"Thiên Âm đại sư nói quá rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa Phượng Hồng Loan xin cáo lui!" Phượng Hồng Loan lập tức đứng dậy, nói một cách bình tĩnh.
"Mời Tam tiểu thư! Thiên Âm đứng dậy tiễn nàng.
Phượng Hồng Loan cất bước đi, vừa mới đi được hai bước Trí Duyên đại sư lập tức nói: "Tam tiểu thư xin dừng bước!"
"Đại sư có gì muốn nói?" Phượng Hồng Loan dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn về phía Trí Duyên.
"Hồng trần mười trượng vây khốn chúng sinh bên trong. Lòng người tuy nhỏ nhưng vẫn có Phật trong tâm. Một chữ tình giống như đốt lửa trên băng, lửa tắt băng sẽ tan, băng tan lửa ắt sẽ tắt. Phật dạy không thể nói." Trí Duyên đại sư nhìn Phượng Hồng Loan nói với giọng trầm ổn. Lời này vừa dứt, ông lại tiếp tục nói: "Không biết Tam tiểu thư đã hiểu rõ?"
"Ta không hiểu!" Phượng Hồng Loan nhìn Trí Duyên đại sư, ngay sau khi ông vừa nói hết câu nàng đã mở miệng nói với giọng lạnh nhạt: "Ta chỉ biết một điều rằng ta và chữ tình kia không hề có liên quan gì đến nhau."
Trí Duyên nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan lộ ra một nụ cười nhạt, nụ cười này còn mang theo một ít sự cười nhạo: "Trí Duyên đại sư muốn ta hiểu cái gì đây?"
Trí Duyên lập tức không biết đáp trả như thế nào nên ông ta đành chắp hai tay lại: "A di đà phật!"
Phượng Hồng Loan quay người không để ý gì nữa mà cất bước ra khỏi phòng. Thanh Lam, Thanh Diệp cũng lập tức đi theo sau. Ba người nháy mắt đã biến mất khỏi viện của trụ trì.
Nhìn thấy Phượng Hồng Loan rời đi, Trí Duyên đại sư lại thở dài một hơi: "A di đà phật!"
"Sư thúc, Phượng tam tiểu thư dường như có vướng mắc trong lòng, chỉ sợ…" Thiên Âm lo lắng nhìn theo bóng dáng Phượng Hồng Loan rời khỏi cánh cửa.
"Phượng Tinh tự có huệ căn. Trải qua hồng trần quay lại. Thiên mệnh đã an bài tất cả rồi. Trái lại là ta đã quá già rồi, muốn lo cũng lo không nổi. Chỉ mong rắng Đức Phật thương xót chúng sinh, đừng xảy ra bất cứ tai họa nào." Trí Duyên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường, nhìn thấy những vết đen trên người hắn đã dần dần biến mất thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Sư thúc nói rất đúng!" Thiên Âm cũng nhìn về phía Quân Tử Ngọc đang nằm ở đó thì chắp tay nói: "A di đà phật!"
Sau khi ra khỏi tòa viện này, Phượng Hồng Loan mặt không cảm xúc quay về tiểu viện phía Đông sau núi. Nàng nhìn thấy tiểu viện phía Tây đã tối om không có tiếng động. Hiển nhiên người ở nơi đó đã rời đi rồi.
Nàng dừng chân nhìn về phía tiểu viện phía Tây trong chốc lát rồi quay người bước vào trong phòng.
Cả một đêm không nói lời nào, Phượng Hồng Loan đã mệt mỏi ba ngày liên tiếp nên ngủ liền một giấc tới gần trưa mới tỉnh dậy.
Thanh Lam Thanh Diệp cũng biết tiểu thư mấy ngày nay quá mệt mỏi nên cũng không dám làm phiền nàng.
Từ sáng sớm phu xe đã đến để đón Phượng Hồng Loan nên đứng ở ngoài cửa đợi từ lâu rồi.
Phượng Hồng Loan vừa thức dậy, Thanh Lam Thanh Diệp lập tức bước vào phòng. Sau khi thu dọn xong xuôi Phượng Hồng Loan ăn nốt bữa cơm chay cuối cùng ở đây rồi mới rời khỏi căn phòng này.
Thanh Lam Thanh Diệp đi theo sau Phượng Hồng Loan nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, lúc sáng sớm Thiên Âm đại sư đã cho người đến thông báo cho tiểu thư rằng Hoàng Thượng đã tỉnh lại! Hỏi xem tiểu thư có muốn đến thăm ngài ấy không?"
"Không đi!" Phượng Hồng Loan vừa nghĩ tới người nắm chặt thanh chắn xe ngựa của nàng không buông thì không thể vui nổi.
Thanh Lam Thanh Diệp không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi ra khỏi cửa chùa Phượng Hồng Loan thấy ngay phu xe đã dừng ở trước đó không xa. Phu xe vội cúi người hành lễ: "Tam tiểu thư!"
"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu rồi bước chân lên xe.
"Nữ thí chủ xin dừng bước! Trụ trì có đồ vật muốn giao cho nữ thí chủ!" Đột nhiên giọng nói của tiểu hòa thượng Đạo Linh gặp ngày đầu tiên từ xa vọng lại.
Phượng Hồng Loan dừng bước quay đầu nhìn Đạo Linh.
Đạo Linh thở hổn hển chạy tới, dùng hai tay đưa đồ giao cho Phượng Hồng Loan: "Trong lọ này có đựng ba viên đan mà Trí Duyên sư tổ tặng cho cho Tam tiểu thư. Còn quyển kinh này là do Thiên Âm trụ trì tặng cho Phượng tam tiểu thư."
"Thay ta cảm ơn hai vị đại sư." Phượng Hồng Loan đưa tay nhận lấy đồ rồi nhìn qua một lượt. Đôi mắt trong trẻo hơi híp lại rồi cất nó vào trong tay áo, nhàn nhạt nói cảm ơn.
"Vậy ta xin phép quay lại thông báo." Đạo Linh quay người rời đi.
Phượng Hồng Loan quay người bước lên trên xe ngựa. Thanh Lam Thanh Diệp cũng lập tức theo sau bước lên xe. Phu xe thấy thế thì vụt roi quất ngựa điều khiển xe ngựa chậm rãi ổn định rời khỏi chùa Thanh Sơn, đi xuống núi.
Cả đường cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài đi lên chùa Thanh Sơn hành hương. Đến khi vào trong thành thì mọi thứ lập tức thay đổi, người xe như nước, tiếng rao bán ồn ào náo nhiệt khắp nơi.
Ba ngày ở chùa Thanh Sơn giống như đang ở thế ngoại đào viên. Còn khi vào trong thành thì giống như quay lại nhân gian.
Phượng Hồng Loan đưa tay vén rèm nhìn ra bên ngoài. Khóe miệng lộ ra một nụ cười, quả nhiên nàng vẫn thích thế giới phồn hoa này hơn.
Xe ngựa đi hết con đường lớn thì rẽ vào con ngõ của phủ thừa tướng. Chỉ đi thêm một lúc xe ngựa đã chậm rãi dừng lại.
"Tiểu thư, đã hồi phủ rồi!" Giọng của phu xe từ bên ngoài truyền vào.