Quân Tử Ngọc ngẩn người, tuyệt nhiên không ngờ tới Phượng Thừa tướng lại nói như vậy.
Mắt phượng của Quân Tử Ly nheo lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Phượng Thừa tướng.
Văn võ đại thần cả triều đều bày dáng vẻ đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cho rằng nếu Ly Vương điện hạ chấp nhận thu hồi thư từ hôn, cưới Phượng Tam tiểu thư vào cửa thì chuyện này dĩ hòa vi quý, như vậy cũng coi như là viên mãn. Dù sao thì Ly Vương điện hạ cũng không thể coi thường, đắc tội nhiều cũng không tốt.
Hơn nữa Ly Vương điện hạ dưới một người trên vạn người. Gả vào Ly vương phủ thì chính là Ly Vương phi. Nhìn vào nước Đông Ly, ngoại trừ vị trí hoàng hậu của trong hoàng cung ra thì còn có người nào so được với Ly Vương phi tôn quý?
Dĩ nhiên Phượng Tam tiểu thư không làm được hoàng hậu. Tạm thời Hoàng thượng đã cưới người được Tiên hoàng chỉ định là con gái Ngô Vũ Tư của Đại tướng Ngô Trác. Mặc dù vẫn chưa tổ chức đám cưới nhưng hiện tại kỳ chịu tang của Hoàng thượng đã đủ, đám cưới cũng là chuyện trong tầm tay.
Cho nên, mọi người nhìn Phượng Thừa tướng với vẻ không đồng tình. Bao gồm cả những lão đại thần vừa rồi đứng về phía Phượng Thừa tướng.
Mà các quan viên trẻ tuổi gia cảnh kém căn bản đều không có phúc để cưới một cô nương như vậy, nhưng họ cũng cảm thấy Phượng Thừa tướng hẳn là nên đồng ý.
Phe người của Ly Vương điện hạ càng không cần phải nói. Bên Vương gia đều đã nói vậy rồi. Phượng Thừa tướng không đáp ứng thì chính là không biết đối nhân xử thế.
“Đã nói như vậy thì lão Thừa tướng là muốn về hỏi qua ý của lệnh ái sao?” Chân mày Quân Tử Ngọc hơi nhướng lên, nhàn nhạt hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng! Đứng là như vậy, lão thần có thẹn với tiểu nữ, tự khắc không thể tự thay nàng làm chủ được.” Phượng Thừa tướng lập tức nói.
“Không thể tự làm chủ sao? Thừa tướng đại nhân vẫn luôn miệng muốn Hoàng thượng chủ trì công đạo, Vương gia cũng đáp ứng rồi nhưng ông vẫn lảng tránh như vậy là rốt cuộc có tâm tư gì?” Một vị đại thần phe Quân Tử Ly nhất thời không nhịn được, lớn tiếng chất vấn.
Nét mặt già nua của Phượng Thừa tướng lập tức trắng nhợt, sau đó nhất thời tức giận nói: “Tiểu nữ là người bị hại, ta thân là Phụ thân, tất nhiên nên vì con gái ta mà lấy lại công đạo. Đối với chuyện vừa rồi Ly Vương điện hạ đề cấp tới là chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tiểu nữ. Ai nấy đều biết chuyện tiểu nữ chưa gả mà Ly Vương điện hạ đã từ hôn. Hiện tại đồng ý đón dâu chẳng qua chỉ vì bị bắt buộc vội vàng cưới mà thôi. Nếu như tiểu nữ gả vào Ly Vương phủ, Ly Vương điện hạ đối xử không tốt với tiểu nữ, lão thần lại thay nàng quyết định thì sau này làm gì còn mặt mũi xuống dưới cửu tuyền đối mặt với người vợ quá cố?”
Lời nói của Phượng Thừa tướng rất khí phách!
Vị Đại thần kia nhất thời nghẹn lời, không đáp lại được gì. Nhưng vẫn không cam lòng nói: “Thừa Tướng đại nhân đừng nói như quang minh chính đại. Nếu không phải ông không có cách quản gia quyến thì sao Phủ Thừa tướng lại bị cười nhạo một phen lớn vậy? Phượng Tam tiểu thư cũng không đến nỗi là bị hại. Cho dù bây giờ ông muốn bù đắp thì cũng không có lời để đối mặt với phu nhân của ông.”
“Ông…” Phượng Thừa tướng nhất thời bật một hơi lên, hơi lùi về phía sau té ngã.
“Tướng gia…” Lập tức có một tiếng hô kinh động, có người nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Phượng Thừa tướng.
“Ta…Ta dù có vô phương trị gia thì cũng không cho phép một người ngoài đặt điều.” Phượng Thừa tướng đứng trước mặt lão ta, đưa tay lên che ngực, giận dữ nói với vị đại nhân kia.
Vị đại nhân vừa mới định nói thêm lời thì bị Quân Tử Ly nhàn nhạt liếc nhìn, sắc mặt lão ta lập tức nhợt nhàn ngừng nói.
“Quân Tử Ly bảo đảm rằng sẽ đón Phượng Hồng Loan về làm vợ. Từ nay về sau nhất định không xảy ra lại chuyện từ hôn trước khi cưới, cùng những chuyện không tốt khác. Ta lấy tổ tiên Tiên hoàng của Đông Ly…” Quân Tử Ly nhìn Phượng Thừa tướng, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Hai chữ để thành lập lời thề chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Quân Tử Ngọc đã lập tức lên tiếng, cắt đứt lời của Quân Tử Ly: “Vương đệ không cần phải gấp gáp thể hiện lập trường của mình vậy. Chuyện này cũng nên hỏi qua ý của Phượng Tam tiểu thư. Những việc nói và làm hôm nay cũng e là lão Thừa tướng lo lắng cho ái nữ, nên để lão Thừa tướng về hỏi qua ý của Phượng Tam tiểu thư. Sau đó quyết định cũng không muộn.”
“Lão thần tạ ơn Ngô hoàng anh minh.” Phượng Thừa tướng lập tức quỳ xuống đất tạ ơn.
Ánh mắt Quân Tử Ly thoáng qua một tia thâm trầm, nhất thời ngừng nói, hơi cúi người: “Thần đệ xin nghe theo Hoàng thượng an bài.”
Cả triều văn võ liếc nhìn nhau, không ai nói gì cả.
Quân Tử Ngọc gật đầu nhẹ, mắt phượng chợt lóe lên tia nào đó rồi biến mất. Ánh mắt dịu dàng uy nghiêm quét một vòng qua đại điện, cuối cùng dừng lại trên đầu Phượng Thừa tướng: “Lão Thừa tướng đứng dậy đi. Các vị ái khanh còn có gì muốn tấu nữa không?”
:Lão Thần tạ Hoàng thượng.” Phượng Thừa tướng đứng lên.
Văn võ đại thần cả triều quay trở về hàng, không ai lên tiếng đáp lại lời của Quân Tử Ngọc.
“Nếu không còn việc muốn tấu thì hôm nay lâm triều tại đây thôi. Bãi triều đi.”
“Hoàng thượng có chỉ, bãi triều!” Giọng the thé của Lý Văn văng to.
“Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!” Trừ Quân Tử Ly không cần, văn võ đại thần cả triều đồng loạt quỳ xuống đất.
Quân Tử Ngọc được đám người bên dưới hộ tống rời đi.
Kể cả khi Quân Tử Ngọc rời đi, người người vẫn quỳ xuống đất không đứng dậy như cũ. Những bị lão thần cùng những vị quan trẻ nghèo trong triều đều không đứng dậy. Phe người của Ly Vương điện hạ càng không cần phải nói.
Mặc dù Phượng Thừa tướng vừa mới ra dáng vẻ hùng hồn nhưng hôm nay ông ta cảm nhận được ánh mắt của Quân Tử Ly nhìn trên người ông ấy khiến cảm giác rùng mình trong lòng dâng trào. Ông ta cũng không đứng dậy. Mặc dù nói dễ nghe thế nhưng ông ta biết một Phủ Thừa tướng trong mắt Ly Vương điện hạ cũng không đủ để làm sợ hãi.
Bỗng chốc toàn bộ Kim Loan điện yên lặng.
Sau đó, Quân Tử Ly xoay người, không nói một lời đi ra ngoài.
“Cung tiễn Vương gia!” Một đám người hô to.
Phượng Thừa tướng đột nhiên bật dậy nói: “Đa tạ chúng vị đại nhân đã yêu mến tiểu nữ.”
Những lão thần kia nhìn Phượng Thừa tướng, từng người lắc đầu thở dài đi ra ngoài.
Những vị quan bần hàn thanh liêm kia cũng khom người hành lễ: “Tướng gia, mời!”
Phượng Thừa tướng gật đầu nhẹ, đưa tay làm dáng mời giống như vậy, rồi bước ra khỏi Kim Loan điện.
Tại Thanh Tâm Các, Phủ Thừa tướng.
Phượng Hồng Loan thức dậy từ rất sớm, đưa một cuốn sách huấn luyện đã chuẩn bị sẵn cho Thanh Lam và Thanh Diệp, để cho hai người họ từ nay về sau tập luyện dựa theo sách. Người bên cạnh nàng không thể bị hai chiêu của người khác đã đánh bại trận được. So với Vụ Ảnh của Vân Cẩm, Lưu Nguyệt của Ngọc Ngân, Trục Phong của Quân Tử Ly thì Thanh Lam và Thanh Diệp quả thực quá kém.
Thanh Lam và Thanh Diệp cũng tự biết bản thân đi theo cạnh tiểu thư quá kém cỏi, cho nên khi nhận được sách, lập tức không đợi được mà tới bãi đất trống bên rừng trúc của Phủ tướng để tập luyện.
Hai người có căn cơ võ công nên chắc chắn có thể luyện được hơn nữa. Phượng Hồng Loan nhìn ra Thanh Lam, Thanh Diệp có sự ngoan cường kiên trì, tin rằng bỏ ra thời gian thì nhất định không thua kém bất cứ một người cận vệ nào của Tam công tử trên khắp thiên hạ.
