• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trục Phong liếc nhìn Truy Nguyệt một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn về hướng Quân Tử Ly, trong chốc lát, lại chuyển hướng nhìn về phía Phượng Hồng Loan, cánh môi mỏng bất giác cong lên thành một vòng.

Đỗ Hải vẫn giữ nét mặt không chút biểu cảm kia, chỉ nhìn thoáng qua Quân Tử Ly một cái, đáy mắt vốn sâu thẳm lại càng sâu hơn. Ly vương hối hận rồi sao? Nhưng sợ là cũng đã muộn rồi.

Trong lòng bất chợt cười nhạt, thấy Phượng Hồng Loan đi tới gần, Đỗ Hải khom người đi lên đón tiếp: “Tam tiểu thư!”

“Đỗ bá miễn lễ!” Phượng Hồng Loan dừng bước chân lại, gật đầu với Đỗ Hải, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Tử Ly, giọng điệu nhàn nhạt lên tiếng: “Ly vương điện hạ!”

Không khom người, không hành lễ, không trang điểm chải đầu rửa mặt, cứ để mặt mộc mà đối diện quân vương, nhưng lại không hề để lộ ra vẻ thất thố và thất lễ. Duyên dáng yêu kiều, cao quý trang nhã, lúc nàng đi tới gần, hào quang khắp người Phượng Hồng Loan không hề mờ nhạt mà ngược lại càng rõ ràng hơn hẳn.

“Nhìn thấy điện hạ, Phượng tam tiểu thư không biết hành lễ sao?” Quân Tử Ly còn chưa lên tiếng, Truy Nguyệt đã đi lên, nhìn Phượng Hồng Loan, tức giận nói: “Tiểu thư của phủ Thừa tướng không biết lễ nghi bình thường này hay sao?”

Quân Tử Ly hơi nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản, mà yên lặng nhìn Phượng Hồng Loan. Giống như đang đợi để xem nàng ứng biến thế nào.

“Cái gọi là Thượng bất chính, hạ tắc loạn (), một con chó ở Ly vương phủ cũng không biết lễ nghĩa, nước Đông Ly bọn ta trên dưới đều có tác phong như vậy, tiểu thư phủ Thừa tướng không biết lễ nghĩa thì có gì kỳ lạ đâu chứ!” Ánh mắt lạnh lẽo của nàng liếc nhìn về hướng Truy Nguyệt, ném đá giấu tay, nhàn nhạt lên tiếng.

()Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh.

Nghe vậy, gương mặt lạnh lùng của Trục Phong như chết lặng.

Nét bình tĩnh trên gương mặt già nua của Đỗ Hải cuối cùng cũng bị phá vỡ. Ông làm sao cũng không ngờ tới tiểu thư ấy vậy mà lại ngang nhiên mắng Ly vương như vậy.

“Ngươi...” Khuôn mặt Truy Nguyệt lập tức trắng nhợt, giận dữ chỉ tay về phía Phượng Hồng Loan: “Phượng Hồng Loan, ngươi to gan! Lại dám mắng... Mắng...” Lời nói phía sau mặc kệ như thế nào nàng ta cũng không dám nói ra, chỉ quay đầu lại nhìn Quân Tử Ly.

Khuôn mặt anh tuấn của Quân Tử Ly lập tức trầm xuống, mắt phượng sắc bén nhìn Phượng Hồng Loan.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan cũng đối mắt nhìn vào mắt Quân Tử Ly, ánh mắt của nàng còn lạnh lẽo hơn cả hắn, dứt lời, nàng nhướng mi ngạo nghễ liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn âm trầm của hắn, hoàn toàn không nhún nhường chút nào, giọng điệu nhàn nhạt lạnh lùng lên tiếng: “Ly vương điện hạ, ngươi nói đúng không?”

Quân Tử Ly trầm mặt nhìn Phượng Hồng Loan, mắt phượng sắc bén như có muôn vàn thanh kiếm sắc, lạnh đến thấu xương. Chỉ trong chốc lát, hàn khí khắp người như có thể khiến ba thước xung quanh đóng băng.

Mà trong ba thước xung quanh nơi hắn đứng, có thể cảm nhận được áp suất không khí thấp và hàn khí dày đặc.

