Cảm nhận được ánh mắt thâm sâu của Quân Tử Ly vẫn luôn dính trên người mình, Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn lại Quân Tử Ly.
Có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay cẩm bào màu tím quý giá, tinh xảo, từng đóa mạn đà la nở rộ rực rỡ. Tử kim quan trên đầu phát ra ánh sáng lưu ly trong trẻo, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió.
Quân tử như ngọc, đẹp tựa lưu ly cũng chỉ đến thế mà thôi!
Không hổ là Tam công tử trong thiên hạ, là người trong mộng của vô vàn nữ tử chốn khuê phòng!
Nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, thực ra bên trong vô cùng âm u, bạc bẽo. Nhìn Quân Tử Ly, Phượng Hồng Loan vô cùng hoài nghi, hắn thực sự hiểu được thế nào là tình yêu sao?
Quân Tử Ly cũng nhìn Phượng Hồng Loan, thế gian này lại có một nữ tử như vậy, một nữ tử… Không biết phải miêu tả thế nào! Như đoá sen tuyết trên Thiên Sơn, tựa đóa sen thơm ngát trong Lạc Hà, lại giống ngọn hải đường khi xuân nở, cũng giống đóa hàn mai trong đêm đông.
Một nữ tử như vậy khiến người ta chỉ muốn…
“Chủ tử!” Một bóng đen chợt lóe lên mang theo một hơi gió mát lạnh, âm u, Trục Phong nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Quân Tử Ly, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Quân Tử Ly khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Trục Phong, vẻ mặt hiện lên một tia bất mãn: “Mang tới rồi sao?”
“Vâng!” Trục Phong cúi người đưa một cái hộp gấm ra, đầu hắn ta cúi chặt xuống đất.
Hộp gấm được điêu khắc bằng hồng ngọc hiếm hoi, trên mặt ngọc điêu khắc kim phượng bảy màu. Trên đôi mắt của kim phương có đính hồng hỏa thạch hiếm có, đuôi của kim phượng được khảm mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái.
Toàn bộ cả hợp cùng lắm chỉ lớn bằng hai bàn tay nhưng lại tinh xảo, đẹp đẽ, vừa lấy ra đã phát sáng lấp lánh, chỉ cần liếc mắt là đã biết ngay đó là thượng phẩm trân quý bậc nhất.
Dùng một chiếc hộp như vậy để đựng linh chi ngàn năm đúng là rất tương xứng. Phượng Hồng Loan nhìn chiếc hộp trong tay Trục Phong, thầm nghĩ không biết nó thật sự có thể cứu được Xảo Nhi hay không.
Quân Tử Ly nhìn hộp gấm trong tay Trục Phong, cũng không có ý định nhận lấy mà chỉ im lặng nhìn, nơi đáy mắt lóe lên một nét đau đớn, khí thế quanh thân chợt tối tăm, lạnh lẽo hơn vài phần.
“Chủ tử?” Trục Phong nhìn sắc mặt Quân Tử Ly, nhẹ giọng mở miệng.
Quân Tử Ly không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm chiếc hộp như cũ, dường như đang đắm chìm vào suy nghĩ nào đó, không thể tự thoát ra ngoài được.
Phượng Hồng Loan nhìn vẻ mặt của Quân Tử Ly, hiểu rõ chiếc hộp này vô cùng quan trọng với hắn. Một khi đã quan trọng như vậy mà hắn vẫn đồng ý lấy ra, điều đó chứng tỏ địa vị của công chúa Quỳnh Hoa trong lòng hắn còn quan trọng hơn nhiều.
Một người là công chúa được sủng ái nhất nước Tây Lương, một người là Ly vương cao quý nhất của nước Đông Ly. Hai người sinh ra đã được bao bọc, nuông chiều, nếu giữa họ có nảy sinh tình yêu nồng nàn thì cũng chẳng phải chuyện gì lạ cả.
Nhưng có vài người không biết, càng là thứ đồ quý giá thì lại càng không dài lâu, thậm chí là xa vời.
