Đây chỉ là thứ mà vốn dĩ nàng nên có thôi!
"Đỗ tổng quản! Ngươi mau đến chỗ của Nhị di nương đến lấy sổ sách và chìa khóa trong phủ thừa tướng đến đây. Từ nay về sau trong phủ thừa tướng sẽ do Hồng Loan quản gia." Phượng thừa tướng nhìn Đỗ Hải rồi ra lệnh.
"Vâng, thưa lão gia!" Đỗ Hải với đôi mắt còn ánh lệ đứng lên rồi lập tức rời đi theo phân phó.
"Ngươi dẫn theo hai người đi đi, nếu nàng ta không giao chìa khóa trong phủ Thừa tướng ra đi dùng gậy đánh chết tại chỗ đi!" Phượng thừa tướng lại ra lệnh bằng một giọng lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào.
"Cha?" Phượng Kim Linh hét lên kinh ngạc. Nàng ta mở trừng mắt nhìn Phượng thừa tướng với sắc mặt không dám tin tưởng. Nàng ta vừa nghe được cái gì? Vậy mà nàng ta lại nghe được cha muốn dùng gậy đánh chết mẹ mình?
"Rõ, thưa lão gia!" Đỗ Hải lập tức vung tay lên, hai tên gia đinh cường tráng nhanh chóng bước lên đuổi kịp ông.
"Đừng mà...." Phượng Kim Linh đang ngồi dưới đất lập tức đứng lên đuổi theo.
"Người đâu! Mau đưa Tứ tiểu thư đến từ đường, không có sự cho phép của ta không được thả ra ngoài!" Phượng thừa tướng vung tay áo ra lệnh.
"Rõ, thưa lão gia!" Hai tên gia đinh lập tức tiến lên túm lấy Phượng Kim Linh đang định rời đi.
"Cha ơi, cha..... Sao cha lại nhốt con lại.... Cha, con có làm gì sai đâu...." Phượng Kim Linh lập tức vừa khóc vừa nháo lên, hai chân đá lung tung để tránh thoát hai tên gia đinh kia.
"Mang đi đi!" Giọng nói trầm thấp đấy giận dữ của Phượng thừa tướng lại vang lên.
Hai gia đinh lập tức dùng sức của tay kéo theo Phượng Kim Linh đang khóc đi về phía từ đường.
"Không, cha ơi, con sai rồi, đừng bắt con nhốt vào trong từ đường.... Cha.... cha ơi.... Phượng Hồng Loan, ngươi là đồ tiện nhân... đồ không biết xấu hổ, cái đồ yêu tinh hại người...." Phượng Kim Linh nhất thời luống cuống mắng chửi lung tung, còn Phượng thừa tướng vẫn im lặng đứng đấy mặc kệ nàng ta vừa khóc vừa mắng Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Trong chốc lát, giọng nói của Phượng Kim Linh nhỏ dần rồi biến mất.
Trước cửa lại rơi vào yên tĩnh.
Phượng thừa tướng với vẻ mặt không hề thay đổi nhìn đám tiểu thư phu nhân cùng người hầu đã bị dọa cho run rẩy. Sau đó ông ta lại mở miệng với một giọng nói uy nghiêm sắc bén: "Lời ta nói các ngươi đều đã nghe rõ chưa?"
"Thưa lão gia đã nghe rồi ạ..." Đám người hầu người đồng thanh trả lời.
"Còn các ngươi thì sao? Đã nghe rõ hết chưa?" Phượng thừa tướng nhìn về phía đám phu nhân và tiểu thư không có một ai trả lời ông ta.
"Đều đã nghe rõ rồi, thưa lão gia." Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân cùng các vị phu nhân khác lập tức trả lời. Cả một đám người đều đang hoảng sợ trong lòng, cảm giác được đại nạn đang đến gần.
"Rõ thưa phụ thân." Các vị tiểu thư này lập tức đồng loạt trả lời theo, thế nhưng vẫn không tránh khỏi được giọng điệu run rẩy bởi từ đáy lòng bọn họ đều đã xuất hiện sự sợ hãi.
