Thiếu niên cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Thân hình gầy nhỏ, da ngăm đen nhưng không khó nhìn ra có một ngũ quan tinh xảo. Ngũ quan xen lẫn nét giữa một thiếu niên và một thiếu niên. Mặc dù không phô trương ra nhưng có thể tưởng tượng không tới hai năm nữa, thiếu niên này chắc chắn là một thiếu niên tuấn tú tuyệt mỹ.
Một bộ trường bào đắt tiền màu xanh biếc rực rỡ, eo đeo Ngọc Linh Lung bạc. Trên đầu cài trâm ngọc màu sắc tương tự, chân mang đôi hia Phượng Triều Dương có đế và một nửa mặt vàng nguyên chất. Cả người sang trọng quý phái, tự toát ra một phong thái khí phách. Tóc đen như mực, bước chân nhẹ nhàng, toàn thân từ đầu tới chân toát ra một phong thái uy nghi quý phái từ trong xương.
Thiếu niên chắp tay bước ra, không nhanh không chậm, không vội vàng không hấp tấp, ra tới cửa, dừng chân lại, ánh mắt nhìn xe ngựa trước tiên, ánh mắt trong veo từ mắt phượng quét qua hai người Thanh Lam, Thanh Diệp trước mắt, giọng nói trầm thấp: “Lão Thiết, ông nói hai cô nương này muốn giải đề?”
“Không phải. Là cô nương bên trong.” Lão Thiết vẫn luôn đứng cách một bước phía sau lưng thiếu niên, mặc dù không hẳn là khom người nhưng không khó để nhìn ra sự tôn kính với thiếu niên qua cử chỉ thái độ.
“A?” Thiếu niên nhấc mày, mắt phượng nhìn chằm chằm xe ngựa. Trước xe là Thanh Lam, Thanh Diệp ngồi chắn, không thể nhìn được Phượng Hồng Loan ngồi bên trong. Hơn nữa hắn cũng không cảm nhận được khí tức của người khác.
“Chính xác là cô nương bên trong xe muốn giải đề để đánh đồ! Lão Thiết gật đầu khẳng định.
“Vậy thì mang ra đi. Đưa đề kia cho nàng ấy.” Đáy mắt thiếu niên chợt lóe lên tia nghi ngờ rồi biến mất, cũng không vội thăm dò, mở miệng nói không thèm đếm xỉa.
“Vâng.” Lão Thiết cung kính lấy ra một tấm lụa màu vàng được gập vào đưa cho thiếu niên.
Thiếu niên cũng không thèm nhìn vào tấm lụa, ống tay áo màu xanh biếc nhạt nhẹ nhàng lướt qua, một luồng gió vô hình đã thổi tới chỗ của Thanh Lam, Thanh Diệp.
“Chủ tử không được…” Lão Thiết kêu lên, còn chưa kịp bật thốt lên, thiếu niên đã liếc nhẹ qua ông ta, lão Thiết vừa mới bước lên một bước thì bất chợt dừng chân lại, nét mặt già nua nhợt nhàn nhìn xe ngựa.
Thanh Lam, Thanh Diệp thấy tấm vải bay tới, vừa muốn đưa tay ra đón thì cảm thấy có một luồng lực mạnh đánh tới. Hai người không chống đỡ được, phút chốc kêu lên, đồng loạt bị đánh ngã xuống khỏi xe ngựa. Tấm vải lụa gấp kia ép một lực mạnh mẽ, tấn công vào Phượng Hồng Loan bên trong. Từ đầu đến cuối cũng không dừng lại. Nhan sắc trong như nước, lạnh như băng. Nếu như bị tấm lụa này đập vào, chắc chắn gương mặt sẽ bị hủy.
Phượng Hồng Loan nhìn tấm vải lụa bay tới mặt nàng, đỉnh mày bất chợt đóng băng,
Mặc dù nàng không thích gương mặt quá mức gây họa này nhưng nàng càng không thích có một vết sẹo tồn tại trên khuôn mặt.
Con ngươi trong veo bỗng chốc toát ra vẻ ác liệt, tấm vải lụa chỉ cách mặt một khoảng ngắn, chợt nàng né người sang một bên. Tấm vải lụa bay sượt qua má, cổ tay chuyển động, ống tay áo cuộn lên một luồng gió, tiếng “Bang” vang lên, tấm vải lụa đập vào quyển sách trên tay.
Ngay sau đó một quyển sách hoàn chỉnh xuất hiện một lỗ thủng ở giữa xuyên thấu qua các trang sách.
Phượng Hồng Loan đưa ngón trỏ và ngón giữa ra kẹp lấy tấm vải lụa dễ như trở bàn tay. Ngay cả khi ở trong tay, tấm vải lụa cũng không dừng lại. Nàng chuyển động cổ tay, không nghĩ ngợi giương lên một đường cung, đánh tốc độ nhanh như tia chớp bay tới mặt thiếu niên.
Thiếu niên không đếm xỉa gì, nhìn xe ngựa. hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của hai người Thanh Lam, Thanh Diệp bị hắn đánh lăn dưới đất, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu. Nụ cười vừa nhếch lên thì bỗng thấy tấm lụa hắn vừa đánh ra đã bay trở lại. Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi tốc độ hắn vừa ra.
Phút chốc tấm vải lụa đã cách mặt hắn một khoảng nhỏ.
“Chủ tử cẩn thận…” Lão Thiết kêu lên, ngay sau đó phi người tới cứu nhưng đã không kịp rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt thiếu niên biến đổi lớn, muốn né cũng không kịp rồi, lập tức nâng tay lên vận chân khí trong người để cản lại. Chỉ có âm thanh “Bụp” vang lên, sau đó tấm lụa vải rơi xuống. Ống tay áo hai lớp thụng rộng bị tấm vải lụa xuyên qua tạo một lỗ thủng lớn.
Không nhìn tấm vải lụa rơi xuống đất, thiếu niên bỗng ngẩng đầu, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm xe ngựa, trong mắt lóe lên ánh tàn khốc.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt trong trẻo lạnh lùng, Phượng Hồng Loan chậm rãi ngó đầu ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thiếu niên: “Có qua có lại mới không vô lễ. Nếu như ban nãy ngươi phá hủy mặt ta, thì bây giờ ta không chỉ làm thủng một lỗ y phục của ngươi đâu.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng như núi băng tuyết phủ ngàn năm, bỗng chốc lan rộng cả mười trượng nơi đây, tạm thời bỏ xa cái nóng oi bức của tháng bảy mùa hè.
Thiếu niên chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo thổi tới mặt hắn, đập vào mắt là một nhan sắc trong trẻo như thiên nhiên điêu khắc, không hề dính chút son phấn, nhan sắc không có nửa phần khuyết điểm nào. Giống như băng ngọc trên núi tuyết, hòa cùng giọng nói lạnh lùng trong trẻo của nàng.
Ánh mặt trời sáng rực giữa trời điểm xuống, chiếu vào buồng xe ngựa. Trên y phục xanh lam của nàng ánh lên một vẻ lộng lẫy tuyệt trần. Nhan sắc của nàng ẩn sau bóng tối trong xe nhưng vẫn không che giấu được sự thanh thoát của nàng.
Vẻ đẹp nhất thế gian là đây.
Thiếu niên nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng bỗng nhiên nảy ra câu nói này, nhất thời sinh ra cảm giác buồn bực, hoảng loạn mãnh liệt.
Phượng Hồng Loan cũng dễ dàng nhìn rõ dung mạo khí chất của thiếu niên. Phút chốc trong đáy mắt hiện ra một tia chán ghét. Trên người thiếu niên này, nàng nhìn thấy được Vân Cẩm, Quân Tử Lý, còn có cả thiếu niên y phục đen được trời ưu ái cho khí chất quý phái thâm trầm bất phàm đó.
“Thanh Lam, Thanh Diệp, lên xe!” Đáy mắt Phượng Hồng Loan không che giấu vẻ chán ghét, tiếng “Bụp” buông tấm mành lập tức vang lên, lạnh giọng mở miệng.
“Vâng, tiểu thư.” Vừa rồi Thanh Lam, Thanh Diệp bị hoảng sợ quá mức, không nghĩ rằng cả hai người lại không đỡ được một chiêu của thiếu niên kia, vậy làm sao có thể bảo vệ được tiểu thư? Trong lòng buồn chán, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc nhanh chóng lên xe. Cơn gió làm hất trang sách lên tạo tiếng soàn soạt nhẹ.
Phu xe không dám nửa điểm dừng lại, lập tức quơ roi lên.
“Dừng lại.” Thiếu niên bỗng bay lên, tay áo vận công, dùng một lực mạnh cuốn xe ngựa. Bóng người xanh ngọc bích nhạt của hắn nhẹ nhàng đáp trước xe ngựa, giọng nói trầm thấp mở miệng.
Con ngựa lại một lần nữa vang lên tiếng “Hí”, vó trước nâng lên, không chịu nổi lực mạnh nên lui về sau mấy bước, lông tơ toàn thân vểnh lên nhìn thiếu niên.
“Nàng không hiểu đề sao?” Đôi mắt phượng trong veo của thiếu niên dị thường, ánh mắt quét qua màn xe khép kín. Cho tới bây giờ chưa từng có người nào dùng thái độ chán ghét nhìn hắn. Mặc dù vừa rồi ánh mắt đó chỉ trong nháy mắt nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ, thái độ của cô nương bên trong chính xác là chán ghét. Chẳng những không thấy bực bội, ngược lại khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười châm biếm rồi mở miệng.
“Không hiểu.” Phượng Hồng Loan lạnh lùng mở miệng nói.
“Nàng không phải là muốn đánh đồ sao? Nàng chắc biết là cửa tiệm của lão Thiết có danh tiếng khắp ba nước, đồ đánh ra nhất định là tốt nhất.” Thiếu niên nói.
“Nhân phẩm không tốt thì chưa chắc đánh ra đồ đã tốt hơn, không đánh thì thôi.” Giọng nói của Phượng Hồng Loan lạnh lùng trong trẻo.
“Nàng…” Thiếu niên bỗng chốc hơi tức tối. Ngay sau đó như nghĩ tới điều gì, sắc mặt dịu lại, lập tức hào hứng nói: “Nhân phẩm không tốt thì cũng có thể đánh ra đồ tốt nhất thế gian. Bất kể nàng lấy ra đồ gì thì nơi này đều có thể đánh. Có một không hai trên thiên hạ, không ai sánh bằng. Nàng chắc chắn nàng không hiểu đề sao?”
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan bên trong xe bỗng cau mày. Đúng là không có nơi nào có thể đánh ra giải thưởng của nàng, mặc dù nơi đây cùng thiếu niên kia làm người ta chán ghét nhưng giải thưởng là thứ nàng thích nhất.
“Được. Ngươi cầm đề đi.” Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng mở miệng, giảm đi nhiều thái độ lạnh lẽo, không nghe ra vui giận.
Sắc mặt thiếu niên lập tức vui mừng, nhẹ nhàng vung lên ống tay áo. Tấm vải lụa vừa rồi rơi trên đất đã bay tới tay hắn. Ngón tay hắn gẩy nhẹ, tấm vải lụa bỗng bay tới phía tấm màn che đang đóng, không hề có sự lạnh lẽo.
Cổ tay mảnh khảnh của Phượng Hồng Loan đưa ra, đón lấy tấm vải lụa.
Tấm vải lụa hiện lên màu vàng trắng, Phượng Hồng Loan đưa tay sờ thử, ngay sau đó đã nhận biết được tấm vải lụa phải chừng trăm năm trở lên. Liếc nhìn qua, cũng không để tay lâu, đầu ngón tay đẩy tấm vải lụa ra. Chữ viết bên trong bỗng chốc hiện ra.
Khi thấy nội dung chữ viết trên túi lụa, Phượng Hồng Loan ít khi ngẩn ra: “Ngươi muốn ta giải đề này sao?”
“Không sai.” Chiếc màn che đóng chặt khiến thiếu niên không thấy được thái độ của Phượng Hồng Loan, chậm rãi gật đầu.
“Đề này…” Đôi mắt trong veo của Phượng Hồng Loan bỗng chốc nheo lại, môi mỏng nhấp nhẹ nhàng: “Ngươi chắc chứ?”
“Nàng không giải ra sao?” Thiếu niên cau mày.
Phượng Hồng Loan không nói, nhìn chữ viết, đầu ngón tay sờ thử tấm vải lụa từng chút một. Lông mi dài rủ xuống, không thấy rõ biểu cảm trong mắt.
“Có phải nàng cũng không giải được không?” Thiếu niên không thấy lời đáp bên trong, hắn cảm giác được trong xe có một tầng khí tức nhẹ, khí tức này giống như rất lạnh lùng phức tạp. Rồi tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ nàng có thể giải được đề này?”
Bên trong buồng xe vẫn yên lặng, im hơi lặng tiếng.
Mắt phượng của thiếu niên nhìn chăm chú vào xe ngựa, cũng không lên tiếng nữa.
Vừa rồi lão Thiết bị làm cho kinh sợ, lúc này cũng cảm nhận được bầu không khí dị thường, lập tức đi nhanh ra sau lưng thiếu niên, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm xe ngựa.
“Đề này ta biết.” Lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng mở miệng, nghe không ra bất kỳ sự hứng thú nào.
“Nàng thực sự có thể giải đề này?” Thiếu niên lập tức vui mừng, mang theo một cảm giác vui vẻ không xác định được.
Phượng Hồng Loan không nói nữa, phút chốc đưa tay cầm chuẩn bị bút mực bên trong tráp bút, viết lên túi lụa hai chữ. Viết xong, giương cổ tay lên, giấy trong tay xuyên qua màn xe khép kín, bay tới trước mặt thiếu niên. Thiếu niên ngẩn ra, lập tức đưa tay đón lấy tờ giấy.
Giống như không đợi được để mở ra xem. Khi nhìn thấy câu trả lời, mắt phượng chợt mở to, ngẩng đầu không dám tin, nhìn màn xe khép kín: “Nàng… nàng…”