Cứ tiếp tục như vậy, cho dù hắn không bị ngã chết thì cũng sẽ bị đè chết.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, trong lòng cười khổ, nữ nhân này quả nhiên là lòng dạ thâm hiểm. Hắn so với nàng đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Tiểu thư đừng mà... Vân công tử sẽ bị ngã chết..." Thanh Lam, Thanh Diệp đồng loạt kêu lên.
"Các ngươi im miệng, hôm nay ta thật sự muốn hắn ngã chết đấy." Phượng Hồng Loan lạnh lùng buông một câu.
Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức im bặt, nhưng mà khuôn mặt nhợt nhạt vẫn nhìn Vân Cẩm đang đứng ở dưới cùng.
Phong Ảnh chạy tới vừa đúng lúc nhìn thấy bốn người đang lơ lửng giữa không trung, cơ hồ rơi xuống hồ, Thiếu chủ còn ở dưới cùng, mặt mũi lập tức trắng bệch. Không chút nghĩ ngợi, lập tức ra tay, đỡ lấy người Vân Cẩm.
Ngay lập tức, năm người đồng loạt rơi xuống đất.
Trong lòng Vân Cẩm thầm mặc niệm cho Phong Ảnh, đứa trẻ đang thương này đi theo hắn thật quá thê thảm.
Phượng Hồng Loan vừa thấy Phong Ảnh không màng sống chết chạy tới ôm Vân Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh lẽo.
Mặt mũi Thanh Lam, Thanh Diệp phờ phạc, hai mắt nhắm lại. Không cần nghĩ ngợi, dưới tình hình như thế, người ở dưới cùng nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Hai người vừa nhắm mắt lại, sắp rơi xuống đất thì lông mày Phượng Hồng Loan khựng lại, hai cổ tay nàng hất một cái. Người nàng đang ở phía trên hai người Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức bay ra ngoài.
Thanh Lam, Thanh Diệp kêu “á” lên một tiếng, bị quăng ra xa mấy trượng.
Ngay sau đó, “bốp” một tiếng động nặng nề vang lên. Ba người Phong Ảnh, Vân Cẩm, Phượng Hồng Loan đồng loạt ngã lăn trên đất.
Nữ nhân này coi như còn có chút lương tâm, Vân Cẩm nhất thời mỉm cười. Cảm giác áp lực tiêu tan đi một nửa, Phong Ảnh ở dưới cùng thở phào nhẹ nhõm. Ba người ngã oành ra đất, hợp lại để nâng đỡ bảo vệ cho Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan ở bên trên.
“Bộp”, một tiếng vang nặng nề, trên mặt đất lõm thành một hố lớn, người Phong Ảnh lõm sâu vào. Gương mặt trồng lan quý giá bị dập hư hại hoàn toàn, vô cùng đáng thương.
Lúc vừa rơi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan âm trầm nhìn người bên nàng đang cười vui vẻ, Vân Cẩm. Nàng đứng phắt dậy, đá một cước.
Vân Cẩm lập tức ngồi dậy, xuất thủ giữ lấy chân của Phượng Hồng Loan, cười nói: "Loan Nhi, nàng bạo lực như vậy, sẽ không ai dám lấy đâu."
Phượng Hồng Loan không nói lời nào, xoay chân một vòng, thoát khỏi tay của Vân Cẩm, xoay thêm vòng nữa đạp thẳng mặt Vân Cẩm. Nàng cực kì ghét khuôn mặt này.
"Loan Nhi, nàng còn không mau đi xem xem, hai nha đầu của nàng sợ là bị đè chết mất rồi…” Vân Cẩm nâng gò má, ra tay, lại một lần nữa nắm được chân của Phượng Hồng Loan. Lần này nắm rất chặt.
Phượng Hồng Loan không để ý chút nào, tựa hồ không có nghe thấy vậy, hai chiêu không có tác dụng, tay hóa thành chưởng, lập tức tấn công bàn tay đang nắm lấy chân nàng của Vân Cẩm.
Đáy lòng Vân Cẩm nhất thời run lên, lập tức buông bàn tay đang giữ chân Phượng Hồng Loan. Không còn gì hoài nghi, nếu như hắn không bulão tay, nữ nhân này sẽ đánh hắn, cái tay này của hắn cũng phế luôn.
Vừa thấy Vân Cẩm buông ra, Phượng Hồng Loan đồng loạt ra chiêu cả chân cả tay.
Tay chân Vân Cẩm lại một lần nữa cuống cuồng tránh né.
Trong lúc nhất thời, hai người đánh nhau tại chỗ. Phong Ảnh đáng thương vẫn nằm bẹp trên đất, gương mặt tuấn tú tái nhợt lập tức nhìn hai người đang đánh nhau không thể rời mắt.