Sau khi hai nàng ta rời khỏi, Phượng Hồng Loan dùng cơm liền nhớ tới món đồ đạo linh mà tiểu hòa thượng được hai vị lão hòa thượng Trí Duyên và Thiên m lệnh đưa cho nàng hôm nàng rời Thanh Sơn Tư.
Lúc ấy nàng chỉ nhìn qua rồi lập tức thu lại. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi thì lấy ra nghiên cứu qua xem sao.
Một món là Đại hoàn đan, một món là quyển kinh thư.
Phượng Hồng Loan dĩ nhiên biết Đại hoàn đan, đó là thánh dược mà người luyện võ công luôn mơ tưởng đến để tăng thêm công lực, lác đác không có mấy viên trên thiên hạ. Không ngờ rằng lão hòa thượng Trí Duyên lại một lúc cho nàng tới ba viên, cũng thật hào phóng.
Mở nắp bình ra, lấy đại hoàn đan nghiên cứu xong, Phượng Hồng Loan bĩu môi rồi bỏ lại vào bình.
Theo những kiến thức về dược lý trong đầu và trong sách, hơn nữa đời trước của nàng còn là một thiên tài y học. Nếu như nàng muốn chế luyện đại hoàn đan này thì cũng không phải là không có cách. Nhưng loại đồ này rất đắt tiền, không luyện đủ mười tám năm thì cũng không luyện được.
Cho nên, Phượng Hồng Loan mới không lãng phí thời gian như vậy ở đây.
Lấy ra cuốn kinh thư mà Thiên m đại sư cho, Phượng Hồng Loan mở ra và chỉ thấy đây là một cuốn kinh thư thông thường. Nàng rung nhẹ cuốn sách nhưng không thấy vật gì rơi ra. Sau đó nàng bắt đầu tỉ mỉ lật từng trang sách, đến tới trang cuối cùng thì vẫn thấy đây là cuốn kinh thư thông thường không thể hơn.
Phượng Hồng Loan hơi cau mày nhìn cuốn kinh thư. Thiên m không thể nào cho nàng một cuốn kinh thư vô dụng được. Cuốn kinh thư này chắc chắn cho bí mật nào đó.
Đầu ngón tay nàng lần mò từng tờ giấy, bỗng chốc người bật dậy đi tới chỗ chậu nước. Vừa định ném kinh thư vào trong chậu nước thì có tiếng bước chân vội vã vào Thanh Tâm Các.
Nghe âm thanh chắc là Đỗ Hải.
Nhìn chậu nước trước mặt, Phượng Hồng Loan lại nhét kinh thư lại vào trong ngực rồi cất bước ra ngoài.
“Tiểu thư!” Đỗ Hải vội vã đi vào sân, vừa thấy Phượng Hồng Loan thì lập tức khom người.
“Chuyện gì mà hoang mang hấp tấp vậy?” Phượng Hồng Loan cau mày nhìn Đỗ Hải, sắc mặt không hề tốt. Đỗ Hải trong tâm trí của nàng đều rất chững chạc già dặn. Bây giờ nàng không nhìn ra ông có chỗ nào già dặn chững chạc cả.
“Tiểu thư, có rất nhiều người tới Phủ Thừa tướng cầu hôn.” Đỗ Hải thấy sắc mặt không tốt của Phượng Hồng Loan, lập tức thu lại thần sắc, mở miệng nói.
“Hả?” Phượng Hồng Loan ngẩn ra: “Ông nói cầu hôn ai?”
“Hồi bẩm tiểu thư, mấy người đó đều nói muốn cầu hôn Tam tiểu thư. Thân nhân cũng tập trung hết ở cổng Phủ thừa tướng.” Đỗ Hải lập tức nói: “Những người đó đứng xếp hàng dài trên đường trước Phủ Thừa tướng.”
“Hả?” Phượng Hồng Loan nhíu mày.
“Mỗi bọn họ đều mang theo sính lễ, bà mai mối. Hơn nữa người ngoài cũng tấp nập vây quanh Phủ Thừa tướng.” Đỗ Hải nhớ tới tình hình bên ngoài, trong lòng thấy xấu hổ: “Lão nô nhìn thấy không ít gia quyến của các đại thần trong triều, cũng không ít thế gia hào môn, còn có cả các công tử trẻ tuổi của thế gia trong giang hồ, thật là…”
Hai chữ hùng tráng kia Đỗ Hải há miệng định nói, nhìn thấy thần sắc nhíu mày lãnh đạm của Phượng Hồng Loan thì vội nuốt xuống.
“A, Phượng Hồng Loan ta từ lúc nào lại được yêu thích tới vậy?” Phượng Hồng Loan cười nhạt, cất bước đi ra ngoài: “Đi thôi. Đi xem qua xem thế nào.”
“Vâng.” Đỗ Hải lập tức đuổi theo sau.
Trong chốc lát, hai người đi ra khỏi Thanh Tâm Các, qua mấy hành lang thì tới chủ viện.