Triệu Khải cũng cảm thấy lạnh người. Suốt mấy năm nay, phủ Ly vương không có thêm người phụ nữ nào. Từ ngày hai người bê bết máu, không nhìn rõ bộ dáng bị đưa vào phủ. Vương gia chỉ phân phó mang hai người này đến chỗ đại phu khám, không còn gì khác. Khi lệnh được đưa ra, đương nhiên người làm đại quản gia của phủ Ly vương là ông ta rất bận rộn. Cho nên… hôm nay là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy hai người này. Trong lòng có cùng suy nghĩ với Trục Phong, đó là kém xa Phượng tam tiểu thư, quả thực khác nhau một trời một vực.
Nhưng Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh không nghĩ vậy. Chỉ nhìn biểu cảm của hai người kia, cảm thấy bọn họ đã bị sắc đẹp của các nàng mê hoặc. Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ càng trở nên nhu mì. Hai đôi mắt như câu hồn. Một người câu dẫn sau lưng Quân Tử Ly.
Trục Phong thật sự có hơi hỗn độn trong gió! Triệu Khải cũng không khá hơn là bao! Hai người đều chăm chăm cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy, không nghe thấy.
“Các ngươi có thể hợp tấu Cao sơn lưu thủy không?” Quân Tử Ly không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Vừa nghe thấy, bốn mắt lập tức sáng lên, cong người đứng thẳng dậy. Cao sơn lưu thủy là cầm khúc nhập môn đầu tiên các nàng học. Học suốt mười mấy năm, đương nhiên là đàn tốt nhất.
Nhìn nhau một cái, lập tức nói: “Bẩm Vương gia, có thể ạ!”
“Vậy được, bây giờ các ngươi đàn một khúc đi!” Giọng điệu của Quân Tử Ly vẫn nhàn nhạt như trước, không nghe ra cảm xúc gì.
“Vâng.” Hai người yểu điệu đáp lại. Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của Ly vương điện hạ, chỉ nghe thấy giọng nói, nhưng nhìn bóng dáng tuấn mỹ uy nghi đó, hồn như bị đoạt mất rồi, nhất định phải đàn thật hay. Nhỡ đâu Ly vương điện hạ vui vẻ, sẽ thu nạp các nàng vào phủ… Dù sao sớm muộn gì cũng là người của Ly vương điện hạ, các nàng không ngại.
Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh nghĩ thầm như vậy trong lòng. Vô cùng tự tin bước lên phía trước. Phượng Thanh Linh vén làn váy lên, ưu nhã ngồi xuống. Phượng Ngân Linh cầm lấy sáo trên bàn.
Hai người lại nhìn nhau lần nữa, đầu ngón tay của Phượng Thanh Linh chạm vào dây đàn, tiếng đàn duyên dáng vang lên. Cùng lúc đó, tiếng sáo/tiêu của Phượng Ngân Linh cũng vang lên.
Cầm/đàn, sáo/tiêu vang lên cùng lúc, thân thể Quân Tử Ly bỗng run lên, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức trở nên trắng bệch.
Khúc Cao sơn lưu thủy tìm tri âm, hai người này lại biểu diễn thành triền miên hương vị. Cũng coi như là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Cầm tiêu truyền đạt tình yêu thắm thiết.
Không hổ là cầm tiêu song tuyệt, biểu diễn rất tuyệt vời. Nhưng là không có đồn đãi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Triệu Khải và Lưu Nguyệt đã đi theo Quân Tử Ly rất lâu, đương nhiên nhận ra sự biến hoá trong nháy mắt của Vương gia. Tuy không nhìn rõ bóng dáng của Quân Tử Ly, nhưng phát hiện ra thân thể Vương gia cứng đờ, dường như có điều gì đó không ổn. Hai người nghe tiếng đàn chỉ thấy rất hay, chứ không còn cảm nhận nào khác. Trong lòng nghi hoặc.
“Được rồi, các ngươi đi xuống đi!” Quân Tử Ly bỗng nhiên mở miệng. Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo.
Hai người kia căn bản không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào của chính mình. Trong đầu đã sớm toàn ra hình ảnh rèm lụa đỏ, chăn uyên ương, và tưởng tượng ra cảnh mây mưa cùng nam tử. Người trong tưởng tượng tất nhiên là Quân Tử Ly.
“Ta nói dừng! Các ngươi không nghe thấy sao? Cút!” Quân Tử Ly bỗng nhiên tức giận, quát. Phất mạnh ống tay áo. Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh lập tức hét lên, thân thể bay ra ngoài.
“Bùm” hai tiếng, cả hai bay ra khỏi đình, rơi thẳng vào hồ nước. Còn chưa kịp phản ứng lại đã bị uống vài ngụm nước.
Tiêu Bích Huyết trượt khỏi tay Phượng Ngân Linh, rơi ra ngoài. Mắt thấy nó sắp rơi xuống đất, Trục Phong cả kinh, lập tức phóng đến đỡ lấy ngay trước khi nó rơi xuống, nắm chặt trong tay, sợ toát mồ hôi lạnh.
“Cứu mạng…” Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh vùng vẫy trong nước, hét to cầu cứu. Cả hai đều không rõ vì sao lại rơi xuống đây.
Kêu liên tục hai câu, sau đó bị nước bao phủ, chỉ còn nhìn thấy bốn cái tay trắng nõn vùng vẫy trên mặt nước.
Sắc mặt Quân Tử Ly âm trầm, tay trong ống tay áo nắm chặt, môi mỏng mím lại. Trong lòng trào dâng phẫn nộ ngập trời, trong đầu chỉ toàn một câu, không phải hai nàng ta.
“Vương gia…” Triệu Khải và Trục Phong đều sửng sốt trước biến cố này. Đồng loạt nhìn Quân Tử Ly, thấy Vương gia của bọn họ không hề che giấu mà lộ rõ sự tức giận, chưa từng thấy bao giờ. Thậm chí còn tức giận hơn cả ngày ở Phượng Hoàng Lâu. Không rõ Vương gia bị sao, nhưng chắc chắn là có liên quan đến màn biểu diễn của hai người kia.
“Vương gia, nếu không cứu các nàng… Sẽ chết đuối đó…” Triệu Khải cẩn thận nhắc nhở.
“Chết không đáng tiếc!” Quân Tử Ly nghe vậy, mở miệng. Giọng nói lạnh băng, âm u, bầu không khí u ám bao phủ toàn thân, cứ như ngay sau đó sẽ phá hủy cả Thanh Phong Đình.
“Nhưng mà Vương gia… Các nàng là… Nếu các nàng chết… Ngài phải làm sao đây… Nhỡ Tam tiểu thư phủ Thừa tướng tìm người…” Triệu Khải nhìn thấy hai người kia đã bị dòng nước bao phủ, thử nói tiếp.
Nghe thấy tên Phượng Hồng Loan, thân mình Quân Tử Ly run lên, mở miệng nói: “Cho người cứu các nàng lên đi! Lập tức đưa về phủ Thừa tướng! Giao cho… nàng ấy! Nói ngày mai ta sẽ đưa cầm và sáo cho nàng!”
“Vâng!” Triệu Khải lập tức hô to một tiếng: “Người đâu! Có người rơi xuống nước, Vương Gia có lệnh, mau xuống nước cứu người!”
Triệu Khải vừa hô, vô số thân ảnh lập tức bay ra từ chỗ tối, phóng vào trong hồ nước.
Chỉ vài giây sau đã kéo được Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đang thoi thóp lên, thấy vẫn còn sống, Triệu Khải và Trục Phong không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Không phải bọn họ sợ hai nữ nhân này chết, mà là sợ Phượng tam tiểu thư đến tìm chủ tử đòi người, nếu chủ tử giết chết hai người kia rồi, Phượng tam tiểu thư nhất định sẽ không chịu để yên.
Quân Tử Ly không quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Kéo xuống đi, đưa về phủ Thừa tướng ngay lập tức!”
“Vâng, Vương gia!” Triệu Khải lập tức phân phó người tìm xe, đưa về phủ Thừa Tướng.
Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh mơ màng phun nước, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị kéo đi.
“Chuẩn bị xe! Bây giờ ta sẽ đến Đức Hinh Viên thỉnh an Hoàng tổ mẫu!” Quân Tử Ly lại lên tiếng.
“Vương gia, bây giờ sắc trời đã sắp tối… Ngài…” Triệu Khải sửng sốt, nhìn sắc trời, còn hai ba tiếng nữa là tối, Vương gia lại muốn đi thỉnh an lúc này.
“Chuẩn bị xe!” Quân Tử Ly nâng cao giọng, tức giận nói.
“Vâng!” Triệu Khải không dám nhiều lời nữa, lập tức phân phó người chuẩn bị xe.
Quân Tử Ly đột nhiên xoay người, nhìn đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết trên bàn, trong con ngươi màu tím lưu ly tràn ngập sự tức giận, mãi sau mới mở miệng:
“Mang đàn và sáo này đi… Rửa! Rửa sạch sẽ mới thôi!” Nghe vậy, Triệu Khải nhìn đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết sạch sẽ không chút vết bẩn trên bàn, lập tức bước đến cẩn thận nâng lên, nhìn sắc mặt âm trầm của Vương gia, nhanh chóng lui xuống, giao cho hai người thân cận đánh tin cậy nhất: “Mau mang đi rửa! Rửa sạch mới ghế! Nếu không cẩn thận cái đầu!”
Hai người ma ma lớn tuổi lập tức đáp lời, cẩn thận nhận lấy đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết rồi lui xuống.
“Lấy về! Mang vào thư phòng của ta! Ta tự rửa!“ Quân Tử Ly nhìn hai người ôm phượng minh cầm và máu đào tiêu dần đi xa, bỗng nhiên nói.
“Lấy về! Vương gia muốn… Tự mình rửa!” Triệu Khải lập tức đuổi theo. Sau đó mang đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết vào thư phòng của Quân Tử Ly.
Đôi môi mỏng của Quân Tử Ly khẽ mím lại, lửa giận trong lòng cũng dần dần vơi đi, đôi mắt hiện lên vẻ u buồn và thê lương. Hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Trục Phong nhìn Quân Tử Ly, giờ khắc này Vương gia khiến người ta cảm thấy rất đau lòng. Trái tim như bị thắt chặt lại. Tuy không biết rốt cuộc là vì cái gì, nhưng chắc là Vương gia đã làm một chuyện cực kì hối hận, mà dường như chuyện này có liên quan đến khúc [cao sơn lưu thuỷ] kia.
“Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong! Ngài còn muốn vào cung không ạ?” Đỗ Hải mang cầm tiêu vào thư phòng, xong lại thở hổn hển chạy về.
“Ừ!” Quân Tử Ly gật đầu, chậm rãi quay người, mắt phượng u ám liếc nhìn hồ nước Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh rơi xuống ban nãy, xoay người bước ra khỏi Thanh Phong Đình, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: “Lấp đầy cái hồ này!”
Cơ thể Trục Phong run run. Lập tức đuổi theo.
Triệu Khải ớn lạnh trong lòng, lập tức khom người đáp: “Vâng, Vương gia!”
Ra khỏi phủ Ly vương, Quân Tử Ly ngồi lên xe ngựa, nhanh chóng, vững vàng tiến về phía Hoàng cung.
Thanh Tâm Các, phủ Thừa tướng.
Phượng Hồng Loan trở về từ buổi sáng, nàng đuổi Phượng thừa tướng xong liền đi đến Tàng Thư Các của mẹ nàng. Tàng Thư Các của mẹ nàng có rất nhiều sách, quả thực là tàng thư của cả thiên hạ. Có lẽ còn nhiều hơn cả ở Hoàng cung.
Phượng Hồng Loan đi thẳng đến chỗ y thư. Trước kia, Phượng Hồng Loan chính là tiểu thư khuê các điển hình của thời đại này, đương nhiên dành rất nhiều thời gian vào cầm kỳ thi họa. Còn y thuật, độc dược gì đó, tuy có xem qua nhưng không am hiểu.
Bây giờ, Phượng Hồng Loan đến đây để học y thuật. Xem thử có biện pháp nào loại bỏ hàn độc trong cơ thể của nàng không.
Chỉ cần có thể loại bỏ hàn độc trong cơ thể, thì nàng sẽ có thể giải trừ phong ấn, nếu có nội lực giống người xưa ở thế giới này. Hơn nữa, theo như Đỗ Hải nói, đó là nội lực tinh khiết trăm năm. Như vậy nàng sẽ có thêm một lớp bảo vệ. Suy cho cùng, nếu không có nội lực và khinh công, nàng phải chịu tổn thất rất lớn. Tuy rằng ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng chỉ có bản thân nàng mới biết, nàng không muốn bất lực như ngày ấy nữa.
Vào Tàng Thư Các, dựa theo ký ức mà đi đến hàng trong cùng. Nàng nhớ rõ hàng trong cùng toàn là y thư.
Đi vào bên trong, quả nhiên y thư gần như lấp đầy nửa gian phòng rộng lớn. Phượng Hồng Loan bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Nàng nghĩ mẹ chắc chắn rất yêu Phượng Hồng Loan
Có lẽ còn yêu gấp mấy trăm lần tưởng tượng của nàng. Từ những quyển y thư này, có thể thấy rằng mẹ nàng đã cố gắng tìm biện pháp chữa khỏi hàn độc trong cơ thể nàng, muốn dành tất cả những gì mình có cho con gái, để con gái có thể kiên trì sống sót.