Người ta nói người bạc tình một khi đã động lòng thì tình cảm sẽ rất sâu đậm. Quân Tử Ly có thể vì công chúa Quỳnh Hoa mà từ bỏ linh chi ngàn năm yêu quý của mình, hơn nữa, linh chi vốn hiếm có, vậy nên cây linh chi này hẳn là rất quan trọng đối với hắn. Chỉ là không biết công chúa Quỳnh Hoa có nặng lòng với Quân Tử Ly giống như hắn đối với nàng ta hay không?
Khoé miệng nàng cong lên để lộ một nụ cười lạnh. Mấy thứ tình cảm đậm sâu này mới là thứ không đáng tin nhất. Ngay cả nàng và Á Lâm…
Nhớ tới Á Lâm, trong lòng nàng nhất thời trầm xuống, vẻ mặt thờ ơ cũng càng thêm lạnh lùng.
Hồi lâu sau. Quân Tử Ly ngẩng đầu lên nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt hắn thâm thuý như muốn hút cả người nàng vào trong. Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng, nói với Trục Phong: “Đưa nó cho Tam tiểu thư!”
“Chủ tử, Truy Nguyệt gieo gió gặt bão… Cây linh chi này…” Trục Phong mím chặt môi nhìn Quân Tử Ly rồi lại đột nhiên quỳ xuống: “Thuộc hạ thấy chủ tử nên cất lại thì hơn! Thuộc hạ nghĩ công chúa Quỳnh Hoa nhất định sẽ cảm thông cho ngài…”
“Đưa cho nàng ta!” Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, thấp giọng cắt ngang lời của Trục Phong, giọng nói của hắn sắc bén tận xương.
“Chủ tử?” Trục Phong vẫn quỳ bất động dưới đất.
“Ngươi cũng muốn làm phản sao?” Vẻ mặt Quân Tử Ly u ám nhìn Trục Phong, mặt phượng vì giận dữ mà tỏa ra khí thế lạnh lẽo: “Xem ra bình thường ta đã quá dung túng các ngươi rồi. Là Ly vương phủ quá nhỏ nên không chứa nổi các ngươi nữa? Thứ chó mèo hạ đẳng ở Ly vương phủ còn lớn hơn cả chủ tử sao?”
“Thuộc hạ không dám! Xin chủ tử thứ tội!” Vẻ mặt Trục Phong lập tức trắng toát, nhanh chóng cúi đầu.
“Đưa cho nàng ta!” Quân Tử Ly gầm lên một tiếng.
“Vâng!” Trục Phong đứng dậy, không dám nhiều lời thêm một câu, đi về phía Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhìn Trục Phong từng bước nặng nề đi tới trước mặt mình, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Còn cách ba bước trước mặt Phượng Hồng Loan, Trục Phong cúi người, hai tay dâng hộp gấm lên, giọng nói cứng nhắc: “Xin Tam tiểu thư nhận lấy!”
Phượng Hồng Loan đưa tay ra, khi đầu ngón tay nàng chạm vào chiếc hộp thì cơ thể Trục Phong chợt khựng lại, đôi mắt lạnh như băng, chết lặng của hắn ta hiện lên một nét mong đợi.
Phượng Hồng Loan thờ ơ nhìn thoáng qua Trục Phong, không thèm dừng lại mà cầm lấy chiếc hộp. Nàng thấy khuôn mặt tuấn tú của Quân Tử Ly vẫn đang bình tĩnh nhìn chiếc hộp, dường như không có chút đau khổ nào.
Càng cố tỏ ra bình tĩnh thì lại càng để ý, Phượng Hồng Loan thầm nói, khoé miệng của nàng hơi cong lên.
Trục Phong thấy Phượng Hồng Loan đón lấy hộp gấm, vẻ mặt u ám quay trở về.
Hờ hững cầm chiếc hộp trong tay, Phượng Hồng Loan quay người lại, nhìn Truy Nguyệt đang nhìn chiếc hộp trong tay nàng với vẻ mặt không dám tin, Phượng Hồng Loan lạnh nhạt mà thờ ơ nói: “Nếu còn có lần sau thì đừng nói là một cây linh chi ngàn năm, kể cả là mười cây cũng không cứu nổi mạng của ngươi đâu!”
Giọng nói trong trẻo, lời lẽ quả quyết, khinh thường mà lạnh lùng, nghiêm nghị không thể nghi ngờ. Hiện giờ họ đã ngươi tới ta đi so liên tiếp mấy chiêu, ngay cả Quân Tử Ly cũng ở trong đó, nên tất cả những người trong sân không ai dám nghi ngờ lời cảnh cáo của Phượng Hồng Loan.
“Chủ tử, chủ tử… Nô tì nguyện chết để tạ tội! Cầu xin chủ tử lấy hộp gấm lại…” Truy Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn Quân Tử Ly, khuôn mặt tái nhợt như ma đan xen nét hối hận.
Quân Tử Ly không nói gì, dung nhan tuấn mỹ u ám nhìn Truy Nguyệt.
“Chủ tử, mạng sống của nô tì không hề đáng giá, cầu xin chủ tử, Truy Nguyệt sẽ để lại một phong thư tự sát cho công chúa, chắc chắn công chúa sẽ không trách chủ tử đâu… Xin chủ tử…” Ánh mắt cầu xin của Truy Nguyệt nhìn về phía Quân Tử Ly, nàng ta đột nhiên cắn răng rồi giơ tay lên, đẩy nửa thanh kiếm đang cắm trên ngực mình vào sâu bên trong.
Phượng Hồng Loan giễu cợt nhìn Truy Nguyệt, bây giờ mới tự sát không phải là đã chậm rồi sao?
Vẻ mặt Quân Tử Ly lạnh lùng, hắn vung tay áo một cái, một đường gió thổi qua đánh vào tay Truy Nguyệt.
Cổ tay Truy Nguyệt lập tức đau đớn, nàng ta buông lỏng tay ra rồi nhìn Quân Tử Ly, đau đớn hét lên: “Chủ tử…”
“Trục Phong! Đưa nàng ta về nước Tây Lương giao lại cho công chúa Quỳnh Hoa! Không được sai sót!” Quân Tử Ly cũng không thèm nhìn Truy Nguyệt thêm một cái nào nữa, thấp giọng mở miệng phân phó.
Đưa về Tây Lương? Nghe vậy, ánh mắt Phượng Hồng Loan chợt lóe lên nhìn Quân Tử Ly.
Gương mặt như ngọc khắc của Quân Tử Ly không rõ biểu cảm nhưng không khó để nhìn ra vẻ âm u mơ hồ trong lòng hắn.
“Chủ tử, nô tỳ nguyện lòng được chết, xin ngài… Xin ngài đừng đưa nô tỳ về Tây Lương… Chủ tử…” Truy Nguyệt vừa nghe vậy thì lập tức bò về phía Quân Tử Ly. Gương mặt nhỏ tái nhợt của nàng ta ướt đẫm máu tươi và nước mắt, chật vật không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu.
“Trục Phong, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?” Quân Tử Ly lạnh lùng mở miệng.
“Rõ! Thuộc hạ nhất định đưa nàng ta về phủ Công chúa an toàn.” Trục Phong lập tức cúi người lĩnh mệnh.
“Ba ngày, phải tới được Tây Lương!” Giọng nói Quân Tử Ly vẫn thờ ơ như cũ.
“Rõ!” Vẻ mặt Trục Phong tái nhợt lại lên tiếng lần nữa, sau đó hắn ta tiến về phía trước bế Truy Nguyệt đang khóc lóc cầu xin lên, thân ảnh chợt loé một cái rồi biến mất khỏi phủ Thừa tướng.
Chỉ trong ba ngày phải đến được Tây Lương? Kể cả dùng con ngựa tốt nhất, liên tục thúc ngựa cũng phải mất sáu ngày, Quân Tử Ly rõ ràng là không muốn để Truy Nguyệt có thời gian băng bó vết thương. Sau khi đến Tây Lương, nếu may mắn không bỏ mạng thì cũng chỉ còn sót lại một hơi tàn mà thôi.
Quả nhiên là tác phong của người bạc tình! Không biết vị công chúa Quỳnh Hoa kia nếu thấy người bị trả về sẽ có cảm giác thế nào?
Phượng Hồng Loan ngẫm nghĩ sau đó lại thấy nhàm chán. Nghĩ thế nào cũng chẳng phải việc của nàng, việc trước mắt bây giờ là nàng phải nhanh chóng đi cứu Xảo Nhi.
Cầm hộp gấm trong tay, Phượng Hồng Loan thờ ơ quay người, cất bước muốn đi.
“Ngươi không có gì muốn nói sao?” Quân Tử Ly thấy Phượng Hồng Loan quay người thì thấp giọng mở miệng.
“Không!” Phượng Hồng Loan không thèm quay đầu lại, đáp lời, bước chân không nghỉ.
“Ta xử lý như vậy đã vừa ý ngươi chưa?” Quân Tử Ly nhìn dáng vẻ trong trẻo, rực rỡ của Phượng Hồng Loan, ánh mắt không rõ.
“Nếu Xảo Nhi có thể sống sót thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua! Còn nếu linh chi ngàn năm của ngươi không dùng được thì vẫn câu nói cũ, dù ngươi có đưa nàng ta về nước Tây Lương thì ta vẫn sẽ vượt ngàn dặm xa xôi để lấy mạng nàng ta, sau đó để cả Ly vương phủ chôn cùng, tuyệt không dối trá!” Bước chân của Phượng Hồng Loan vẫn không ngừng, giọng nói trong trẻo, bóng lưng quyết đoán.
“Nàng ta quan trọng với ngươi như vậy sao?” Quân Tử Ly hàm ý không rõ nói. Hắn nhìn chằm chắm bóng lưng của Phượng Hồng Loan, trong mắt dường như có mây mù giăng kín.
Phượng Hồng Loan tiếp tục đi về phía trước, nàng không thèm trả lời lại, lúc này rồi mà còn hỏi vậy đúng là nhảm nhí, hắn nên hỏi trước khi nàng thề mới phải.
“Quan trọng hơn cả tính mạng của ngươi sao?” Quân Tử Ly tiếp tục mở miệng.
Phượng Hồng Loan vẫn không nói gì như cũ. Tính mạng của nàng không dễ bị người khác lấy như vậy, Á Lâm là ngoại lệ…
“Quan trọng hơn cả phủ Thừa tướng?” Quân Tử Ly lại mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Nếu ngày mai tình cảnh của phủ Thừa tướng đổi khác, ngươi sẽ làm gì?”
Nàng vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước, giọng nói lạnh nhạt mở miệng: “Nếu ngươi có thể giúp ta phá huỷ nơi này thì có lẽ ta sẽ rất vui mừng!”
Đôi mắt màu tím hơi ngẩn ra, dung nhan tuấn mỹ như ngọc thay đổi thất thường. Quân Tử Ly lại mở miệng: “Một tháng sau là sinh thần của Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thượng sớm đã nghe nói phủ Thừa tướng có Ngũ tiểu thư thạo cầm, Lục tiểu thư thạo tiêu, hơn nữa cầm tiêu hợp tấu là khúc nhạc của thần tiên, có thể lôi ong dụ bướm. Vậy nên Hoàng thượng đã chuẩn cho bọn họ hiến nghệ trên thịnh yến.”
Hiến nghệ trên thịnh yến? Bước chân của Phượng Hồng Loan dừng lại, nàng quay người nhìn Quân Tử Ly. Đây mới là mục đích hôm nay hắn tới phủ Thừa tướng ư? Có nghĩa là hắn đã biết chuyện hôm qua nàng nhốt Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh ở trong từ đường rồi hay sao?
Nên hắn mới tới đây nhắc nhở nàng? Hay là hắn đang muốn cứu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh?
Nhớ tới chuyện Phượng Thanh Linh đã đoạt cầm của nàng, còn Phượng Ngân Linh đã đoạt tiêu của nàng thì ánh mắt Phượng Hồng Loan lại lạnh băng thấm tận xương cốt. Chỉ là trong nháy mắt, nàng lại rũ mi xuống để che khuất sự lạnh giá bên trong đôi mắt rồi lạnh nhạt mở miệng, nói: “Đó là phúc của Ngũ muội muội và Lục muội muội!”