi không?”
Nói xong anh ta lại vươn tay ra, định kiểm tra
trán Cố Tuyết Trinh.
Kết quả, tay anh ta mới vươn ra được một nửa
‘ đã bị người khác nắm lấy, còn bị bẻ ngược ra sau.
Tiếp đó, tiếng trật khớp ‘rắng rắc’ vang lên…
Hứa Hồng Dũng đau kêu la thảm thiết, tức giận
hết: “AI?”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến anh ta
không kịp phản ứng lại.
Cổ Tuyết Trình nhìn thấy rõ, là tay của
Phong Diệp Chương!
Anh lúc này vẻ mặt thâm trầm, túm chặt Hứa
Hồng Dững chì bằng một tay, ánh mắt lạnh lẽo
không độ ấm: “Lần sau còn dám chạm vào cô ẩy,
Sẽ không trật khớp đơn giản thế này đâu, tôi sẽ
phế bỏ cánh tay cậu!”
Nói xong, anh buông Hứa Hồng Dũng ra, đẩy
anh ta ra ngoài.
Hứa Hồng Dũng nhất thời không kịp phòng bị,
ngã nhào xuống đất.
Cũng đúng lúc này, anh ta mới nhận ra người
trước mặt là ai.
Phong Diệp Chương!
Là nhân vật nhà họ Phong được coi như con
cưng của trời, bình thường làm việc khiêm tốn,
Y tác phong thận trọng, nằm trong tay nhiều quyền
“lực, nắm giữ gần 80% huyết mạch kinh tế ở Kình
đô này.
Hứa Hồng Dũng đồ mồ hôi lạnh.
Nghĩ lại vừa rồi, ngay trước mặt Phong Diệp
Chương, anh ta lại choàng Vai ©ố Tuyết Trâm,
trong lòng run rẩy.
“Tổng… tổng giám đốc Phong, thật xin lỗi, lúc
nãy chỉ là hiểu lầm, tôi… tôi không cố ý, tôi chỉ
đùa với Tuyết Trâm chút thôi…”
Anh ta cố gắng giải thích, nhưng càng nói càng
dễ khiến người khác hiểu lầm.
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì nghiến răng, hận
không thể bịt miệng anh ta lại.
Mặt Phong Diệp Chương sầm lại, ẩn chứa sát ý,
nhìn Hứa Hồng Dũng từ trên cao, lạnh lùng nói:
“Tôi cho cậu một phút, cút khỏi tầm mắt tôi
ngay!“
Hứa Hồng Dũng bị dọa không hề nhẹ, không
dám nói thêm câu nào nữa, vội vàng bò dậy chạy
di.
Anh ta vừa rời đi, bầu không khí ở đây như
ï đông cứng lại.
Cố Tuyết Trinh không dám thở mạnh, sợ Phong
Diệp Chương sẽ phát nổ.
Lục Kim Yến nhìn thấy cảnh tượng này thì trong
lòng vui sướng.
Cuối cùng anh Diệp Chương cũng thấy bộ mặt
thật của tiện nhân này rồi, không uổng công cô
gọi Hứa Hồng Dũng tới!
Cô tin, từ nay về sau, chắc chắn anh Diệp
Chương sẽ không bị Cố Tuyết Trinh lừa gạt nữa!
Dường như để xác minh suy nghĩ này, tầm mắt
Phong Diệp Chương bỗng xoay chuyển, rơi trên
người Cố Tuyết Trinh.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, cảnh cáo cô: “Cố Tuyết
Trâm, tôi mặc kệ trước đây em ở bên ngoài trác
táng thế nào, nhưng giờ tôi về rồi, em nên tuân
thủ quy tắc cho tôi. Trong lòng em nên biết người
nào nên quen thân, người nào không, cũng đừng
dây dưa không rõ với mấy hạng người không ra gì
í’ đó, làm xấu mặt nhà họ Phong! Tôi hy vọng,
chuyện xảy ra hôm nay sẽ không có lần thứ hai!”
Nói xong, anh lạnh lùng, vùng vằng bỏ di.
Lục Kim Yến thấy thế thì vội vàng cầm túi xách
chạy theo: “Anh Diệp Chương, đợi em với.”
Cô ta sải bước đuổi theo, lúc đi ngang qua Cố
Tuyết Trinh, cô ta còn bày ra dáng vẻ thắng lợi,
đắc ý cười.
Cố Tuyết Trinh nhìn hai người lần lượt rời đi, cô
biết thở dài thườn thượt.
Cô cũng không ngờ Hứa Hồng Dũng lại xuất
hiện, làm mọi chuyện trở nên như vậy.