"Ta... Ta..." Vân Cẩm đã sớm đứng lên, thấy Phượng Hồng Loan thật sự nổi giận, hốt hoảng lui về sau: "Loan... Loan Nhi... Ta... Ta không cố ý..."
"Không cố ý?" Phượng Hồng Loan như ma quỷ dưới địa ngục, từng bước từng bước áp sát, sát khí khắp người.
"Ta... Ta thật sự không cố ý... Ta sẽ... Chịu trách nhiệm với nàng..." Vân Cẩm từng bước từng bước lui về sau, gương mặt ảm đạm, khóe miệng bị cắn cũng run run.
“Chịu trách nhiệm?” Phượng Hồng Loan vừa nghe thấy liền tức giận nói: “Ngươi lấy cái gì ra chịu trách nhiệm?”
"Ta... Ta lấy nàng..." Vân Cẩm lập tức mở miệng.
Chân mày Phượng Hồng Loan lạnh như đóng băng, răng nghiến ken két nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
"Ta... Ta ở rể..." Vân Cẩm nhìn ánh mắt Phượng Hồng Loan, dường như cả người cũng bị đóng băng, lập tức đổi lời.
"Ngươi lặp lại lần nữa!" Nắm đấm trong tay áo của Phượng Hồng Loan nắm rất chặt.
"Ta... Ta... Loan Nhi, ta ở rể, ta không có nói chơi... Ta thật sự sẽ ở rể mà... A..." Vân Cẩm mải nhìn Phượng Hồng Loan, bỗng chân dẫm phải cái gì đó, cả người bị trượt về sau, hốt hoảng nằm dài trên đất.
Nằm trên đất chính là Phượng Thừa tướng đang vội vã chạy đến. Vân Cẩm đạp phải người lão ta.
"Thiếu chủ!" Phong Ảnh cũng sợ đến choáng váng. Lập tức phi thân tới, đỡ lấy người Vân Cẩm sắp ngã nhanh như chớp, sắc mặt ảm đạm.
Chưa từng nhìn thấy thiếu chủ như vậy? Cho tới tận bây giờ, chưa từng thấy Thiếu chủ sợ bất kì ai. Cho tới tận bây giờ, gặp biến cố cũng không sợ hãi. Bắt đầu từ khi gặp gỡ Phượng Tam tiểu thư này, thiếu chủ như bị thiếu mất một sợi dây thần kinh vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết hắn ta cũng không tin.
Trong thiên hạ, lại có người khiến cho Thiếu chủ sợ hãi.
Phong Ảnh mới vừa ôm lấy Vân Cẩm, thấy trước mắt có một tia lạnh lẽo xoẹt qua mang theo sát cơ cuồn cuộn kéo tới, đâm thẳng vào mi tâm Vân Cẩm. Hắn ta kinh hãi, ôm lấy Vân Cẩm bay lên nhanh như chớp, khó khăn lắm mới thoát được khỏi sát cơ. Vừa cúi đầu nhìn đã thấy một cây trâm hoa mai đang bay tới cái cây kia, cách đó không xa, cắm sâu vào thân vây ba tấc. Toàn thân lập tức đóng băng. Nếu như hắn ta chậm một nước, Thiếu chủ đã ngã xuống rồi.
Mặt mũi Vân Cẩm tái mét, đương nhiên cũng nhìn thấy cây trâm hoa mai kia. Cần bao nhiêu lực đạo đây? Nếu như hắn không dùng đến nội lực thì cũng chỉ cắm được sâu hai tắc, không thể cắm đến ba tấc.
Có khinh công quả nhiên là tốt! Phượng Hồng Loan nhìn hai người đang bay ở giữa không trung. Mặt đầy lạnh lẽo.
"Loan Nhi, ta nói đều là sự thật, ta thật sự muốn ở rể tại phủ Thừa tướng, nàng..." Lời của Vân Cẩm vừa mới nói phân nửa.
Phong Ảnh nhìn con ngươi của Phượng Hồng Loan trong nháy mắt trở nên đỏ rực, dưới chân đã có một cục đá bay tới giữa không trung, mặt biến sắc, hắn ta không chút nghi ngờ chút nào cả. Nếu Thiếu chủ còn nói thêm gì nữa, Phượng Tam tiểu thư nhất định sẽ có cách giết thiếu chủ, lập tức ra tay điểm huyệt Vân Cẩm: “Thiếu chủ, đắc tội rồi.”
Một câu nói vừa thốt ra, thân ảnh chuyển động, trong nháy mắt đã ôm lấy Vân Cẩm bay ra ngoài tường của phủ Thừa tướng.
Hòn đá bay đến giữa không trung, vừa tồi còn lao đến chỗ hai người, sau đó vòng ngược lại rồi rơi “bộp” xuống đất, khiến mặt đất lõm sâu một thước.
Phượng Hồng Loan nhìn hai thân ảnh một đen một trắng trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt sau bức tường. Dung nhan tuyệt sắc thanh hoa, âm trầm như mưa. Nàng dám cam đoan, nếu như không phải bọn họ rời đi. Nàng nhất định sẽ đưa tến khốn kia đến báo danh với Diêm vương.
Đôi môi mím chặt, tròng mắt Phượng Hồng Loan giống như thiêu đốt trong Hỏa Diệm Sơn, hừng hực lửa giận. Vết áo trong tay áo ứa ra.
Thanh Lam, Thanh Diệp cũng sợ đến choáng váng. Khuôn mặt nhợt nhạt, vẫn nằm yên trên đất, không nhúc nhích.
Phượng Thừa tướng vốn chỉ vấp ngã, còn chưa kịp đứng dậy đã thấy Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan ngã nhào rồi hôn nhau. Hai mắt nhìn thất nhất thời ngất đi. Vừa rồi bị Vân Cẩm dẫm phải làm cho tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã thấy Phượng Hồng Loan đằng đằng sát khí ra tay với Vân Cẩm. Đệ nhất công tử khiến ai ai gặp cũng phải khiếp sợ trong thiên hạ lại bị con gái lão ta áp sát đến nỗi phải liên tục lui về sau, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
lão ta không dám tin những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, cả người ngây ngốc.
Lúc này, nhìn lại Phượng Hồng Loan lần nữa, lão ta cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương. Người đang nằm cũng đứng dậy, thật lâu mới run rẩy nói: “Hồng… Hồng Loan…”
Phượng Hồng Loan hồi lâu mới bình phục được sự tức giận trong người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phượng Thừa tướng.
“Hồng… Hồng Loan… Con…” Phượng Thừa tướng bị ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn đến nỗi cả người phát run, mãi lâu sau mới nói được một câu đầy đủ: “Con… Con với Vân công tử…”
"Ông không cần phải để ý đến!" Phượng Thừa tướng không đề cập tới Vân Cẩm là tốt rồi, vừa mới nhắc đến Vân Cẩm, Phượng Hồng Loan vừa mới thu hồi vẻ tàn độc ngay lập tức cuốn trở lại, âm thanh lạnh thấu xương: “Ông có chuyện gì nói mau đi, không có thì lập tức ra ngoài.”
Nói xong, Phượng Hồng Loan chợt xoay người: "Thanh Lam, Thanh Diệp, lập tức đi nấu nước, ta muốn... Đi tắm!"
Phượng Hồng Loan thốt ra hai chữ “đi tắm” từ trong kẽ răng.
"Vâng, tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức đứng lên, một khắc cũng không dám trì hoãn, chạy ra ngoài.
Phượng Thừa tướng nhìn Phượng Hồng Loan một cái, lập tức quýnh lên: "Hồng Loan, ta có chuyện. Con chờ thêm một chút đi.”
“Có chuyện gì chút hãng nói.” Bước chân Phượng Hồng Loan không dừng lại.
Nếu không phải lão đầu này là cha của chủ nhân thân thể này của nàng, chỉ với việc lão ta chứng kiến một màn của nàng và Vân Cẩm cũng đủ để nàng móc mắt lão ta rồi.
"Chuyện này tương đối gấp..." Phượng Thừa tướng lập tức nói: "Con cứ nghe ta nói xong đi."
Dừng bước một cách bực dọc, Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Vậy ông nói đi!"
Thấy Phượng Hồng Loan chịu dừng bước nghe lão ta nói chuyện, phượng Thừa tướng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Hôm nay lâm triều, ta tường trình với Hoàng thượng chuyện về Ly Vương, mong Hoàng thượng đòi lại công đạo cho con.”
“Ừm.” Nhắc tới Quân Tử Ly, con ngươi như nước của Phượng Hồng Loan nheo lại, lạnh giọng hỏi: “Rồi thế nào?”
"Ly Vương điện hạ nói thu hồi hưu thư, đem tám đài đại kiệu đến rước dâu con.” Phượng Thừa tướng lập tức nói.
"Ông đồng ý rồi sao?" Phượng Hồng Loan chợt xoay người, nhìn phượng Thừa tướng.
"Không... Không..." Phượng Thừa tướng lập tức lắc đầu: "Ta nói phải về hỏi ý kiến của con, do con làm chủ. Dù sao cũng là hạnh phúc cả đời của con, cha không đồng ý…”
Mặc dù lão ta rất muốn đống ý, cũng cảm thấy Ly Vương điện hạ giống như đang nói thật, thật lòng muốn đón Hồng Loan qua cửa. Nhưng lão ta không dám đồng ý. lão ta vẫn dè chừng với nàng, chỉ với khí thế hôm nay của nàng cũng khiến lão ta cảm thấy áp lực. Trong lòng lão ta hiểu rõ, nếu như lão ta dám tùy tiện đồng ý, sợ rằng từ nay về sau sẽ thật sự mất đi đứa con gái này.”
“Ừm!" Sắc mặt Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng hòa hoãn một phần.
“Hồng Loan, nhìn cử chỉ hành động của Ly Vương điện hạ, có vẻ như thật lòng muốn lấy con. Cha cũng cảm thấy, sau này, nhất định hắn sẽ không đỗi đãi bạc bẽo với con…” Phượng Thừa tướng lập tức nói. So với Vân Cẩm, lão ta thấy vẫn nên chọn Quân Tử Ly.
Vân Cẩm quá thâm sâu, không thăm dò được. Huống chi người của Vân tộc không phải người bình thường có thể động vào. Ngay cả Tam quốc chí cũng không có ai dám tùy tiện dây vào người của Vân tộc. Cho nên, nếu như Ly Vương điện hạ thật sự muốn lấy con gái lão ta, lão ta cảm thấy cũng là chuyện tốt mà.
"Hắn nằm mơ à!" Phượng Hồng Loan lập tức lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ: "Chuyện này không cần cân nhắc, ông nói với hắn ta, ta không đồng ý!"
“Hồng Loan…” Phượng Thừa tướng vừa nghe Phượng Hồng Loan từ chối, còn định khuyên răn.
"Không cần nói nữa! Ông đi đi!" Phượng Hồng Loan khoát tay chặn lại, xoay người rời đi.
“Vậy… Vậy con muốn ta thay con chủ trì công đạo… Há chẳng phải là tốn…” Phượng Thừa tướng lập tức hỏi sau lưng Phượng Hồng Loan.
“Ta chỉ muốn ông nói cho hắn ta biết, là ta không cần hắn ta. Không phải hắn ta không cần ta.” Phượng Hồng Loan lập tức cười nhạt: “Sao ông lại biết là tốn công vô ích. Ngày mai, ông từ chối Quân Tử Ly giữa đại điện, mặt mũi của phủ Thừa tướng cũng được lấy lại. Lúc đó, khắp thiên hạ sẽ biết, Quân Tử Ly bị Phượng Hồng Loan ruồng bỏ.”
Nói xong một câu, Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu lại mà bước thẳng vào phòng.
Phượng Thừa tướng sững sờ nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan rời đi. Hồi lâu mới gật đầu một cái. Không tệ, cứ như vậy, Hồng Loan tìm lại vẻ kiêu ngạo, Phủ Thừa tướng cũng lấy lại được thể diện. Thiên hạ sẽ không còn ai dám đồn thổi Hồng Loan chưa gả đã hưu. Mà nói Ly Vương cầu hôn mà bị cự tuyệt.
Phượng Thừa tướng vừa nghĩ như thế, lập tức gật đầu liên tục, xoay người ra khỏi Thanh Tâm Các.
Vừa mới ra khỏi Thanh Tâm Các lại nghĩ tới Vân Cẩm, gương mặt già nua nhất thời ngưng trọng. Không biết Hồng Loan và Vân Cẩm đó là như thế nào. Bây giờ, lão ta không mong cầu gì khác, chỉ cần con gái ông hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi.
Thanh Lam, Thanh Diệp mang hai thùng nước lớn đổ vào Đông Noãn Các, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ lệnh của tiểu thư.
Phượng Hồng Loan mới vừa vào phòng, vung tay lên, hai người lập tức đi ra ngoài. Lúc đi còn không quên buông toàn bộ rèm cửa sổ xuống, cửa sổ đóng kín, mặc dù tiểu thư không cần hầu hạ, nhưng hai người vẫn đứng canh ngoài cửa.
Sau khi Phượng Hồng Loan đi vào sau tấm bình phong, ngay cả quần áo cũng không thèm cởi mà lập tức nhảy tủm vào trong thùng gỗ lớn. Cúi đầu, dìm cả người vào trong nữa, nửa giờ sau với lạnh giọng nói vọng ra ngoài: “Vào đi, thay nước.”
"Dạ, tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức tới thay nước cho Phượng Hồng Loan.
Tây Giao biệt viện.
Phong Ảnh ôm Vân Cẩm trở về phòng, đặt Vân Cẩm lên giường. Do dự nhìn Thiếu chủ.
Nếu bây giờ giải huyệt đạo cho Thiếu chủ, Thiếu chủ sẽ lại chạy tới phủ Thừa tướng, căn bản là hắn ta không ngăn được. Nhưng mà Phượng Tam tiểu thư con đang bực dọc trong người, nhất định sẽ giết chết thiếu chủ.
Cho nên, Phong Ảnh nghiến rắng, bàn tay định giải huyệt cho Vân Cẩm buông thõng xuống, quỳ xuống trước giường, chờ đến khi huyệt đạo của chủ tử được giải, nhận trừng phạt.
Điểm huyệt của Phong Ảnh là thủ pháp điểm huyệt đặc thù của Vân Tộc. Hôm nay, Linh lực trên người Vân Cẩm bị tiêu hao đến nỗi nửa tia cũng không còn. Hơn nữa, thân thể vốn yếu ớt lại liên tiếp bị thương, khiến cho Vân Cẩm ngủ li bì suốt một ngày.
Trời tối hắn mới tỉnh lại.
Vân Cẩm vừa mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy một mảnh đen thùi lùi trước mắt, lập tức ngồi phắt dậy, sững sờ hồi lâu mới nhìn rõ được đây là phòng của hắn. Bên giường có một bóng đen, là Phong Ảnh đang quỳ trước giường.