"Được rồi! Cha nên có khí thế. Người là nguyên lão hai triều. Lại là tướng gia đương triều. Môn sinh không được một vạn cũng được tám ngàn. Bây giờ, người trong thiên hạ đều hướng về phủ Thừa tướng chúng ta. Sức mạnh của người phải đủ." Phượng Hồng Loan lập tức cười nói. Đội cho Phượng Thừa tướng một cái mũ thật cao.
"Không sai! " Phượng Thừa tướng được Phượng Hồng Loan khen một câu, hơn nữa lại nhận được sự tán thành của Hồng Loan, nghe nàng gọi một tiếng cha, lập tức lâng lâng.
“Vậy con trở về nha.” Phượng Hồng Loan lập tức cười xoay người, đi về hướng Thanh Tâm Các.
Vừa mới xoay người đi, nụ cười chúm chím trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đông cứng lại như băng. Quân Tử Ly, ngươi chờ tiếp chiêu đi. Không chết thì cũng để cho ngươi phải cởi lớp da đó.
“Được, con mau chóng đi liệt kê danh sách đi.” Phượng Thừa tướng lập tức nói vọng phía sau Phượng Hồng Loan. Nét cười trên khuôn mặt nhìn theo bóng Phượng Hồng Loan rời đi.
Nữ nhi này suy cho cũng vẫn biết giữ thể diện cho phủ Thừa tướng, cũng biết giữ thể diện cho ông ta, nói cách khác là thật sự tiếp nhận ông ta. Trong lòng vui mừng không thể kiềm chế. Ông ta tuy đã già, tuy vui vẻ nhưng vẫn chưa hồ đồ. Mặc dù biết hành động này của Phượng Hồng Loan là làm khó dễ cho Ly vương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chuyện này vẫn không công bằng với Hồng Loan. Rõ ràng vừa mới hưu nàng đã đưa hai nha đầu vào Ly Vương phủ. Sau đó nàng vừa cự hôn, Ly Vương lập tức cưới hai muội muội của nàng. Đổi lại là với người khác thì người đó cũng không chịu được.
Cho nên, bây giờ chỉ cần Hồng Loan vui vẻ, khẩu khí như vậy, ông ta cũng không thể không chống đỡ cho nàng. Cho dù có muốn trăng trên trời, e rằng ông ta cũng muốn hái xuống cho nàng. Giống như Hồng Loan nói, Ly Vương không đem sính lễ thì con gái của ông ta không lấy chồng nên ông ta đến cự hôn. Phải cho Ly Vương biết, tuy ông ta già cả rồi nhưng vẫn có chút khí thế.
Phượng Thừa tướng nghĩ tới những chuyện này, cho dù là mặt mũi bị một lớp vải che nhưng vận khí vẫn tăng vù vù.
Tam phu nhân, Tứ phu nhân một lòng nghĩ rằng Phượng Hồng Loan ôm chân nịnh bợ các ả. Nghĩ đến việc nữ nhi sắp gả vào nhà có thế lực, đó là chuyện rất có sĩ diện, nào muốn khác. Vừa thấy Phượng Hồng Loan ra, nhất thời thay đổi, chí khí dâng cao nói: “Lão gia đã nói Thanh Linh, Linh Ngân có tiền đồ. Ngay cả Thái Hoàng thái hậu và Hoàng Thượng cũng biết. Nếu không có gì thay đổi thì về sau, vị trí Ly Vương phi sẽ là hai người chúng nó.”
Phượng Thừa tướng nghe vậy xoay người, gương mặt đang cười chúm chím bỗng xụ xuống: “Các bà dạy dỗ con gái cho tốt, nữ tử chưa lấy chồng đã vào Ly Vương phủ ở, còn ra thể thống gì nữa?”
Vẻ mặt đắc ý của Tam phu nhân, Tứ phu nhân lập tức cứng đờ lại: "Lão gia... "
“Không phải bây giờ làm những chuyện không thể lộ ra ngoài trong Ly Vương Phủ khiến Thái Hoàng thái hậu và Hoàng Thượng trong cung nhận được tin tức, mới thúc ép Ly Vương điện hạ không thể không lấy chúng sao. Nói không chừng chúng sớm đã thông đồng với Ly Vương nên mới khiến Ly Vương chưa gả đã hưu Hồng Loan.” Phượng Thừa tướng liên kết trước sau với nhau, nhất thời giận dữ nói: “Các bà cút đến Ly Vương Phủ cho ta, đưa chúng nó về đây cho ta. Chúng không quay lại thì đừng ai về nữa.”
"Lão gia... " Khuôn mặt của Tam phu nhân, Tứ phu nhân lập tức trắng bệch, định mở miệng phản bác nhưng không nói lên lời, càng không dám nói. Họ làm mẹ nên biết, vốn dĩ Thanh Linh và Linh Ngân vẫn luôn mến mộ Ly Vương. Cũng bởi vì Ly Vương và Phượng Hồng Loan có hôn ước. Cho nên bọn chúng chỉ có thể đổi cách là hại Phượng Hồng Loan. Bây giờ vừa nghe Phượng Thừa tướng nói, hai bà chợt thấy chột dạ, nghĩ đến chuyện Thanh Linh và Linh Ngân ở Ly Vương Phủ lâu như vậy, e rằng sớm đã mất trong trắng rồi.
"Còn không mau cút đi! " Khuôn mặt Phượng Thừa tướng âm trầm, phất ống tay áo.
"Lão gia, ngài đừng tức giận, chúng thiếp sẽ đưa bọn nó trở về…” Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân nhìn nhau một cái, lập tức nói.
"Hừ." Phượng Thừa tướng lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước đi về phía thư phòng.
"Mau chuẩn bị xe! Lập tức tới Ly Vương Phủ! " Tam phu nhân và Tứ phu nhân lập tức hô to với nha hoàn đang quỳ dưới đất. Sau đó lại hốt hoảng kêu lên: “Về phòng trước, ta còn chưa tắm rửa thay đồ nữa.”
Tam phu nhân dẫn theo cả đám chạy về. Tứ phu nhân cũng vội vã quay ra sân. Các vị phu nhân, tiểu thư đang quỳ dưới đất cũng đứng dậy, khôi phục thần sắc, ai về hậu viện của người đó.
Sau khi Phượng Hồng Loan nghe được một tràng náo loạn, trong lòng cười nhạt, nhan sắc kiều diễn ngưng tụ thành băng. Cưới song phi? Phượng Thanh Linh và Phượng Linh Ngân là hai con quỷ hút máu như nhau, Quân Tử Ly cũng không phải kẻ gặp vong sợ mất vía.
Không để ý tới nữa, đi về hướng Thanh Tâm Các. Vừa mới tới khúc cua hành lang, bóng trắng trước mắt lóe lên, Phượng Hồng Loan vừa định né tránh, bóng trắng quá nhanh, còn chưa kịp xuất thủ, thân thể đã bị ôm chặt lấy.
Khí tức quen thuộc đập vào mặt, là Vân Cẩm.
Hàn băng lại một lần nữa bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan, ngưng tụ khắp nơi đóng băng lạnh lẽo, thanh âm lạnh như hàn băng ngàn năm: "Buông ra!"
“Loan Nhi, cuối cùng nàng cũng đã trở về…” Giọng Vân Cẩm khàn khàn, ôm khư khư Phượng Hồng Loan trong ngực, tựa hồ sợ rằng hắn chỉ cần buông lỏng tay thì nàng liền bay đi.
Phượng Hồng Loan bị hắn ôm đến khó thở, nhớ tới sự vô liêm sỉ của hắn, càng cảm thấy vô cùng uất hận trong lòng: "Ngươi có nghe thấy không, ta nói buông tay!"
"Loan Nhi, nàng có biết hai ngày nay ta tìm nàng cực khổ lắm không, nghĩ đến nàng…” Gương mặt tuấn tú của Vân Cẩm trần đầy sự thống khổ: “Xin lỗi, ta không nên đối xử với nàng như vậy. Chỉ vì vừa nghe đến chuyện nàng nói với nữ nhân kia đuổi ta đi, ta liền… Ta không đúng, từ nay về sau ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa…”
"Về sau? Ngươi còn muốn có lần sau à? " Phượng Hồng Loan nghe vậy, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm vài phần.
"Loan Nhi, ta biết ta sai rồi, nàng tha thứ ta có được không? Ta... Ta không có nữ nhân khác, Cẩm Sắt cũng không phải là nữ nhân của ta. Nàng ta chẳng qua là nghĩa nữ của phụ thân ta. Sau này cũng không phải nữ nhân của ta. Tới tận bây giờ ta cũng chưa từng thừa nhận…” Vân Cẩm ngửi được khí tức quen thuộc trên người Phượng Hồng Loan, tâm trạng lơ lửng hai ngày nay cuối cùng cũng được kéo trở về.
"Ta nói rồi, mọi thứ của ngươi đều không liên quan đến ta! " Phượng Hồng Loan bị hắn ôm đến nỗi không nhúc nhích được, cắn răng mở miệng.
"Loan Nhi, ta không muốn... Ta không quan tâm mọi chuyện của ta có liên quan đến nàng không. Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã không cho phép nàng không liên quan gì đến ta, tất cả của ta cũng phải có nàng. Bây giờ ta lại càng chắc chắn, nàng chính là định mệnh của Vân Cẩm ta. Ta không cho phép nàng không nhìn ta, càng không cho phép nàng đuổi ta đi.” Vân Cẩm lắc đầu mạnh, đặt đầu lên vai Phượng Hồng Loan, tham lam hít hơi thở của nàng.
“Đừng có nằm mơ, không có đâu. Tốt nhất ngươi nên tránh xa khỏi tầm mắt của ta. Buông ra.” Phượng Hồng Loan kiên quyết mở miệng. Nàng là định mệnh của hắn? Đùa cái gì thế!
"Loan Nhi, ta không muốn cút.” Vân Cẩm lắc đầu, ôm thật chặc Phượng Hồng Loan không buông ra: “Trái tim ta rất đâu, ta biết là ta không đúng, ta không nên ép buộc nàng… Đầu óc của ta mê muội rồi. Rõ ràng ta muốn đối tốt với nàng… ai ngờ…”
Vân Cẩm nhớ tới ngày ấy, Phượng Hồng Loan tĩnh mịch, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn trắng bệch: "Xin lỗi, nàng tha thứ cho ta có được hay không? Nàng muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần nàng đừng đuổi ta đi thôi, được không? Cho dù nàng đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi.”
Mặt Phượng Hồng Loan lạnh không nói. Nàng muốn nhất chính là hắn cút đi.
"Loan Nhi, ta... Ta hôn nàng... cũng là nụ hôn đầu của ta... Cho tới tận bây giờ ta cũng chưa từng hôn nữ nhân khác... " Giọng Vân Cẩm khàn khàn, mang theo chút run rẩy. Cánh tay ôm chặt không dám buông lỏng một phần. Bây giờ mới phát giác được, trong ngực, người này lại gầy đến vậy, gầy đến nỗi không đủ một vòng.
Vẫn luôn bị vẻ kiên cường của nàng che mờ mắt. Bây giờ mới phát hiện, suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối. Sự kiên cường của nàng đều là do tôi luyện mà ra. Đáy lòng nàng vẫn sự tuyệt vọng tột cùng mới có thể khiến nàng trở nên như vậy.
Đáy lòng hắn thật sự mong mỏi có được may mắn nhìn thấu lòng nàng. Hắn vẫn luôn muốn được nhìn thấu lòng nàng. Nhưng bây giờ nhìn được, chỉ là cảnh giới quá lớn, hắn tình nguyện từ trước đến giờ chưa từng làm tổn thương nàng, tình nguyện chưa từng nhìn thấy. Bây giờ hắn chỉ hy vọng có thể bù đắp.
Cơ thể yếu ớt của Phượng Hồng Loan run lên nhưng chỉ trong chớp mắt, lập tức giận dữ nói: “Đừng nói những lời này với ta.”
Nụ hôn đầu tiên của hắn, lẽ nào của nàng thì không phải? Hắn chỉ là nụ hôn đầu tiên trong đời, còn nàng là nụ hôn đầu tiên trong hai kiếp. Kiếp trước yêu đương với Á Lâm năm năm trời mà vẫn còn giữ lại được nụ hôn đầu tiên. Bây giờ mới chỉ mấy ngày, đã bị tên vô liêm sỉ này cưỡng hôn hai lần.
Lồng ngực rung kịch liệt, tức giận đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, hận không thể khiến hắn tứ mã phanh thay.
“Được, ta không nói, ta không nói…” Vân Cẩm cảm nhận được sự tức giận của Phượng Hồng Loan, lập tức đổi giọng, ôm thật chặc cơ thể của nàng, không dám buông lỏng chút nào. Chỉ sợ lơ là một chút, ngay cả cơ hội nói chuyện hắn cũng không có. Dừng một chút, nhẹ giọng khẩn cầu nói: “Loan Nhi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?”
"Tha thứ thì sao? Không tha thứ thì sao?" Phượng Hồng Loan cười nhạt mở miệng: "Có một số việc, không phải tha thứ là có thể sơ lược. Ta mất đi thứ gì chỉ có mình ta biết. Không ai có thể hiểu được."
Cái mà nàng mất đi không chỉ là nụ hôn đầu mà còn là ánh dương đẹp đẽ trong lòng kia. Nàng và Á Lâm ở bên nhau năm năm, nụ hôn đầu cũng muốn gác lại cho đêm động phòng hoa chúc. Bây giờ, cái gì cũng vỡ tan hết rồi.
Tuy rằng bị đẩy vào địa ngực nhưng nàng còn có ánh mặt trời trong lòng. Những kí ức phong trần năm nào bây giờ lại khơi lại. Chỉ có nàng mới biết, bây giờ nàng rất muốn giết người, giết hết tất cả những người ngáng đường nàng.
Giống như nàng từ một đứa trẻ năm tuổi, từng bước từng bước đạt tới cảnh giới sát thủ đệ nhất trên thế giới. Trong hành trình đó, phát đạp qua bao nhiêu hài cốt, nhiều không đếm xuể.
Nghe vậy, toàn thân Vân Cẩm chấn động, sau đó lại ôm chặt lấy nàng: "Ta... Xin lỗi…"
Xin lỗi? Đáng giá mấy đồng? Phượng Hồng Loan cười nhạt.
“Loan Nhi, ta không hối hận vì ta làm khó dễ nàng nhưng ta chỉ hối hận vì đã cưỡng cầu nàng, để nàng nhớ lại quá khứ đau thương. Cho nên, ta xin lỗi.” Vân Cẩm cảm giác cơ thể đang ôm trong ngực lạnh thấu xương. Trong lòng vô cùng đau đớn, tổn thương nhường nào mới khiến cho trái tim nàng nguội lạnh đến vậy, ngừng lại một chút, khàn khàn mở miệng: “Ta không biết nàng mất đi thứ gì, nhưng từ nay về sau không cần minh bạch. Ta chỉ muốn… Ta chỉ muốn…”