Phượng thừa tướng vừa lòng quay đầu nhìn về phía Phượng Hồng Loan, giọng nói uy nghiêm vừa rồi đột nhiên biến mất, lại trở thành một ông lão chỉ muốn đứa nhỏ nhà mình vui vẻ mà lấy lòng: "Hồng Loan, ta đã đòi lại công đạo cho con rồi, con thấy như vậy đã được chưa?"
"Ta chỉ sợ các vị di nương và các tỷ muội không phục, đến lúc đó lại chạy tới chỗ thừa tướng đại nhân cáo trạng ta. Các nàng nhiều người như vậy mà Hồng Loan chỉ có một người, đến lúc đó hết đường chối cãi." Phượng Hồng Loan nói một cách tùy tiện.
"Để ta xem có ai dám! Từ nay về sau ta sẽ không để ý tới việc của phủ thừa tướng nữa. Những chuyện trong phủ từ nay về sau chỉ cần con xử lý là được." Phượng thừa tướng lập tức nói một cách trang trọng.
"Lão gia...." Các vị phu nhân giờ này dường như đang bị đặt cạnh một cái bếp lò, lập tức đồng loạt kêu lên bởi vì bọn họ biết rất rõ Phượng Hồng Loan sẽ từ từ chỉnh chết bọn họ.
"Đều định coi lời của ta thành gió thoảng bên tai sao?" Phượng thừa tướng lập tức dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía đám người nọ: "Ai còn dám nhiều lời nữa lập tức đuổi khỏi phủ thừa tướng!"
Lập tức đã khiến đám phu nhân hoảng sợ không dám nói gì.
"Hồng Loan, con... con còn cái gì muốn xử lý hiện tại con nói như thế nào sẽ làm như thế. Con bắt đầu đi!" Phượng thừa tướng nhìn về phía Phượng Hồng Loan, thấy nàng không hề có tí thần sắc kích động vui sướng nào, nét mặt già nua của ông ta lập tức tối sầm xuống nói với giọng rất ôn hòa.
Phượng Hồng Loan không nói gì chỉ thản nhiên nhìn đám người trong sân. Ánh mắt đều lướt qua từng người một khiến bọn họ ai nấy đều cảm nhận được một luồng mạnh mẽ từ đầu đến chân.
Nhất là những người từng chó cậy gần nhà đến bắt nạt Phượng Hồng Loan. Một vòng này đảo qua vậy mà phát hiện ra một người đối tốt với Phượng Hồng Loan cũng không có.
"Lão gia, chìa khóa của phòng thu chi đã được mang tới rồi. Nhị di nương đã ngất rồi. Sổ sách thì đã cho người mang tới Thanh Tâm Các của tiểu thư rồi ạ!" Đỗ Hải dẫn hai người về khom người bẩm báo với Phượng thừa tướng.
Hiện tại ông ta đã có thể gọi Phượng Hồng Loan bằng hai tiếng tiểu thư một cách danh chính ngôn thuận rồi. Đích nữ của phủ thừa tướng là danh xưng duy nhất xừng với tiểu thư. Từ nay ai ai cũng phải gọi nàng bằng tiểu thư rồi. Trong lòng ông ta bây giờ là tìm được chút ngọt trong sự khổ. Tiểu thư cuối cùng cũng lấy được thứ vốn thuộc về mình rồi.
"Ừ, đưa cho Hồng Loan đi!" Phượng thừa tướng khoát tay ra lệnh.
"Vâng!" Đỗ Hải cầm chìa khóa trong tay khom người đưa cho Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan chậm rãi đưa tay ra cầm lấy chìa khóa một cách tùy tiện. Hai xâu chìa khóa ở trong tay nàng cực nặng khiến cổ tay hơi run lên, tiếng chìa khóa va vào nhau tạo ra âm thanh không ngừng.
"Rất êm tai!" Khóe miệng Phượng Hồng Loan hơi mỉm cười.
Mọi người chỉ cảm thấy giọng nói này như tiếng của ma quỷ tới từ địa ngục, dường như còn nghe thấy được mùi vị của máu.
"Ngươi thích nghe là được rồi, về sau mỗi ngày đều có thể nghe!" Phượng thừa tướng nhìn thấy Phượng Hồng Loan rốt cuộc cũng nở nụ cười thì trong lúc vui vẻ không biết nên nói gì mới đúng.
