“Hồi bẩm Hoàng tổ mẫu, Ly nhi…” Quân Tử Ly ngẩng đầu nhìn Phượng Thừa tướng, lại quay ra nhìn Thái Hoàng thái hậu, môi mỏng hơi mấp máy, con ngươi lưu ly thoáng qua một vẻ kiên định, vừa muốn mở miệng thì bên ngoài truyền tới một tiếng hô lớn, hắn nhất thời ngừng miệng lại.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Nét mặt già nua của Thái Hoàng thái hậu thoáng qua nét bất đắc dĩ. Sao lại trùng hợp tới vậy chứ. Trong lòng có hơi bực mình, không quan tâm tới, tiếp tục nhìn Quân Tử Ly: “Ly nhi nói tiếp đi.”
“Hoàng tổ mẫu bảo Vương đệ nói cái gì vậy? Trầm cũng muốn nghe xem sao.” Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, tấm rèm được kéo ra, Quân Tử Ngọc cất bước đi vào. Nhan sắc anh tuấn cười nhẹ, dịu dàng thanh nhã. Hiện tại không giống như vua của một nước, ngược lại thấy giống một vị công tử văn nhã hơn.
“Lão thần bái kiến Hoàng thượng!” Phượng Thừa tướng lập tức đứng dậy quỳ xuống đất hành lễ.
“Thần đệ vấn án hoàng huynh!” Quân Tử Ly cũng chậm rãi đứng dậy, cúi người hành lễ.
“Vương đệ và lão Thừa tướng cùng đứng dậy cả đi!” Quân Tử Ngọc cười khoát tay: “Nơi này của Hoàng tổ mẫu náo nhiệt quá rồi. Có phải trẫm tới trễ rồi không?”
“Đứa trẻ này, tới thật đúng lúc.” Thái Hoàng thái hậu cười quay đầu lại, nhìn Quân Tử Ngọc rồi ngoắc tay: “Mau ngồi xuống đi. Thân thể con vừa mới bình phục, cũng không chú ý nghỉ ngơi đi. Nhìn con xem đã mấy ngày không sang thăm hoàng tổ mẫu rồi, đáng đánh!”
Quân Tử Ngọc cười nhẹ nhàng, đi tới cạnh Hoàng tổ mẫu rồi ngồi xuống. Ánh mắt của hắn lướt qua Phượng Thừa tướng rồi cười dịu dàng: “Mấy ngày nay, Tôn nhi vẫn một mực nghe theo lời dạy bảo của Hoàng tổ mẫu, nào dám quên chứ ạ! Thật may có Vương đệ giúp đỡ, lão Thừa phủ Thừa tướng tá, trẫm mới nhẹ lòng hơn. Coi như Hoàng tổ mẫu không phái người tới triệu trẫm thì hôm nay trẫm cũng nhất định vội tới thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Coi như con biết ăn nói.” Thái Hoàng thái hậu cười, mi mắt giống như hoa, nhẹ mắng một câu, đôi mắt già lướt qua Quân Tử Ly vẫn đang ngồi với vẻ mặt thanh đạm không biến đổi. Đáy lòng bà ta thở dài, mở miệng cười: “Từ nhỏ miệng con đã ngọt rồi, cũng đăng quang ba năm rồi mà không thấy con đổi thay. Ly nhi bị con ghẹo tới rầu luôn rồi. Hơn nửa các món đồ trong triều chính đều giao cho nó, hoàng huynh như con thì cần phải yêu thương em trai mình thật nhiều.”
“Hoàng tổ mẫu dạy rất đúng.” Quân Tử Ngọc cười nhẹ, lên tiếp đáp lại: “Là Tôn nhi chưa phải, sau này sẽ quan tâm thần đệ nhiều hơn.”
“Vậy thì được rồi.” Thái Hoàng thái hậu mở miệng cười nói: “Con tới thật đúng lúc, ta đang nói về chuyện của Ly nhi và Phượng Tam tiểu thư!”
“Hửm?” Quân Tử Ngọc nhướng mày, cười nhẹ nhìn Quân Tử Ly.
“Là vậy, hai người bọn họ là do phụ huynh con từ nhỏ chỉ điểm hôn sự. Hiện giờ đã đều lớn cả rồi, phụ hoàng con cũng đã đi, chuyện này theo lý sẽ giao cho con. Không nghĩ là mọi chuyện lại tới mức xấu vậy. Hiện giờ thân thể con cũng khỏe rồi, lão thái bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn không có cháu dâu. Việc này cũng phải làm cho ra lẽ đi.” Thái Hoàng thái hậu chậm rãi mở miệng.
“Là sơ xót của Tôn nhi, hôm nay đã làm phiền tới hoàng tổ mẫu rồi, thực sự là bất hiếu.” Quân Tử Ngọc lập tức xin lỗi.
“Được rồi, chuyện này cũng không trách con được. Trong triều có nhiều chuyện như vậy.” Thái Hoàng thái hậu lắc đầu nhẹ, cười nhìn Quân Tử Ly: “Đúng lúc Hoàng thượng cũng tới, Ly nhi mau tỏ thái độ đi. Nếu như con thực sự muốn cưới Phượng Tam tiểu thư, kết thành lương duyên thì không chỉ có lão bà ta làm chủ cho con, mà hoàng huynh của con cũng giúp con làm chủ. Lão bà ta tự mình tới Phủ thừa tướng nói chuyện giúp con. Ta cũng muốn nhìn xem thử đứa trẻ Hồng Loan kia thế nào, vài năm này khiến nàng chịu ủy khuất rồi.”
“Đúng vậy. Trẫm cũng đang có ý đó. Vương đệ mau tỏ thái độ xem nào.” Quân Tử Ngọc gật đầu một cái, mở miệng cười.
Phượng thừa tướng cũng nhìn Quân Tử Ly.
Chỉ thấy Quân Tử Ly ngồi yên lặng, nhan sắc anh tuấn như ngọc có hơi bối rối, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn nhìn ra được ưu tư trong đáy lòng của hắn mơ hồ được biểu lộ. Môi mỏng mím thật chặt, lông mi dài hơi run rẩy. Mây mù quanh thân không thấy, chỉ thấy rõ ánh sáng lưu ly trong mắt lóe lên.
Mắt phượng của Quân Tử Ngọc thoáng qua một tia trong veo, Thái Hoàng thái hậu nở nụ cười nhẹ, Phượng thừa tướng thì tim cũng đã treo tới tận cổ họng.
Lúc lâu sau.
“Đa tạ ý tốt của hoàng tổ mẫu và hoàng huynh. Tạm thời cứ để vậy đi.” Quân Tử Ly mở miệng.
Thái Hoàng thái hậu ngẩn người. Rõ ràng hắn mong muốn, bà ta cũng không mờ mắt, nhưng bà ta chỉ không hiểu, lời cũng đã nói tới mức này, rốt cuộc hắn có gì mà không thể đáp ứng.
Quân Tử Ngọc hơi nhướng mày, nhìn Quân Tử Ly, chậm rãi mở miệng: “Vương đệ, đệ cần suy nghĩ kỹ càng, trẫm nghe nói Vân Cẩm cũng thích Phượng Tam tiểu thư. Nếu như đệ buông tay thì đến lúc Phượng Tam tiểu thư gả cho người khác, đệ chớ mà hối hận!”
Người Quân Tử Ly chợt run lên, sắc mặt hơi trắng nhợt.
“Ta ngược lại cũng nghe nói là Vân công tử muốn ở rể ở phủ Thừa tướng?” Thái Hoàng thái hậu nhìn Phượng Thừa tướng.
Mồ hôi sau lưng Phượng Thừa tướng đã thấm đẫm áo choàng, lập tức đứng dậy khom người: “Hồi bẩm Thái Hoàng thái hậu, hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện Vân công tử ở rể ở phủ Thừa tướng là tin đồn thứ thiệt. Lão thần chưa từng nghe Vân công tử nhắc tới. Tiểu nữ lại là từ hôm đó cùng với Ly Vương điện hạ nhìn thấy Vân công tử, đến hiện giờ vẫn chưa gặp lại Vân công tử.”
“Thì ra là tin đồn.” Thái Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm.
Mắt phượng của Quân Tử Ngọc hơi lóe lên, cười nói: “Mặc dù là tin đồn nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trẫm nghe nói Vân công tử có ý tứ khác với Phượng Tam tiểu thư. Nếu như Vương đệ không có lòng dạ thì cũng đành, nhưng đã có lòng mà từ bỏ thì há không phải tiếc sao?”
“Đúng vậy, Ly nhi, con hãy suy nghĩ thật kỹ. Chớ để những thứ ong bướm bên ngoài che mờ đôi mắt. Mấy tiểu hoa kia tuy tốt nhưng dù sao cũng quá dễ hư hỏng, không nuôi được đâu. Mặc dù ta chưa gặp đứa trẻ Hồng Loan kia nhưng cũng biết so với những tiểu hoa kia tốt hơn biết bao nhiêu. Mẹ như thế nào thì nhất định con gái như vậy. Năm đó ta rất yêu thích mẹ của Hồng Loan. Nàng còn giúp đỡ ta một trận đấu. Chẳng qua là hồng nhan bạc mệnh, đáng tiếc đi quá sớm.” Thái Hoàng thái hậu nhìn Quân Tử Ly, ý nói ám chỉ.
Trong lòng mấy người ở đó đều hiểu rõ, Thái Hoàng thái hậu nói tới công chúa Quỳnh Hoa.
Phượng thừa tướng vừa nghe tới mẹ của Hồng Loan, nét mặt già nua thoáng qua như đau đớn sâu sắc.
Sắc mặt Quân Tử Ly có hơi trắng bệch, yên lặng một lúc lâu, hơi lắc đầu rồi nhẹ giọng mở miệng: “Là Tôn nhi vô phúc. Nếu Phượng Tam tiểu thư vô tình thì Tôn nhi cũng không bắt buộc được. Hoàng tổ mẫu cũng nói lương duyên thiên định. Có lẽ ta và nàng cũng không phải là lương duyên. Thật không phải là lương duyên. Trong lòng Tôn nhi đều hiểu ý tốt của Hoàng tổ mẫu, hoàng huynh đối với thần đệ tốt bao nhiêu thì thần đệ cũng biết. Nhưng thần đệ… không muốn cưỡng cầu.”
Quân Tử Ly dứt lời, lại cúi đầu xuống thấp hơn, lông mi dài rủ xuống, không thấy rõ được biểu tình trong đáy mắt hắn.
“Ây da!” Thái Hoàng thái hậu nhìn Quân Tử Ly, thở dài rồi không biết phải làm sao, khoát tay nói: “Con đó, đứa trẻ này quá cứng đầu. Thôi, thôi, chuyện của mấy người trẻ các con, lão bà ta cũng không để ý nữa. Chớ đến lúc hối hận lại chạy tới tìm ta.”
Quân Tử Ly mím môi không đáp lại. Trong lòng như dấy lên cảm xúc vô cùng đau đớn. Cô gái như vậy…sợ rằng đã không phải là nguyệt quang của hắn rồi. Nàng ở trên trời còn hắn ở bụi rậm. Bất kể là đưa tay lên cao hơn cũng e rằng không với tới được.
Hôm nay coi như là hắn đáp ứng thì nàng cũng nhất định không đáp ứng. Nếu như cưỡng cầu thì đến lúc đó không những làm mệt mình, cũng làm phiền Hoàng tổ mẫu mất mặt. Huống chi từ sau hôm qua thấy nàng, nàng đã quả quyết từ chối, trong lòng đã hướng tới Vân Cẩm, coi hắn như giày rách, thì làm sao có thể có hi vọng chứ?
Ít nhất Quân Tử Ly vẫn còn chút tỉnh táo này.
“Nếu Vương đệ giữ vững lý tưởng của mình thì trẫm cũng không nói thêm gì nữa!” Quân Tử Ly trong lòng than thở, thực sự ngược lại hắn lại nguyện ý muốn hợp tác mối lương duyên này. Dù sao cũng là tiên hoàng ban hôn sự từ nhỏ. Mà trong lòng của Quân Tử Ly cũng chắc chắn nguyện ý, nếu không thì hai ngày trước cũng không đáp ứng thu hồi lệnh từ hôn ở trên điện. Hắn đối với Quân Tử Ly vẫn còn hiểu rõ, chỉ là hắn không nguyện ý thì căn bản cũng không có người nào có thể cưỡng cầu.
Nhưng hôm nay thấy trong lòng hắn chắc chắn có gì đó ẩn giấu khó nói. Chẳng lẽ hắn thực sự vì công chúa Quỳnh Hoa sao?
Quả tim như treo lên của Phượng Thừa tướng cuối cùng cũng rơi xuống, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Lão bà ta nghe nói ở phủ thừa tướng còn có hai vị tiểu thư tài hoa không hề tầm thường, được người ngoài khen là đàn tiêu song tuyệt, có tên là gì nhỉ? Trí nhớ của lão bà ta không tốt, bây giờ không nghĩ ra được.” Thái Hoàng thái hậu bỗng nhiên mở miệng.
“Hồi bẩm Thái Hoàng thái hậu, là tiểu nữ thứ năm Thanh Linh và tiểu nữ thứ sáu Ngọc Linh.” Phượng thừa tướng lập tức đáp lại.
“A! Đúng rồi.” Thái Hoàng thái hậu gật đầu nói: “Chính là các nàng ấy.”
“Trẫm cũng nghe nói đàn tiêu hợp tấu của các nàng như nghe tiên nhạc, có thể chiêu phong dẫn điệp.” Quân Tử Ngọc gật đầu nhẹ, mắt phượng có ánh lóe lên rồi biến mất: “Đúng lúc hôm nay hoàng tổ mẫu không để ý tới trẫm, trẫm cũng thảnh thơi. Không ngại đưa các nàng vào cung trình tấu một khúc.”
“Được, cũng tốt.” Thái Hoàng thái hậu gật đầu.
Quân Tử Ly bỗng nhiên hơi có động tĩnh.
Phượng Thừa tướng lập tức đứng dậy: “Hồi bẩm Thái Hoàng thái hậu, hồi bẩm Hoàng thượng, hai vị tiểu nữ hiện giờ… Vài hôm trước đã được Ly Vương điện hạ đón vào Ly Vương phủ, bây giờ không có mặt tại Phủ Thừa tướng.”
“Hả?” Thái Hoàng thái hậu và Quân Tử Ngọc đồng thời nhướng máy, nhìn Quân Tử Ly.
“Vâng, còn có mấy ngày nữa tới sinh thần của Hoàng tổ mẫu. Tôn nhi đưa các nàng tới Ly Vương phủ đều điều huấn lễ nghi trong cung. Đến lúc đó sẽ biểu diễn trong lễ thọ của Hoàng tổ mẫu.”
“Hiếm thấy con có lòng vậy.” Thái Hoàng thái hậu lập tức cười.
“Trẫm cũng không ngờ rằng Vương đệ lại có lòng vậy.” Quân Tử Ngọc lập tức mỉm cười nói.
“Ta nghe nói cả hai nàng cũng đã đến tuổi cập kê, có thể cưới gả rồi, không biết đã có chọn được ai chưa?” Thái Hoàng thái hậu không để lỡ ngón tay đang động của Quân Tử Ly, cười quay đầu nhìn Phượng Thừa tướng.
“Hồi bẩm Thái Hoàng thái hậu, còn chưa ạ!” Phượng Thừa tướng lập tức nói.
“Nếu như Hồng Loan không muốn gả thì lão bà ta cũng không bắt buộc. Dù sao cũng là một đứa trẻ đáng thương, và cũng là Ly nhi vô phúc. Lão bà ta nhất định sau này sẽ tìm người tốt cho nàng.” Thái Hoàng thái hậu mở miệng cười: “Ta thấy vậy đi, gả hai nàng ấy vào Ly Vương phủ, chúng ta cứ vậy kết thành sui gia.”
Phượng thừa tướng chợt ngẩng đầu nhìn Thái Hoàng thái hậu. Quân Tử Lý đang cúi đầu cũng chợt ngẩng lên, hiển nhiên hai người đều quá mức khiếp sợ, đều mang cùng một dạng biểu cảm.