Đáy lòng giật giật. Phượng Tam tiểu thư quả thật đáng sợ. Cho tới bây giờ, Cẩm Sắt tiểu chủ cũng chưa từng đối xử với chủ tử như vậy…
Thanh Lam, Thanh Diệp cũng nằm ở cách đó không xa, gương mặt phờ phạc y hệt. Trong lòng đều nghĩ, thật là may mắn, nếu như tiểu thư không kịp thời hất các nàng ra thì không thể lường được hậu quả. Trong bụng lại thầm tự trách võ công của các nàng quá kém, không thể giúp một tay, ngược lại còn suýt gây ra sai lầm tai hại. Lại hạ quyết tâm luyện công chăm chỉ.
Trong lúc đó, toàn bộ tiểu viện trong Thanh Tâm Các đều nghe được tiếng chân tay đấm đá của Phượng Hồng Loan cùng Vân Cẩm.
Trong lòng Phượng Hồng Loan vô cùng hận tên khốn kiếp Vân Cẩm này, phải đưa hắn ra trước công lý.
"Loan Nhi, đánh nữa là chết ta đó…” Vân Cẩm liên tục kêu gào thảm thương, một bên ngăn bản, một bên xin tha.
“Vậy người chết ngay đi.” Phượng Hồng Loan uất hận nói. Tay chân vẫn không ngừng lại.
"Loan Nhi, nếu như đánh chết ta, sau này sẽ không còn ai đối tốt với nàng nữa đâu…” Có trời mới biết, Cẩm Vân hắn thật sự đối xử với nàng rất rất rất tốt. Nhưng mà không biết tại sao, vừa thấy mặt đã muốn chọc ghẹo nàng. Hậu quả cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Tốt? Sắc mặt Phượng Hồng Loan âm trầm như mưa: "Bây giờ lập ngươi tức cút cho khuất mắt ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Đừng mà..." Vân Cẩm không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Hôm nay ta tới đây nghị hôn, không cút!"
Phượng Hồng Loan vừa nghe hai chữ nghị hôn, trong lòng lại nổi giận, đôi mi thanh tú dựng ngược: "Ngươi không cút thì chờ chết đi.”
“Úi… Loan Nhi, ta không muốn chết mà…” Vân Cẩm than thở: "Ta mang theo sính lễ, còn có… Á…”
Vân Cẩm không kịp đỡ chiêu, bị đánh trúng bả vai, kêu đau một tiếng.
"Thiếu chủ?" Nghe thấy Vân Cẩm kêu đau, Phong Ảnh lập tức kinh hãi, người đang nằm chợt ngồi dậy, vừa ngồi dậy, Phượng Hồng Loan lại đạp thêm cái nữa, lập tức khiến Phong Ảnh nằm bẹp xuống.
"Đây là địa bàn của ta, Thiên Hoàng lão tử có tới cũng không cứu được ngươi." Phượng Hồng Loan lạnh giọng nói.
Người đó chính là lão tử nhà nàng đó… Vân Cẩm than thở, há miệng nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể nằm yên chịu đòn.
Bởi vì đùa giỡn trên nóc nhà nên cây trâm bạch ngọc trên đầu hắn cũng bị rơi ra. Bây giờ, cây trâm bạch ngọc tuột khỏi tóc khiến cho mái tóc xanh rủ xuống. Ánh mặt trời rực rỡ sáng gương mặt hắn, còn sáng hơn cây trâm bạch ngọc mấy phần, càng làm tôn lên bờ môi đỏ mọng, hàm răng trắng muốt xinh đẹp, lay động lòng người.
Giữa nét đẹp ấy còn đem theo một cảm giác yếu đuối.
"Yêu nghiệt!" Phượng Hồng Loan nhìn dáng vẻ của Vân Cẩm, nhất thời mắng to.
Đáy lòng Vân Cẩm co rút, nghe thấy tiếng bước chân đã vào đến Thanh Tâm Các, cũng không né tránh, ánh mắt ra vẻ đáng thương nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt thoáng qua một tia gian xảo, lớn giọng nói: “Loan Nhi, dù sao ta cũng đã là người của nàng, nàng muốn thế nào thì như vậy đi. Ta sẽ ngoan ngoãn…”
Oàng. Nghe đến đây, đầu Phong Ảnh như muốn nổ tung, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, đây là lời mà thiếu chủ nhà hắn nói ra sao?
Thanh Lam, Thanh Diệp nhất thời trợn to hai mắt. Vân công tử đã là người của tiểu thư?
Phượng Hồng Loan suýt nữa thì đứng không vững té xuống đất. Ánh mắt hung tợn nhìn Cẩm Vân: “ Ngươi thử nói tầm bạ tầm bạ thêm câu nữa với ta xem.”
"Loan Nhi, ngươi không nhớ sao? Sáu ngày trước, ở trong xe ngựa hai chúng ta… Nàng… Ừm… Nàng với ta… nhưng sau đó nàng không chịu thừa nhận, còn đánh ta xuống xe ngựa.”
Vân Cẩm vừa nói, gương mặt như ngọc hơi đỏ ửng, thâm tình nhìn Phượng Hồng Loan, càng nói âm thanh càng nhỏ, dường như không nói hết thẹn thùng, sóng mắt lưu chuyển, đưa tình.
Sáu ngày trước? Phượng Hồng Loan nhất thời găm lên người hắn một cây kim khâu trên xe ngựa, khuôn mặt lập tức run lên: “Ta hối hận vì không lấy mạng ngươi.”
“Người của ta đều là của nàng, mạng của ta đương nhiên cũng là của nàng. Chuyện Loan Nhi muốn, ta nhất định sẽ không nói hai lời. Nhưng mà hôm nay, ở đây có nhiều người, nếu như nàng muốn ta, chi bằng tìm một chốn không người, ta… ta cho nàng…” Ánh mắt Vân Cẩm đong đưa, cười ngượng ngùng.
Phượng Thừa tướng vừa hạ triều đã chạy thẳng về, vất vả lắm mới từ đám đông trở về Phượng phủ, không đoái hoài gì mà lập tức chạy tới Thanh Tâm Các, vừa vào đến viện đã nghe được một câu như vậy.
Lập tức lảo đảo, ngã uỵch ra đất.
Phượng Hồng Loan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vung một quyền.
Bản lĩnh của Vân Cẩm chỉ cần nói đôi câu, cuối cùng chậm giọng. Lập tức ra tay đỡ lấy nắm đấm của Phượng Hồng Loan, kéo qua, kéo nàng vào trong ngực, mềm nhũn nói: “Loan Nhi, ở đây nhiều người như vậy. Đừng… đừng mà… ui da…”
Phượng Hồng Loan bị phân tâm, ngã nhào lên người Vân Cẩm, đôi môi mềm mại đặt lên môi Vân Cẩm.
Vân Cẩm trợn tròn mắt, đôi môi lải nhải không ngừng bỗng im bặt, mắt mở to, không dám tin. Một ánh sáng xoẹt qua trước mắt, chỉ cảm thấy đôi môi đặt trên môi mình vừa mềm vừa thơm. Nhất thời, trời đất vạn vật xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại mùi hương mềm mại, mát mẻ vương quanh người.
Hắn không khống chế được mà dùng lưỡi liếm lấy bờ môi mềm mại. Ngay lập tức, bụng dưới trở nên nóng bỏng.
Phượng Hồng Loan cũng không dám tin, trợn tròn hai mắt, dường như mạch máu toàn thân đều ngưng lại, cứng ngắc như một pho tượng, đầu óc cũng trống rỗng như vậy. Lúc cảm giác được cảm giác có vật mềm nhũn đang liếm môi mềm, dưới người có vật gì đó cưng cứng chĩa vào người nàng, đầu như nổ tung.
Vân Cẩm liếm một chút, cảm thấy không đủ, lại liếm thêm một chút. Đôi mắt phượng nhuốm vẻ mịt mờ.
"Khốn kiếp!" Phượng Hồng Loan chợt thức tỉnh, đáy mắt như gió bão cuốn, vừa lên tiếng vừa cắn mạnh.
“Ui da…” Vân Cẩm rên lên, nhất thời ngửi được mùi máu tanh, cuốn trôi sạch hương vị ngọt ngào của hắn. Vừa tê dại vừa đau đớn, còn có một cảm giác khác thường chạy dọc toàn thân.
Cắn xong, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu lên, vùng người khỏi Vân Cẩm đang ôm chặt lấy cơ thể nàng, đạp một cước: “Ngươi đi chết đi.”
Đáng chết! Hai nụ hôn đầu của nàng. Tên khốn kiếp này…
Vân Cẩm đang quyến luyến không rời bỗng cảm giác mềm mại kia chợt biến mất. Lúc này nghe được âm thanh mắng chửi của Phượng Hồng Loan, lập tức thức tỉnh, mặt chuyển từ đỏ sang trắng bệch, người lộn một vòng, cách xa vài trượng, tránh.
Chân của Phượng Hồng Loan chẳng biết từ bao giờ đã rơi lên người Phong Ảnh.
Phong Ảnh không nhúc nhích, bị Phượng Hồng Loan thẳng thừng cho ăn hành, vốn đang bất tỉnh bỗng bị đánh cho tỉnh. Vừa tỉnh dậy đã thấy Phượng Hồng Loan đằng đằng sát khí nhìn hắn, đáy lòng khẽ run lên, giật mình ngồi phắt dậy, lách người tránh ra xa.