Nghe vậy, vẻ mặt của Phượng Hồng Loan lại tối sầm lại. Cái tay đang đụng chìa khóa đột ngột dừng lại.
Phượng thừa tướng tự biết mình đã nói sai, lại lấy khăn tay ra lau máu ở khóe miệng không hề nói gì nữa.
"Đỗ tổng quản! Ngũ muội muội, Lục muội muội ở đâu?" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
"Bẩm tiểu thư, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư vào ba ngày trước đã bị lão nô theo sự phân phó của tiểu thư đưa đến Ly vương phủ." Đỗ Hải lập tức cúi người bẩm, dừng một chút ông lại nói tiếp: "Hiện tại Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đang ở Ly vương phủ dưỡng bệnh."
"À!" Phượng Hồng Loan đang nhíu mày bỗng nhiên cười khẽ: "Thế mà ta cũng quên mất hai vị Ngũ muội muội, Lục muội muội liễu yếu đào tơ đang có bệnh trong người nữa."
Nghe được tiếng cười của Phượng Hồng Loan, Tam phu nhân thân là mẹ của Ngũ tiểu thư Phượng Thanh Linh lập tức nổi lên lòng phòng bị. Thế những nghĩ đến con gái của mình hiện tại đang ở Ly vương phủ, tuy rằng không biết vì sao Ly vương điện hạ lại cần Thanh Linh nhưng hiện tại tay của Phượng Hồng Loan cũng chưa thể với đến tận Ly vương phủ thì lòng Tam phu nhân cũng hơi yên tâm.
"Đàn Phượng Minh của ta cùng với tiêu Bích Huyết bị Ngũ muội muội, Lục muội muội mượn đi rồi. Hiện tại ngươi đến nhìn xem, nếu trong phòng của hai nàng không có thì chắc là đã mang đi rồi. Mau cho người đến Ly vương phủ lấy về cho ta." Phượng Hồng Loan nhìn lướt qua Tam phu nhân, giọng nói thản nhiên còn cố ý nhấn mạnh cái từ mượn.
Tam phu nhân lập tức không thể tin nổi nhìn Phượng Hồng Loan, nàng ta quả nhiên là điên rồi, dám đến cả Ly vương phủ đòi người. Vốn dĩ nàng ta nghe nói hai người này là do Ly vương điện hạ từ mình đến yêu cầu. Con tiện nhân này đừng tưởng rằng có quyền ở phủ thừa tướng thì có thể đến chọc Ly vương điện hạ rồi. Lúc trước là do Ly vương điện hạ không thèm so đo với nàng. Hiện tại nàng được lợi còn không biết giữ ý, còn muốn tự dâng mình lên đến cửa. Thật sự là không biết sống chết, vô pháp vô thiên.
"Từ từ, ngươi khoan hãy đi đã!" Đỗ Hải vừa định rời đi thì bị Phượng Hồng Loan gọi lại, rồi nàng nhìn về phía Tam phu nhân: "Tam di nương dường như có ý kiến gì đó? Có ý kiến gì còn không mau nói ra. Để ta và ngươi cùng nhau thảo luận!"
"Ta...." Tam di nương cũng không biết phải nói gì, chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt của Phượng thừa tướng rồi giữ im lặng tiếp.
"Tam di nương muốn nói gì thì nói đi. Tranh thủ lúc thừa tướng đại nhân đang ở đây mà nói đi." Phượng Hồng Loan nhìn Tam phu nhân: "Có phải Ngũ muội muội rất thích đàn Phượng Minh mà mẹ ta để lại?"
Tam phu nhân không nói gì.
Phượng Hồng Loan tiếp tục mở miệng: "Tuy rằng ta cũng rất muốn tặng cho Ngũ muội muội cây đàn kia, thế nhưng dù sao "Đàn Phượng Minh cùng với tiêu Bích Huyết cũng là di vật mẹ ta để lại, nói không chừng hồn phách của mẹ ta còn đang bám ở trên đó đấy. Nó ở trong tay ta thì không sao chỉ sợ ở trong tay người khá mẹ ta sẽ không được vui. Nếu nàng không vui có khi sẽ chạy ra ngoài dọa hai vị muội muội, lỡ may hai vị muội muội xảy ra điều gì không hay. Thời điểm đánh đàn thổi tiêu thiếu đi cái tay cái chân thì ta đây cũng không khỏi tội lỗi quá. Tam di nương? Ngươi nói có phải hay không?"
Tam phu nhân vừa nghe được lời của Phượng Hồng Loan thì tái mét mặt. Cả người không nhịn được run rẩy toàn thân.
"Thừa tướng đại nhân, ngài xem, ta mới vừa nói có mấy lời đã dọa Tam di nương ra như thế này rồi." Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn Phượng thừa tướng rồi nói một cách bình tĩnh: "Ta nói cũng chỉ là sự thật thôi."
Phượng thừa tướng vừa nghe thấy đàn Phượng Minh cùng tiêu Bích Huyết bị Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư mượn đi rồi, không cần biết cũng là cướp đi, khuôn mặt già nua của ông ta lập tức nhìn thẳng vào mặt Tam phu nhân: "Ngươi có cái gì không hài lòng cứ nói ra đi!"
"Thiếp thân không dám. Tam tiểu thư nói rất đúng. Mượn đồ thì nên nhanh chóng trả lại cho Tam tiểu thư." Tam di nương lập tức lắc đầu nói một cách liên tục.
"Tam di nương đã nói như vậy thì tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi nói ta keo kiệt. Thực ra cũng là vì lo lắng cho Ngũ muội muội và Lục muội muội thôi. Mặc dù các nàng bất kính với người tỷ tỷ là ta, nhưng ta cũng vẫn luôn đối xử với các nàng như muội muội của mình. Cho tới bây giờ cũng chưa nói người khác là tiện nhân bao giờ đâu." Phượng Hồng Loan thản nhiên nói.
"Đúng vậy, Tam tiểu thư nói phải." Tam di nương gật đầu không ngừng. Hiện tại nàng chỉ có thân phận của một người thiếp đương nhiên không thể to bằng thân phận đích nữ của phủ thừa tướng.
"Tam di nương gật đầu cũng là đồng ý với lời của ta rồi phải không." Phượng Hồng Loan cũng không vội bảo Đỗ Hải đi lấy đàn và tiêu về mà chuyển tầm nhìn sang Phượng thừa tướng: "Phụ thân có hứng thú nghe ta kể chuyện đã xảy ra hai ngày nay trong phủ thừa tướng cho ngài nghe không?"
"Đương nhiên... đương nhiên là được rồi.... con... con kể đi...." Cuối cùng Phượng thừa tướng cũng nghe được Phượng Hồng Loan gọi ông ta một tiếng cha, lập tức kích động nhìn Phượng Hồng Loan, nói cũng nói không rõ mà chỉ liên tục gật đầu.
Ông nghĩ dù sao cũng là con gái của mình, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ông.
Trong lòng Phượng Hồng Loan cười lạnh khi nhìn thấy vẻ mặt kích động của Phượng thừa tướng. Dù sao cha cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Ở trong lòng nàng, nó cùng với thừa tướng đại nhân cũng chẳng khác gì nhau. Thế nhưng một lát sẽ cho ông ta biết, cha của Phượng Hồng Loan nàng cũng không dễ làm như vậy đâu.
Đỗ Hải nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Hồng Loan, chưa ra lệnh để ông ta đi thấy mà nói đến chuyện khác liền biết tiểu thư còn có ý khác nên khom người đứng đợi.
"Ta chỉ muốn cho phụ thân biết một sự thật, chứ không muốn để cho những lời nói láo lếu ở bên ngoài vu oan cho ta. Đúng lúc có nhiều người đứng đây như vậy nên ta chỉ đành kể chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay. Đỡ cho người khác phải hiểu nhầm. Người trong phủ thừa tướng chúng ta dù gì cũng là người nhà, hiểu nhầm thì lại không tốt. Nếu như bị truyền ra ngoài, lại nói lung tung là ta làm mất mặt của phủ thừa tướng. Mặc dù ta thì không để ý thế nhưng thể diện của phủ thừa tướng là do phụ thân khổ cực kiếm ra. Ta sợ mặc dù ta cầm chìa khóa nhưng những người không đứng đắn khác lại không coi ta là chủ tử!"