• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao đâu." Phượng Hồng Loan lắc đầu, nàng nhìn Xảo Nhi nói như thật: "Các di nương đến đây thăm ta, sau đó không biết tại sao lại ở trong phòng ta đánh nhau. Chúng ta chỉ bị liên lụy, suýt nữa mất cả mạng."

"Vâng!" Xảo Nhi gật đầu. Tiểu thư nói cái gì chính là cái đó. Tiểu thư nói nhất định là đúng.

Phượng Hồng Loan nhìn nàng cười nhẹ. Ban nãy khi đánh mấy người kia, Xảo Nhi sớm đã khiến cho bản thân mình trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Sẽ không có ai hoài nghi chủ tớ hai người bọn họ không phải là người vô tội bị liên lụy.

Ngoại trừ cái tên chứng kiến kia. Phượng Hồng Loan nhớ tới người còn đang ngồi trên tường, lập tức híp mắt nhìn về phía Vân Cẩm.

Vân Cẩm lúc này đã nằm luôn lên tường, trong miệng thì ngậm một cọng cỏ. Nhìn nhàn nhã như đang nằm trên giường nhà mình vậy, hắn đang nhìn ngắm trời xanh, một mực không thể hiểu được tại sao trên thế giới này lại có người con gái lòng dạ hiểm độc đến như vậy.

Không thể không nói, rất hợp với khẩu vị của hắn!

Hắn còn rất hứng thú nhìn xem việc này cuối cùng sẽ đi đến đâu.

Cảm nhận được ánh mắt của Phượng Hồng Loan, Vân Cẩm chậm rãi quay đầu lại, nằm trên tường nghiêng đầu nhìn Phượng Hồng Loan, một đôi mắt mờ mịt như phủ một tầng sương mù. Áo bào gấm trắng đẹp đẽ quý giá bay theo gió, một hương vị cao quý phóng khoáng chầm chậm tản ra không kiềm chế được.

Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Vân Cẩm. Thử tìm tòi thông tin về người này trong trí nhớ của mình.

Có thể chắc chắn rằng trong ký ức của Phượng Hồng Loan chưa từng xuất hiện qua người này. Thế nhưng tại sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây? Mục đích của hắn là gì?

Nàng mặc kệ mục đích của hắn là gì. Tốt nhất hắn đừng có chọc đến nàng. Nếu hắn thật sự dám ra đây làm nhân chứng thì nàng sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi tiểu viện này.

Người con gái này… Vân Cẩm đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương của Phượng Hồng Loan, chỉ cảm thấy lạnh cả người. Hắn trông giống người xấu như vậy sao? Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn thật sự nghi ngờ trên mặt mình tràn ngập hai chữ người xấu.

"Ban nãy ta còn giúp ngươi đó. Chẳng nhẽ ngươi không cảm tạ ta sao?" Vân Cẩm ngẫm lại có chút không cam lòng. Hắn vừa nghĩ hắn phong hoa tuyệt đại, tư chất vô song như thế này, có bao nhiêu danh môn khuê tú tha thiết ước mơ được hắn liếc nhìn một cái kìa! Mà người này đã không để ý đến hắn thì thôi, lại còn chướng mắt muốn hắn cút đi?



"Ta cũng không bắt ngươi phải giúp." Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Ngươi còn ở nơi này làm gì? Còn chưa cút đi!"

"Ngươi không phải là bị Ly vương hưu rồi đúng không, xong đụng chạm đến đầu óc? Theo ta được biết, mấy ngày trước ngươi còn tự sát vì Ly vương nữa kìa!" Vân Cẩm dường như không nghe thấy được lời của Phượng Hồng Loan, vẫn nhìn nàng hỏi một cách thật thà.

Nghe vậy, ánh mắt của Phượng Hồng Loan lạnh lùng. Ly vương… Tốt nhất hắn cứ đợi đó. Nàng nhất định sẽ khiến hắn đến chết như thế nào cũng không biết.

Vừa cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, trong lòng Vân Cẩm thầm nghĩ mình đoán đúng rồi, hắn đột nhiên thấy hơi căng thẳng. Không hiểu sao trong lòng dâng lên một sự phiền muộn, âm thanh có hơi bén nhọn: "Quả nhiên là vậy!"

"Hình như ta và ngươi cũng không có quan hệ gì, tốt nhất mau biến khỏi mắt ta nhanh lên đi. Tranh thủ hiện tại ta còn không rảnh để ý tới ngươi. Nếu không… ta không dám cam đoan ngươi còn có thể sống rời đi đâu." Phượng Hồng Loan dùng giọng nói lạnh lùng thông báo.

Ha! Vân Cẩm như nghe được chuyện cười gì ghê gớm lắm. Bất cứ nơi nào ở thiên hạ này, kể cả hoàng cung của nước Đông Ly hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trước giờ chưa từng có ai mạnh miệng trước mặt hắn như thế đâu! Hơn nữa lại còn là một cô gái.

Nhưng khi đụng đến ánh mắt nguy hiểm của Phượng Hồng Loan, hắn đột nhiên có chút không tự tin, lại có chút hơi tin tưởng nàng có thể làm được.

Hôm nay kích thích hơi lớn, đầu óc hắn hình như cũng không dùng được tốt rồi, đợi khi về nhất định phải bảo Hương Lăng nấu cho chút thuốc bổ não mới được.

Vân Cẩm nghĩ như vậy, lại định nói gì đó.

Nhưng từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới tiểu viện còn có giọng nói với Lý bổ đầu: "Ly vương điện hạ! Ngài phải nhanh lên một chút, muộn thêm chút nữa sẽ mất mạng người mất."

"Được!" Một âm thanh trầm thấp có hơi không yên lòng nói.

Ly vương? Vậy mà lại là Ly vương? Vân Cẩm ngẩn người ra, lập tức bật người dậy nhìn về phía cửa lớn của phủ Thừa tướng, sau đó ánh mắt có chút không rõ ràng lại hướng về Phượng Hồng Loan.

Là Ly vương ư? Phượng Hồng Loan cũng ngẩn người ra, lập tức nở ra một nụ cười lạnh lùng. Tới đúng lúc lắm, nàng còn đang muốn tìm hắn không ngờ tới hắn còn tự mình đưa lên đến cửa!

"Tiểu thư, là Ly vương điện hạ, Ly vương điện hạ tới kìa..." Xảo Nhi khi nghe được Ly vương tới đây nhất thời vui mừng nhìn Phượng Hồng Loan: "Có khi Ly vương điện hạ lại hối hận sau đó đón tiểu thư về Ly vương phủ đấy."

Nghe vậy, Phượng Hồng Loan thản nhiên nhìn về phía Xảo Nhi rồi ánh mắt nàng hướng về phía cửa.

Xảo Nhi nhìn thấy được ánh mắt của Phượng Hồng Loan, thân mình bắt đầu hơi run run, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệch cẩn thận nhìn tiểu thư nhà mình. Mặc dù ánh mắt của tiểu thư rất là tùy ý nhưng hình như nàng cảm giác được mình nói sai rồi, tim bắt đầu bị nhắc lên trên cổ rồi.

Nghĩ tới thời điểm bốn năm trước tiểu thư nhìn thấy Ly vương điện hạ ở rừng hoa đào phía sau chùa cổ Thanh Sơn thì đã yêu thầm Ly vương bốn năm, có khi bây giờ tiểu thư không vượt qua được việc chưa gả đã bị hưu. Có điều Ly vương chưa từng nhìn thấy tiểu thư, không biết được sự xuất sắc của tiểu thư, nếu như ngài ấy nhìn thấy được tiểu thư thì tiểu thư có thể rời khỏi phủ Thừa tướng rồi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Hồng Loan, Xảo Nhi không dám mở miệng nói nữa.

Ánh mắt Vân Cẩm thâm thúy nhìn về phía Phượng Hồng Loan, khoảng cách xa như thế này nhưng hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo có thể đóng băng xung quanh của người nào. Sự lạnh lẽo này dường như xuất hiện từ trong xương cốt của nàng.

Một người con gái như vậy, nhìn từ bên nào hắn cũng không thể tin được nàng sẽ tự sát vì bị Ly vương hưu. Tiếng bước chân dần đến gần, Vân Cẩm ngồi ở đầu tường không hề có ý định nào muốn rời đi, giống như bám rễ luôn ở trên tường. Ánh mắt hơi hạ xuống che đi thần sắc trong mắt mình. Vở kịch này càng ngày càng thú vị rồi.



Hắn phát hiện hình như hôm nay vận khí của hắn không phải tốt bình thường đâu.

Bên ngoài nhanh chóng có âm thanh của Lý bổ đầu truyền tới: "Vương gia, chính là nơi này..."

"Ừ!" Âm thanh trầm thấp đó lại lên tiếng.

Phượng Hồng Loan che đi vẻ u ám nơi đáy mắt dần dần thu sự lạnh lẽo bên người mình về, lại giả vờ yếu ớt nằm ở một góc chờ đợi người đó đi vào.

Nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân vật như thế nào có thể khiến cho Phượng Hồng Loan buông tha sinh mệnh của mình.

Nữ nhân này biến đổi cũng nhanh lắm! Vân Cẩm bĩu môi nhìn Phượng Hồng Loan. Cơ thể ban nãy vì bất ngờ bật dậy bây giờ lại quay về nằm trên tường thảnh thơi. Hắn cũng muốn xem cho thật kỹ người này làm sao diễn hết vở kịch này.

Ánh mặt lại quét về phía Vân Cẩm đang nằm, Phượng Hồng Loan hơi hơi nhíu mày nhưng cũng chưa đuổi người đi.

Góc áo choàng màu tím tạo ra một độ cung nhất định, một đôi giày màu tử kim có thêu hoa văn bước vào cửa, ngay sau đó một dáng người phong tư trác tuyệt thong thả bước vào cửa.

Sau khi hắn bước vào, cả căn tiểu viện rách nát dường như nở ra một vườn hoa mạn đà la.

Phượng Hồng Loan nhìn thấy hắn bỗng nhiên tim bắt đầu đập rộn ràng.

Hơi nhíu mày, đây tuyệt đối phông phải do tim nàng đập rộn mà do bản năng của chính thân thể này. Có thể thấy Phượng Hồng Loan vô cùng yêu người đàn ông này. Cũng có thể thấy được người đàn ông này cực kỳ vô tình.

Người đã tới, nhưng người đã mất rồi. Phượng Hồng Loan cảm nhận được một nỗi thê lương phát ra từ tận đáy lòng.

Sự lạnh lẽo trong lòng cũng không ngừng được mà dâng lên.

Nàng hơi chớp ánh mắt đánh giá nhân vật được yêu thích nhất cả nước Đông Ly này.

Nhìn qua thì tuổi tác khoảng trên dưới hai mươi, so với tên yêu râu xanh trên tường kia cũng không cách mấy.

Trên đầu đỉnh đầu đeo một cái ngọc quan màu tím, trên người mặc một bộ trường bào gấm màu tím, cổ tay áo và vạt áo dùng kim tuyến vàng thêu lên những đóa hoa mạn đà la rất lớn, trông cực kỳ đẹp.

Ngũ quan tuấn mỹ như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng. Đôi lông mày sắc bén, mắt phượng như mực, con mắt như sao xa, đáy mắt như một hồ nước xanh rộng, sóng nước lăn tăn, sâu thăm thẳm. Trong sự cao quý lại lộ ra sự lạnh lùng, trong sự nghiêm nghị lại lộ ra sự tôn quý, trong sự tôn quý lại có sự uy nghiêm, trong sự uy nghiêm lại không mất đi lỗi lạc tao nhã.

Cảm giác người ta cảm nhận là không hổ là Ly vương. Màu tím của lưu ly, người đúng như tên. Quả nhiên là là ánh trăng thu tao nhã, tỏa sáng rực rỡ. Không phụ với bốn chữ mà thiên hạ đánh giá về hắn… Tử y diễm hoa.

Khiến người ta chói mù mắt, nhất là những người con gái.



Nhưng chắc chắn trong số những người con gái ấy không có Bạch Thiển Thiển trong thân thể của Phượng Hồng Loan.

Nhìn thấy Ly vương, nàng chỉ cảm nhận được một đóa hoa mạn đà la vô cùng lớn, rất tuyệt vời!

Nghe nói ngày Ly vương được sinh ra, trên bầu trời hoàng cung của nước Đông Ly xuất hiện tường vân sắc vàng trôi nổi ba ngày không mất đi, tiên hoàng mừng rỡ tổ chức yến tiệc trăm ngày, lấy quốc họ của nước Đông Ly để ban thưởng cho hắn tên Ly. Phong là Ly vương.

Hắn là hoàng tử duy nhất trong lịch sử mới sinh ra đã được phong vương của nước Đông Ly.

Ly vương ba tuổi biết đọc thơ, bảy tuổi biết làm phú. Trời sinh thông minh tài hoa khác thường. Mười tuổi đã có thể chinh chiến nơi chiến trường, thống soái tam quân chinh chiến đất Bắc, vừa ra tay đã thu phục Bắc Thành vương đang phản loạn khi ấy khiến ba nước trong thiên hạ đều chấn động. Cho tới nay hắn luôn nhận được sự sủng ái của tiên hoàng, thậm chí còn ngang với cả vị thái tử đương triều.

Khắp triều văn võ bá quan đều nghĩ tiên hoàng sẽ phết truất thái tử để lập Ly vương thành thái tử. Thế nhưng di chiếu trước khi tiên hoàng lâm chung vào ba năm trước đây lại là thái tử đăng cơ. Lúc đó những triều thần trung tâm với Ly vương không phục di chiếu này. Ly vương lúc đó lại dẫn đầu quỳ xuống tôn tái thử làm quân, tự tay ngăn chặn những triều thần không phục thái tử.

Từ giờ phút đó Ly vương mãi là Ly vương.

Tuy rằng tiên hoàng đã mất nhưng tân hoàng chẳng những không đối xử với Ly vương kém đi mà ngược lại còn coi trọng hơn. Mà Ly vương cũng tuân thủ nghiêm ngặt những phép tắc, lễ nghi của người bề tôi. Quân thần hòa thuận, huynh hữu đệ cung. Nước Đông Ly cũng không vì ngôi vị hoàng đế mà đổ máu nên mới có khung cảnh phồn hoa số một như bây giờ.

Ở cả đất nước Đông Ly này, vòng sáng quay xung quanh Ly vương có thể nói là kéo dài không bao giờ tắt. Hắn là nhân vật chủ đề trong những câu chuyện của hàng ngàn hàng vạn khuê nữ.

Hắn được đặt song song cùng với đệ nhất công tử Vân Cẩm, thái tử nước Tây Lương Ngọc Ngân trở thành thiên hạ ba vị công tử.

Những lời đồn về hắn đều là những con đường đầy hoa.

Đương nhiên danh tiếng xấu xa đệ nhất bao cỏ phế vật của nước Đông Ly như Phượng Hồng Loan không thể nào so sánh được. Đính hôn với Phượng Hồng Loan cũng là điều mà dân chúng Đông Ly không thể nào chấp nhận được, họ cho rằng Phượng Hồng Loan chính là sự ô uế của Ly vương.

Nhưng hôn ước là do tiên hoàng định ra, Ly vương không có khả năng hối hôn, trong kinh thành có không ít khuê nữ đau lòng, nhận thấy cả cuộc đời này vô vọng rồi, chỉ nguyện được làm tiểu thiếp của Ly vương cũng tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK