• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Hồng Loan nhíu máy, giương mắt lên nhìn, ánh mắt thanh lệ nhìn Ngọc Ngân: "Ngươi xác định muốn đi nước này?"

"Ừ!" Ngọc Ngân mỉm cười gật đầu.

Khốn nạn! Dường như Phượng Hồng Loan đang nghe được tiếng răng mình đang nghiến. Quân cờ đen trong tay bị nàng mạnh mẽ hạ xuống: "Nơi này cũng có đất của ngươi!"

"Ta không còn thì đất làm sao còn được!" Ngọc Ngân nhướng mày cười thản nhiên bình tĩnh.

Phượng Hồng Loan không nói thêm một câu nào, chỉ đặt một quân cờ xuống, tiếng vang cực nhẹ xuất hiện như nước suối chảy trong núi.

Ngọc Ngân cũng không nói một câu nào, cũng ha xuống một quân cờ trắng như một chuỗi châu ngọc màu trắng xâu thành một đường thẳng.

Trong nháy mắt, trên bàn cờ có sự biến chuyển cực lớn, đảo lộn đất trời.

Động tác nhanh chóng lúc trước dần dần chậm lại.

Một ngày này, không ai dám tiến đến quấy rầy. Lưu Nguyệt, Thanh Lam Thanh Diệp vẫn luôn đứng ở phía xa xa, đứng đó nhìn bọn họ một ngày.

Bầu trời chuẩn bị tối xuống, Phượng Hồng Loan không muốn nhấc người dậy thì Ngọc Ngân ném quân cờ trắng trong tay vào hộp gấm rồi chầm chậm đứng dậy. Hắn tinh tế nhìn Phượng Hồng Loan một lúc mới nhẹ nhàng cười hỏi: "Ngày mai tiếp tục?"

"Đương nhiên!" Phượng Hồng Loan cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Ngọc Ngân thong thả bước từng bước rời rừng hoa đào trước.

Tâm trạng căng thẳng một ngày nay của Lưu Nguyệt cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức nối gót theo sau.

Phượng Hồng Loan vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Hai mắt nàng đang nhìn bàn cờ một cách chăm chú. Ánh mắt của nàng như một lưỡi đao băng kiếm tuyết, dường như muốn đâm mấy trăm lỗ thủng trên bàn cờ kia.

Thanh Lam Thanh Diệp không dám quấy rầy Phượng Hồng Loan.

Một hồi lâu sau, Phượng Hồng Loan mới đứng dậy bước vào làn sương mù quay về.

Trong một đêm này, viện phía đông thắp đèn sáng một đêm. Viện phía tây cũng y như vậy sáng hết cả đêm.



Ngày tiếp theo, Phượng Hồng Loan bước ra khỏi cửa thì bắt gặp Ngọc Ngân đi từ viện phía tây tới. Hiển nhiên hai người cả đêm qua đều không ai ngủ.

"Hôm nay ta sẽ kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục!" Sắc mặt Phượng Hồng Loan u ám nhìn Ngọc Ngân.

"Vinh hạnh tiếp đón!" Ngọc Ngân cười khẽ.

Phượng Hồng Loan không nói gì nữa chỉ cất bước đi về phía rừng hoa đào.

Ngọc Ngân sải bước đi theo phía sau Phượng Hồng Loan, cũng không nói một tiếng nào.

Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong rừng hoa đào.

Thanh Lam Thanh Diệp đứng ở cửa kinh ngạc nhìn hai người kia đi xa. Công tử ung dung đẹp đẽ cao quý, cô nương thì rực rỡ tỏa sáng. Thiên địa vạn vật xung quanh hai người họ dường như mất đi màu sắc.

Đứng nhìn đến khi bóng dáng hai người kia biến mất xong, Thanh Lam Thanh Diệp mới quay người đi về phía chủ viện của trụ trì.

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Tình trạng của Hoàng Thượng và vị hộ vệ rất không ổn. Không chỉ mình Trí Duyên đại sư do đường xa không trở về mà cả Thiên Âm đại sư tiến cung cũng chưa thấy trở về. Nhất định đừng xảy ra biến cố gì. Hai người bọn họ đang chờ đợi thấp thỏm.

Lúc này ở cuối rừng đào, hai người cùng nhau ngồi xuống. Ngọc Ngân ngồi một lúc vẫn chưa bắt đầu, Phượng Hồng Loan nhìn bàn cờ cũng không thúc giục hắn.

Một lúc lâu sau, Ngọc Ngân chậm rãi hạ một quân cờ xuống.

Lại qua một lúc lâu nữa, Phượng Hồng Loan cũng chầm chậm hạ cờ.

Buổi trưa đã qua, trong hộp gấm chỉ còn dư lại một quân cờ đen và một quân cờ trắng. Hai người ai cũng bất động. Mãi đến khi bầu trời đã chuyển tối, hai quân cờ trong hộp gấm vẫn như cũ chưa hề được đụng tới.

Lưu Nguyệt đứng cách đó không xa, tâm trạng đều đặt hết lên bàn cờ. Ánh mắt hắn trừng đến mức đau xót nhưng vẫn không dám nháy mắt chút nào. Chỉ sợ nháy mắt một cái sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Tâm trạng của Thanh Lam Thanh Diệp cũng cực kỳ căng thẳng. Ánh mắt cũng không dám chớp.

Phía chân trời đã xuất hiện vầng trăng sáng, lại có tiếng bước chân vội vã đang tiến về phía rừng đào. Nghe được tiếng bước chân, Phượng Hồng Loan và Ngọc Ngân đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Lập tức, quân cờ trong tay Phượng Hồng Loan được hạ xuống.

Ống tay áo màu đen nhẹ nhàng lướt qua, ngón tau trắng ngần của Ngọc Ngân nhẹ nhàng ngăn cản tay của Phượng Hồng Loan: "Hai quân cờ cuối cùng này, chúng ta cứ để như vậy được không?"

"Để vậy?" Phượng Hồng Loan nhìn Ngọc Ngân hơi nhíu mày.

"Ừ, để vậy đi!" Ngọc Ngân thật sự gật đầu, con ngươi đen như mực như một dòng lốc xoáy màu đen cuốn Phượng Hồng Loan vào.

"Một ván dang dở?" Đuôi lông mày của Phượng Hồng Loan hơi nhướng lên.

"Không phải dang dở. Chỉ là để đó giữ lại, đợi đến một ngày chúng ta đánh lại ván này. Nếu như vẫn là kết quả như vậy đến lúc đó ngươi hay đánh ra quân cờ này." Ngọc Ngân lắc đầu nói một cách trầm thấp.

Phượng Hồng Loan nhìn vào ánh mắt của Ngọc Ngân, ánh mắt lạnh lùng dường như đã thêm một tầng tối tăm. Trong giây lát, nàng rút tay về, làn áo màu xanh da trời xẹt qua bàn cờ, quân cờ trong tay đã quay trở về hộp gấm, nàng cất giọng nói trong trẻo của mình nói: "Được!"

Ngọc Ngân cũng chậm rãi cầm quân cờ trong tay ném vào hộp gấm.



Lưu Nguyệt lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng vừa nhìn thấy bàn cờ kia, tâm trạng không khỏi có chút ngứa ngáy khó chịu.

Tiến bước chân nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn, người tới quả thực là Trí Duyên và Thiên Âm. Hai người hiển nhiên đã vô cùng mệt nhọc sau một chuyến đi dài. Nhưng ánh mắt hai người đều đồng loạt nhìn về phía bàn cờ.

Ống tay áo màu đen nhẹ nhàng đảo qua khiến các quân cờ đen trắng rơi xuống hộp gấm. Ngọc Ngân che khuất bàn cờ nhẹ nhàng nói: "Lưu Nguyệt, mau thu dọn bàn cờ!"

"Rõ, chủ tử!" Bóng dáng Lưu Nguyệt chợt lé lên, bàn cờ cùng với hộp gấm lập tức rơi vào trong ngực hắn.

Phượng Hồng Loan nhìn thấy bàn đá trống không thì hơi cau mày.

Tầm mắt của Trí Duyên và Thiên Âm chuyển từ bàn đá đến trên người Lưu Nguyệt. Đôi mắt của hai ông lão lóe tên tia sáng, trong đó còn có cả thần sắc cực kỳ kích động. Lưu Nguyệt không nhịn được lùi về phía sau, cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Trong phút chốc, Trí Duyên và Thiên Âm đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ngọc Ngân, ánh mắt cả haid đều vô cùng ai oán.

Ngọc Ngân cười nhàn nhạt, bộ dạng cực kỳ ung dung than thản. Hắn vẫn ngồi ở đó không động đậy, giọng nói dịu dàng trầm ấm: "Ngọc Ngân rất tình nguyện đánh cờ cùng với hai vị đại sự."

Trí Duyên và Thiên Âm lập tức hai mắt sáng ngời.

Ý cười của Ngọc Ngân vẫn không thay đổi, lại liếc mắt nhìn hai người một lượt, lời nói đột nhiên thay đổi: "Chỉ là thấy hai vị đại sư còn chưa kịp tẩy rửa bụi đất nên đổi ngày khác thôi!"

Đôi mắt của hai người vừa mới sáng rỡ lên lập tức tối sầm lại.

"Lòng dạ hiểm độc!" Phượng Hồng Loan nhìn Ngọc Ngân, khinh thường mắng một câu.

"Ha ha...." Ngọc Ngân khé cười, chuyển ánh mắt nhìn về phía Phượng Hồng Loan, cười với giọng trầm thấp rồi nói: "Đương nhiên ngươi là ngoại lệ. Không tẩy rửa bụi đất cũng không sao, ta lúc nào cũng sẵn sàng đợi.

Ánh mắt của Trí Duyên và Thiên Âm lập tức chuyển lên người Phượng Hồng Loan. Hai cặp mắt lại sáng rỡ lên.

Phượng Hồng Loan đứng thẳng dậy, không nói một lời cất bước ra khỏi rừng hoa đào. Thanh Lam Thanh Diệp lập tức đuổi theo.

Trí Duyên và Thiên Âm nhìn thấy bóng dáng rời đi của Phượng Hồng Loan, ánh sáng trong mắt hai người lại vụt tắt, lại quay người nhìn Ngọc Ngân. Ánh mắt cực kỳ mong đợi.

Ban nãy khi bọn họ đi vào cũng đã liếc nhìn lướt qua được bàn cờ ban nãy. Tuy chỉ liếc được đúng một lần nhưng hai người cũng không phải người bình thường. Thất tinh ảo trận cùng với Cửu chuyển liên châu. Không nghĩ tới thế gian này thực sự có người biết đến.

Thật sự khiến người ta không thể nào bình tĩnh.

"Hiện tại hình như hai vị đại sư có việc quan trọng hơn phải làm. Về ván cờ với hai vị đại sư cứ tạm gác lại đi!" Ngọc Ngân cười dịu dàng nói.

Nghe được lời nhắc nhỏ, Trí Duyên và Thiên Âm lập tức nhớ tới việc cứu người gấp gáp lập tức gật đầu: "Được!"

Nói xong, hai người không hề dừng lại nữa mà vội vàng xoay người đi. Hai bóng dáng áo bào đầy bụi nhanh chóng ra khỏi rừng hoa đào.

Ngọc Ngân vẫn ngồi yên bất động, cúi đầu nhìn phía đối diện bàn đá đã trống trơn. Một hồi lâu hắn bình tĩnh mở miệng: "Lưu Nguyệt, mau thu dọn đồ đạc lập tức xuống núi!"

"Rõ, thưa chủ tử!" Lưu Nguyệt ngẩn người ra, nhìn sắc trời rồi lập tức khom người. Bóng dáng của hắn hơi lóe một chút đã rời khỏi rừng hoa đào.

Ngọc Ngân vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Vẻ mặt cười dịu dàng đã biến mất từ lâu, trên mặt bây giờ chỉ còn lại một sự bình tĩnh đến lạ. Lúc này cuối cùng hắn cũng đã đứng dậy chậm rãi rời khỏi rừng hoa đào.



Không bao lâu sau một chiếc xe ngựa không quá hoa lệ ra khỏi chùa Thanh Sơn đi xuống núi.

Phượng Hồng Loan bước ra khỏi rừng hoa đào, hướng thẳng về phía viện của trụ trì đi. Gương mặt thanh lệ thoát ngập tràn sự lạnh nhạt, không nhìn ra biểu tình gì.

Thanh Lam, Thanh đi theo phía sau Phượng Hồng Loan, cẩn thận không dám nói một lời nào. Bọn họ cảm thấy được trong ba ngày này tiểu thư của bọn họ càng thêm u ám.

Không bao lâu sau đã đến được chủ viện của trụ trì. Nàng lập tức đi thẳng vào bên trong phòng. Hai vị hòa thượng đứng canh ở cửa lập tức chắp tay lại chào: "A di đà phật!"

Sau khi vào trong phòng, liếc thấy bộ dạng bây giờ của Lăng Thanh, Phượng Hồng Loan cất bước đi vào gian bên trong. Chỉ trong thời gian ba ngày, Quân Tử Ngọc nằm trên giường đã gầy tong teo, giường như chỉ còn một hơi tàn.

"Đi lấy một cái bát đến đây!" Phượng Hồng Loan nói với Thanh Lam Thanh Diệp phía sau mình.

"Rõ, thưa tiểu thư!" Thanh Lam nhanh chóng đáp lại rồi chạy ra ngoài.

Lúc này Trí Duyên và Thiên Âm đã bước vào, mỗi người đi đến một giường bắt mạch cho hai người đang nằm sau đó đồng thời gật đầu nói: "May mắn vẫn còn kịp."

Thanh Lam nhanh chóng mang một cái bát đến đây, cổ tay của Phượng Hồng Loan hướng về phía miệng bát, một vết cắt thật sâu được cắt ra. Máu tươi lập tức chảy ra, hàng lông mày cũng không nhăn một chút nào.

Trí Duyên và Thiên Âm đồng loạt nhìn Phượng Hồng Loan với vẻ mặt tôn trọng.

Hai khuôn mặt của Thanh Lam Thanh Diệp lập tức trắng bệch khi nhìn cổ tay đầy máu của Phượng Hồng Loan. Hai người mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại nhẫn nhịn ý nghĩ muốn đi tới ngăn lại.

Sau khi tích đủ một chén máu đầy, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu nhìn Trí Duyên: "Đã đủ chưa?"

"Đủ rồi!" Trí Duyên lập tức gật đầu. Quay đầu sai Thanh Trĩ mang thuốc đã được đun xong tới. Phượng Hồng Loan giơ tay điểm vào cổ tay một cái, máu chảy lập tức ngừng lại. Thanh Lam Thanh Diệp lập tức bước tới bôi thuốc cho Phượng Hồng Loan, đồng thời lấy khăn lụa trắng buộc quanh miệng vết thương.

Phượng Hồng Loan chậm rãi ngồi trên ghế, mặc kệ cho hai người chuẩn bị.

Thuốc đun xong đã nhanh chóng được bưng lên. Trí Duyên lấy máu của Phượng Hồng Loan hòa vào bên trong nồi thuốc. Lập tức mùi thuốc lan tỏa ra khắp căn phòng. Trí Duyên chia ra một phần ba đưa cho Thiên Âm để ông ta cho Quân Tử Ngọc uống thuốc, còn chính ông ta thì mang hai phần ba số thuốc còn lại ra gian bên ngoài cho Lăng Thanh.

Sau khi đút hết một chén thuốc, Trí Duyên quay đầu lại nhìn Phượng Hồng Loan: "Ngày mai hắn sẽ tỉnh lại!"

"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu nhìn Quân Tử Ngọc rồi nói với Thiên Âm đại sư mới vừa bước vào: "Ngày mai buổi sáng có người xuống núi, báo tin cho người trong phủ Thừa tướng tới đón ta. Ngày mai ta quay về, lần này ông sẽ không ngăn cản ta nữa đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK