CHƯƠNG 21: CÔ CÓ BẢN LĨNH GÌ
Phong Diệp Chương tắm rửa xong đi ra, nằm
luôn xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thấy anh không đi, Cố Tuyết Trinh cảm
thấy hơi căng thẳng, nhưng một lúc lâu sau
cũng không thấy anh có thêm hành động gì,
cô cảm thấy cả người bỗng chốc thả lỏng
rất nhiều, cô rúc vào chăn mền rồi nặng nề
ngủ thiếp đi.
Hôm sau lại là ngày nắng rực rỡ.
Phong Diệp Chương ăn sáng xong thì đến
công ty luôn. Cố Tuyết Trinh ở nhà cũng
không có việc gì có thể làm, lại thấy thời tiết
rất đẹp, nên sai mấy người giúp việc kê một
cái ghế dựa và một cái bàn nhỏ vào trong
sân, chuẩn bị vừa phơi nắng, vừa sửa lại bản
thiết kế mà Phong Diệp Chương giao cho cô
ngày hôm qua.
Cái bàn nhỏ bày một ít đồ ăn vặt, đồ uống,
cô cầm bản thảo thiết kế, ngả lung ra ghế,
hý hoáy chỉnh sửa, rất thoải mái vẻ hưởng
thụ.
Khi Lục Kim Yến từ bên kia vườn hoa đi ra
thì thấy cảnh tượng như vậy.
Nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Cố Tuyết
Trinh, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy ngày nay cô ta luôn phái người theo dõi,
muốn bắt được thóp của Cố Tuyết Trâm.
Vốn chỉ nghĩ rằng Cố Tuyết Trâm sẽ chuồn
êm đi ra ngoài chơi giống như trước kia, nào
ngờ Cố Tuyết Trâm giống như đổi tính, lại
không rời khỏi nhà nửa bước, không chỉ tu
tâm dưỡng tính như thế, hàng ngày ở nhà
không đọc sách thì vẽ tranh, đúng là thay
đổi một trăm tám mươi độ. Nếu không phải
gương mặt kia không có gì thay đổi, Lục Kim
Yến đã hoài nghỉ Cố Tuyết Trâm đã bị đánh
tráo rồi.
Sửng sốt một lúc lâu, Lục Kim Yến vẫy tay
gọi một cô người giúp việc đang làm việc
trong sân tới hỏi: “Tiểu Liên, lại đây.”
“Cô Lục.” Tiểu Liên dừng việc đang làm
lại, sửa sang lại quần áo một chút rồi rảo
bước tới: “Cô tìm tôi ạ?”
Lục Kim Yến hất cằm về phía Cố Tuyết
Trinh: “Cố Tuyết Trâm đang làm gì thế?”
Thoạt nhìn có vẻ rất chăm chú, điều này
không hề phù hợp với tính cách của Cố
Tuyết Trâm.
“Nghe nói đang sửa bản thiết kế giúp cậu
chủ.” Tiểu Liên dè dặt nói, vì biết một vài suy
nghĩ của Lục Kim Yến nên trong lòng sợ Lục
Kim Yến trách mình không thông báo kịp
thời.
“Cái gì?”
Lục Kim Yến vẻ mặt kinh ngạc, sáng nay
cô ta cũng vừa nghe dì Minh nhắc đến, anh
Diệp Chương muốn thành lập công ty thiết
kế.
Cái nghề thiết kế này, không chỉ cần
chuyên môn vững vàng, mà còn phải có
năng lực thưởng thức.
Từ nhỏ ở nhà họ Phong, cô ta đã nhìn thấy
không ít trang phục lộng lẫy đẹp đế, còn
xem qua không biết bao nhiêu buổi biểu
diễn thời trang, trong lòng mới phát giác
được mình có thể giúp đỡ anh Diệp Chương.
Cô ta vốn định nhân dịp anh Diệp Chương
thiếu người sẽ đưa ra đề nghị đi hỗ trợ, đến
lúc đó không chỉ có thể khiến anh Diệp
Chương cảm kích mà còn có thể thông qua
làm việc với nhau bồi dưỡng thêm chút tình
cảm.
Nhưng giờ đây anh Diệp Chương lại giao
bản vẽ thiết kế chuyện quan trọng như vậy
cho người ngoài là Cố Tuyết Trâm.
Một đứa con gái đầu gỗ thì hiểu được cái
gì?
“Ha ha, nực cười.” Lục Kim Yến gượng
cười vài tiếng, Cố Tuyết Trâm có năng lực gì
chứ? Cô ta không hiểu lắm, sao anh Diệp
Chương lại có thể giao thứ quan trọng như
vậy cho Cố Tuyết Trâm chứ.
Nhưng nhìn Cố Tuyết Trâm ở bên đó
thong dong tự tại, vừa ăn nho, chốc chốc lại
vung bút sửa chữa thì dường như đúng là có
chuyện như vậy thật.
Lục Kim Yến không muốn đợi tiếp nữa,
quay người tức giận đi về phía nhà lớn, cô ta
vừa mới trở về đã bị bà Phong trong phòng
khách gọi lại.
“Kim Yến? Con đi tìm Diệp Chương cơ
mà? Sao quay lại nhanh vậy?” Bà Phong
thấy cô trở về, dáng vẻ tức giận thì ngạc
nhiên hỏi, bà rất vui khi thấy Lục Kim Yến đi
hỗ trợ cho con trai mình. Diệp Chương thành
lập công ty mới nên cần giúp đỡ, hai đứa
cũng tiện thể bồi dưỡng tình cảm. Huống hồ
Lục Kim Yến là một tay bà nuôi nấng, bà
hiểu rõ, đứa trẻ này cũng có năng lực.
“Dì Minh, con không phải vì bản thân mà
tức giận. Dì biết không, anh Diệp Chương lại
giao bản vẽ thiết kế thời trang của công ty
mới cho Cố Tuyết Trâm thiết kế.” Nói đến
đây, Lục Kim Yến cố gắng ổn định tâm trạng
của mình: “Dì cũng biết rõ Cố Tuyết Trâm là
dạng người gì, không nói đến nhân phẩm
của cô ta mà hãy nói đến chuyên môn của
cô ta đi, cô ta học đại học chuyên ngành tài
chính, nhưng học hành cũng chả ra sao,
bằng cấp là do người nhà cô ta dùng tiền
mua được. Công việc thiết kế bản vẽ quan
trọng như vậy mà lại giao cho cho Cố Tuyết
Trâm làm, cô ta đến đó là, không kéo anh
Diệp Chương thụt lùi là may lắm rồi.”
“Hồ đồ! Lại còn có chuyện như vậy sao?”
Bà Phong giữ chặt tay Lục Kim Yến trấn an
nói: “Con yên tâm, dì sẽ nói chuyện này với
Diệp Chương, Cố Tuyết Trâm đó không
được.”
Lục Kim Yến khẽ gật đầu: “Hiện cũng chỉ
có thể làm như vậy, chỉ đáng tiếc con không
biết những bản thiết kế đã bị sửa thành
dạng gì rồi.” Cô gục đầu xuống, vẻ mặt uể
oải nhưng trong lòng có chút không đồng ý
với suy nghĩ của bà Phong, không biết lúc
nào anh Diệp Chương mới đến nhà lớn bên
này một chuyến, chờ được dì Minh đi nói với
anh, có lẽ mọi chuyện đã hỏng hết rồi. Dù
thế nào, cô cũng không thể để Cố Tuyết
Trâm được đà lấn tới.
*&
Cố Tuyết Trinh vươn vai một cái từ trên
ghế dựa đứng dậy, bản thiết kế trong tay cô
mới sửa được một nửa thì ngừng lại, thật sự
là cái món thiết kế này rất đốt não, linh cảm
không phải nói có là có ngay.
Buổi chiều, uống xong trà chiều, Cố Tuyết
Trinh muốn tìm việc gì đó để làm: “Hay là đi
đến chỗ ông nội chơi nhỉ, vừa hay có thể
mang quần áo mới mua hôm qua tới.”
Khi Cố Tuyết Trinh tới nơi thì ông cụ đang
vẽ tranh, thấy cô đi vào liền hỏi: “Nhóc con
tới rồi à, con nhìn bức họa này của ông nội
thế nào?”
Cố Tuyết Trinh đi lại nhìn, là một bức tranh
vẽ cây hòe cổ, dù cô chưa từng học về loại
tranh thuỷ mặc kiểu này, nhưng cũng hiểu
được mấy phần, cô quan sát lúc lâu nói:
“Ông nội, tranh này mạnh mẽ có lực, thân
cành mạnh mẽ hướng lên, chính là biểu
tượng cho sự thịnh vượng phồn vinh.”
Ông cụ Phong nghe xong liếc nhìn cô:
“Hay lắm Tuyết Trâm, có tiến bộ, lại còn có
thể nhìn ra ngụ ý trong bức tranh này của
ông.”
Cố Tuyết Trinh vừa rồi nhanh miệng quá,
nói xong thấy ông cụ không có vẻ gì là nghỉ
ngờ, liền cười nói: “Ông nội, hôm qua con đi
dạo phố mua cho ông mấy bộ quần áo, hôm
nay con mang tới cho ông.”
“ồ?” Lần đầu tiên ông cụ Phong nhận
được quà của thế hệ cháu chắt, ông chẳng
thiếu thứ gì, còn toàn dùng những đồ xa xỉ,
nên đám cháu chắt thấy ông đều sợ hãi, nào
còn dám thân thiết với ông. Nghe thấy Cố
Tuyết Trinh mua quà cho mình, ông cụ
Phong cảm thấy hết sức vui vẻ, nhất định
phải lập tức mặc thử ngay.
Người giúp việc đã đi theo ông nhiều năm
thấy thế, lòng cũng tràn đầy vui vẻ. Bên
ngoài đều nói người cháu dâu này không tốt,
nhưng ông lại thấy cô là một người có hiếu
nhất.
Cố Tuyết Trinh vốn học chuyên ngành
thiết kế thời trang, nên tất nhiên ánh mắt
chọn quần áo cũng cao hơn người khác một
bậc. Chiếc áo len màu xám nhạt, áo sơ mi
màu xanh phối hợp quần âu kiểu mới của
thương hiệu Gianran, làm cho ông cụ bỗng
chốc trẻ ra mấy tuổi.
Cố Tuyết Trinh còn nói những lời ngọt
ngào, liên tục ca ngợi dáng vẻ của ông cụ.
Thế là buổi chiều trôi qua vui vẻ như vậy.
Chạng vạng, giờ ăn tối.
Phong Diệp Chương vừa về đến ăn chưa
được mấy miếng cơm đã quay sang hỏi Cố
Tuyết Trinh: “Hôm nay bản vẽ sửa thế nào
rồi?”