Trong lòng Đỗ Hải bất chợt thấy căng thẳng, đôi mắt già nua của ông nhìn Quân Tử Ly không hề chớp mắt, bàn tay trong tay áo siết chặt lại. Ông lặng lẽ bình tĩnh di chuyển vài bước về phía Phượng Hồng Loan đang đứng, để tránh khi xảy ra biến cố ông có thể cứu nàng ngay lập tức.

Hàn khí trên người Phượng Hồng Loan cũng không hề ít hơn Quân Tử Ly, đôi mắt nàng lạnh lẽo, khắp người bao phủ hơi thở lạnh nhạt, ở sau lưng nàng, không phải là ánh nắng tươi sáng, quang hoa rực rỡ, mà là một mảnh âm u dài ba thước.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Trên vùng trời phủ Thừa tướng dường như cũng được bao phủ trong một mảnh hàn khí u ám, vạn vật đều im ắng, mà mấy người kia ai nấy cũng đều rất căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Trong chốc lát, ánh mắt sắc bén của Quân Tử Ly chợt rút lại, khóe miệng kéo ra một đường cong mờ nhạt, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Trong nháy mắt, giống như có hàng ngàn hàng vạn bông hoa Mạn đà la nở rộ, tươi đẹp rạng rỡ.

Phượng Hồng Loan hờ hững nhìn nụ cười của Quân Tử Ly, gương mặt nàng không chút biểu cảm.

Quân Tử Ly nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô tình hờ hững của Phượng Hồng Loan, đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng mờ nhạt, một lúc sâu, hắn thu lại ý cười, chậm rãi lên tiếng: “Nước Đông Ly chúng ta từ trên xuống dưới vẫn luôn có tác phong như vậy sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn? Ta thật không biết. Hôm nay nhờ có Tam tiểu thư nhắc nhở, Tử Ly nhất định sẽ báo cáo Ngô Hoàng, chấn chỉnh triều cương, để trên dưới đều biết như thế nào là lễ nghi.”

Đáy mắt Phượng Hồng Loan khẽ trầm xuống, chợt hiện lên một tia u ám, nàng nhìn Quân Tử Ly, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy: “Đây là chuyện của Ly vương điện hạ, hình như không liên quan đến ta.”

“Không liên quan?” Quân Tử Ly nhíu mày, cười như không cười nói: “Sao không được? Nếu như không phải Phượng tam tiểu thư nhắc nhở, Tử Ly làm sao biết được nước Đông Ly chúng ta từ trên xuống dưới vẫn luôn có tác phong như vậy? Nhất định phải báo cáo Ngô Hoàng, ghi nhớ công lao này cho Tam tiểu thư.”

Đáy lòng nàng lại lần nữa trầm xuống, ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn về phía Truy Nguyệt ở đằng sau Quân Tử Ly, nở nụ cười lạnh nhạt: “Muốn nói là ghi công sợ là cũng không ghi công tới chỗ ta được, là người trong phủ của Ly vương điện hạ nhắc nhở trước nhất đó chứ!”

“Là người à? Không phải Tam tiểu thư nói là chó sao?” Quân Tử Ly lại nhíu mày, đáy mắt lóe lên một tia u ám rồi biến mất, giọng nói trầm thấp: “Nếu như đã là chó, lời nói của nàng ta sao có thể coi là lời nói được?”

Nghe vậy, cơ thể Truy Nguyệt khẽ run lên, gương mặt nàng ta lập tức trắng bệch, ánh mắt không dám tin nhìn Quân Tử Ly. Phượng Hồng Loan mắng nàng ta là chó thì cũng thôi đi, nhưng vị chủ tử mà nàng ta theo hầu từ nhỏ lại có thể nói như thế.

“Chủ tử...” Truy Nguyệt vừa mở miệng, ánh mắt chạm đến góc mặt Quân Tử Ly, trên khuôn mặt anh tuấn kia lộ ra vẻ lạnh nhạt và âm trầm hiếm thấy, trong lòng nàng ta chợt thấy lạnh lẽo, tự hiểu đây chính là rắc rối mà mình đã trêu chọc Phượng Hồng Loan trước, lúc này chủ tử đã tức giận. Nàng ta lập tức im miệng lại.

“Ha...” Phượng Hồng Loan bỗng nhiên bật cười khẽ, giống như đóa phù dung mới nở, trong sự lạnh lẽo nhưng lại lộ ra vẻ tươi đẹp đầy quyến rũ không gì sánh bằng, nàng nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch của Truy Nguyệt, gật đầu chậm rãi nói với Quân Tử Ly: “Không sai. Nếu như không phải người mà là chó, thì lời của nàng ta nói ra thực sự không tính được.”

Khuôn mặt Truy Nguyệt càng nhợt nhạt hơn, trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt căm hận nhìn Phượng Hồng Loan.

Quân Tử Ly ngắm nhìn nụ cười của Phượng Hồng Loan, trong lòng hắn khẽ động. Tựa như mây mù sương đen tan đi, để lộ ra khuôn mặt tươi cười không hề báo trước mà xông vào trong tầm mắt hắn.

Nhìn thấy nét căm hận trong mắt Truy Nguyệt, Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhíu mày, khựng lại một chút, sau đó nàng cười nhạt nói: “Nếu đã là như vậy, vậy thì làm phiền Ly vương báo cáo Hoàng thượng, ghi công lao cho Hồng Loan đi!”

Quân Tử Ly lặng im, mắt phượng sâu xa nhìn Phượng Hồng Loan.

Bàn tay Truy Nguyệt dưới lớp tay áo cũng gắt gao siết chặt, nàng ta cắn răng nghiến lợi nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười của Phượng Hồng Loan. Từ trước đến giờ nàng ta không biết trong thiên hạ còn có một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, đã mắng nàng ta thì không nói, thậm chí lời nói kia còn ngấm ngầm mắng cả Ly vương phủ, cũng chính là mắng cả chủ tử, thậm chí còn liên lụy đến tác phong trên dưới của cả nước Đông Ly, cũng chính là đại nghịch bất đạo mắng cả Hoàng thượng.

Tội lỗi tày trời như vậy, lại còn muốn ghi công. Đúng thật là không biết xấu hổ.

Truy Nguyệt thấy Quân Tử Ly không nói gì, nàng ta lập tức nghiến răng lớn tiếng nói: “Phượng Hồng Loan, ngày hôm nay người nhục mạ Ly vương điện hạ, xỉ vả Hoàng thượng, còn mơ mộng hão huyền muốn ghi công sao? Chờ Hoàng thượng tịch thu tài sản xử trí cả nhà ngươi, để ngươi chịu tội chém đầu!”

“Ồ?” Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lùng, nàng quay đầu lại nhìn về hướng Truy Nguyệt, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lẽo như băng, ánh mắt nàng sắc như mũi tên nhọn: “Vừa nãy Ly vương điện hạ đã nói rõ ràng là ta nói rất đúng nên sẽ ghi công cho ta. Sao vậy, một con chó ở Ly vương phủ cũng lớn hơn Ly vương điện hạ sao? Còn dám nghi ngờ lời Ly vương điện hạ nói?”

Ánh mắt căm hận hiện lên trên khuôn mặt đầy vẻ hoang mang của Truy Nguyệt, nàng ta ngay lập tức nhìn về phía Quân Tử Ly.

Sắc mặt Quân Tử Ly vẫn ổn định, nhưng vẻ âm trầm ở đáy mắt lại càng sâu hơn.

“Ha... Thứ cho tiểu nữ kiến thức nông cạn, thật sự không biết đến. Chỉ có điều ta sợ rằng không chỉ có một mình ta không biết, mà e là người trong khắp thiên hạ cũng không biết được một con chó ở Ly vương phủ lại có thể lớn hơn cả Ly vương điện hạ, thật sự là chuyện buồn cười!” Phượng Hồng Loan cười nhạt, lần nữa lên tiếng.

“Phượng Hồng Loan, ngươi... Ngươi nói bậy!” Truy Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Phượng Hồng Loan.

“Ta nói bậy sao?” Đôi mắt Phượng Hồng Loan khẽ híp lại, lộ ra ánh nhìn rét lạnh: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi là nói Ly vương điện hạ tự mắng mình? Hay là nói Ly vương điện hạ mắng Hoàng thượng? Hay Ly vương điện hạ đại nghịch bất đạo?”

“Ngươi...” Bị bức ép hỏi dồn liên tục, sắc mặt của Truy Nguyệt lại biến đổi lần nữa, cơ thể không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.

“Nói như vậy thì nếu như tịch thu tài sản xử trí cả nhà hay chịu tội chém đầu như ngươi nói, thì người chịu tội đó chính là Ly vương điện hạ làm việc nhân nghĩa không nhường ai đó chứ!” Nàng dừng lại một chút, tiếp đó lại lạnh lùng cất lời: “Hơn nữa, Ly vương phủ có mấy trăm người, Phượng Hồng Loan sợ là ngay cả vị trí thứ hai cũng không xếp lên được đâu!”

“Ngươi... Ngươi...” Gương mặt Truy Nguyệt tái xanh nhìn Phượng Hồng Loan, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng, lại liên tục lùi mấy bước về sau. Không hề lên tiếng phản bác lại.

Trong chốc lát, chỉ thấy nàng ta dừng bước chân lại, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp u ám méo mó nhìn Phượng Hồng Loan, trong mắt nàng ta bắn ra sát khí lạnh lẽo.

“Xoẹt” một tiếng, bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ, một trận hàn quang lóe lên, bóng dáng Truy Nguyệt chợt lóe, nàng ta cầm kiếm, sát khí lạnh thấu xương hướng về ấn đường của Phượng Hồng Loan mà đâm tới.

Hàn quang rét lạnh, một kiếm đâm tới, quả nhiên là nhanh như tia chớp!

Dáng vẻ Phượng Hồng Loan vẫn bình tĩnh đứng yên lặng ở đó, khóe miệng nàng khẽ cong lên một ý cười nhàn nhạt, khinh thường nhìn về cánh tay Truy Nguyệt đang cầm kiếm đâm về hướng ấn đường của nàng

Loại tốc độ này, lúc nàng mười tuổi đã có được rồi!

Người bên cạnh Quân Tử Ly chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Tiểu thư...” Gương mặt già nua của Đỗ Hải biến sắc, bóng dáng ông xông tới đầu tiên.

“Tiểu thư...” Xảo Nhi vẫn luôn ngốc nghếch đứng sau lưng Phượng Hồng Loan như bừng tỉnh, nhìn thấy thanh kiếm lóe lên hàn quang đâm về hướng Phượng Hồng Loan, Xảo Nhi kinh ngạc hô lên một tiếng, ôm lấy cơ thể của Phượng Hồng Loan, chắn trước mặt nàng.

Phượng Hồng Loan hoàn toàn không nghĩ tới Xảo Nhi sẽ chắn ở trước mặt nàng như vậy, chợt nhấc tay lên đẩy Xảo Nhi ra.

Cùng lúc đó, bóng dáng của Đỗ Hải lao tới, kéo thân thể Phượng Hồng Loan ra, vừa lúc ngăn cản Phượng Hồng Loan kéo tay Xảo Nhi.

“Truy Nguyệt dừng tay!” Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, hắn quát lớn một tiếng.

Lôi kéo một hồi, nhưng trong chớp mắt, đi kèm với tiếng quát lớn của Quân Tử Ly chỉ nghe một tiếng “phập”, là tiếng bảo kiếm đâm vào cơ thể. Phía sau lưng Xảo Nhi thực sự bị đâm một kiếm.

“Xảo Nhi!” Sắc mặt Phượng Hồng Loan trở nên hoảng hốt, nàng hô to một tiếng, đưa tay ôm lấy thân thể của Xảo Nhi.

Đi cùng với tiếng hô to của Phượng Hồng Loan, gương mặt Quân Tử Ly trầm xuống, trong nháy mắt hắn lập tức ra tay, một miếng bạch ngọc bắn về hướng bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt.

Một tiếng “keng” vang lên, bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt gãy thành hai đoạn, nhưng cũng đã muộn, một nửa thanh kiếm đã đâm vào cơ thể của Xảo Nhi.

Quân Tử Ly nhìn nửa thanh kiếm sau lưng Xảo Nhi, ánh mắt chợt lạnh, hắn khẽ vung ống tay áo, một trận gió lạnh quét mạnh về phía Truy Nguyệt.

“A...” Truy Nguyệt kêu lên thảm thiết, cơ thể nàng ta bỗng chốc bị đánh bay ra ngoài.

Một tiếng “Ầm” lớn vang lên, nàng ta ngã xuống thật mạnh văng ra xa cả mấy trượng. Truy Nguyệt lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Khuôn mặt trắng bệch không có chút máu ngước nhìn Quân Tử Ly.

Quân Tử Ly cũng không nhìn tới Truy Nguyệt, ánh mắt nhìn về phía Phượng Hồng Loan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK