"Tốt lắm, ngươi xuống xe đi! Ta lại muốn xem bản lĩnh của ngươi đấy. Xem liệu có thể ra điều kiện kia với ta không.” Phượng Hồng Loan không thèm để ý tới Vân Cẩm nữa, mặt lạnh lùng cất bước đi vào trong phủ.
Vân Cẩm nhìn bóng lung lạnh lẽo u ám của Phượng Hồng Loan, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, phất tay áo, chậm rãi nhảy xuống xe, cũng đi theo Phượng Hồng Loan vào Phượng phủ.
Thanh Lam, Thanh Diệp thức tỉnh, lập tức đi theo sau hai thân người. Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau, đều phong hoa chói mắt như vậy. Không biết tại sao tiểu thư dường như không hề thích Vân Cẩm công tử chút nào, thậm chí còn rất chán ghét Vân Cẩm công tử.
Vào trong Phượng Phủ, dọc đường có mấy nha hoàn nhìn thấy Phượng Hồng Loan quay về, khom người cúi đầu thỉnh an từ xa.
Thấy vậy, đôi mắt phượng của Vân Cẩm lưu chuyển, ý cười sâu thẳm. Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn tới một cái, bước chân rất nhanh đi tới Thanh Tâm các.
Đỗ Hải đã sớm không chờ đợi được nữa, hôm nay vừa thấy Phượng Hồng Loan trở lại, lập tức vui mừng, tiến lên đón, quan sát từ trên xuống dưới quanh người Phượng Hồng Loan. Thấy nàng vẫn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ: “Tiểu thư.”
"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu: "Xảo Nhi sao rồi?"
“Bẩm tiểu thư, khí ra thì nhiều, khí vào thì ít ạ.” Đỗ Hải lập tức lo lắng nói.
“Ừ, ta vào xem xem.” Phượng Hồng Loan cất bước vào trong cửa.
Vân Cẩm chậm rãi đi vào tiểu viện. Thưởng thức bốn phía nhưng không bộc lộ ra bất kì vẻ tán thưởng nào. Cẩn thận thưởng thức từng nơi một, giống như là rảnh dỗi đi quan sát hoa viên nhà họ vậy.
Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan đi vào trong nhà, quay đầu thấy Vân Cẩm đang từ từ tản bộ đi tới, mắt ông ta thoáng qua một tia sâu thẳm, cúi người hành lễ với Vân Cẩm: “Lão nô bái kiến Vân công tử.”
"Đỗ tổng quản không cần khách khí." Vân Cẩm khẽ mỉm cười, nhìn Phượng Hồng Loan vừa vào cửa trước mặt, chậm rãi nói: “Từ nay về sau ta ở lại Phượng phủ, chúng ta có thể coi là người một nhà rồi.”
Đỗ Hải nhất thời ngẩn ra, khó hiểu nhìn Vân Cẩm.
"Loan Nhi muốn mời ta về ở rể. Ngươi nói xem chúng ta có phải là người một nhà không!" Vân Cẩm nhướng mày cười yếu ớt, nhìn Đỗ Hải, một lớp màn đen ở đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Đỗ Hải lại ngây người ra, không dám tin nhìn Vân Cẩm: “Về… Ở rể?”
"Đúng vậy! Ở rể!" Vân Cẩm cười dịu dàng, gật đầu khẳng định. Những lời đó dường như không sợ hù chết người ta, hù chết một người, là một người.
“Tiểu… Tiểu thư…” Đỗ Hải lập tức quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Tiểu thư muốn tìm Vân Cẩm công tử về ở rể? Cái này… Cái này sao lại có thể chứ?
“Còn nói năng lung tung nữa xem ta có cắt lưỡi ngươi cho mèo ăn không.” Phượng Hồng Loan vừa đi vào cửa, chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Vân Cẩm, tức giận nói: “Còn không mau vào đi.”
“Loan Nhi, nàng thật hung dữ.” Vân Cẩm nhất thời liếc mắt: “Trong thiên hạ có biết bao nhiêu cô gái muốn ta về ở rể. Cũng chỉ có nàng khinh thường ta. Hừ, không đúng hôm đó…”
Vân Cẩm lẩm bẩm, chậm rãi đi vào cửa. Âm thanh của câu tiếp theo nhỏ dần, chẳng những Đỗ Hải không nghe rõ mà chính Phượng Hồng Loan ở gần hắn nhất cũng không nghe rõ.
Vào trong phòng, Phượng Hồng Loan nhanh chóng đi đến trước giường, đưa tay thăm dò hơi thở của Xảo Nhi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Vân Cẩm: "Ngươi mau cứu cô ấy đi!"
Vân Cẩm nhàn nhã nhìn Xảo Nhi, lập tức cau mày, nghĩ đến bàn tay của hắn rất đắt giá, là bàn tay bưng kim tôn, nắm bạch ngọc ly, cầm bút vẽ tranh, nâng trúc làm thơ…
Hôm nay bảo hắn ra tay cứu một tiểu nha đầu như vậy, thật sự không muốn…
Nhưng mà cứu tiểu nha đầu này thì có thể lấy được một điều kiện của cô gái này. So sánh một hồi, vẫn là cố mà làm cho tốt.
“Sao thế? Ngươi đừng có nói với ta là ngươi không cứu được.” Phượng Hồng Loan thấy Vân Cẩm cau mày, lập tức thiêu mi.
"Dĩ nhiên là cứu được." Vân Cẩm dường như lười biếng nhìn Xảo Nhi một cái: “Bây giờ nàng viết giấy đảm bảo cho ta, ta lập tức trả lại cho nàng một người sống.”
"Được!" Phượng Hồng Loan lập tức gật đầu. Đi tới trước bàn.
Thanh Lam và Thanh Diệp tiến lên trước Phượng Hồng Loan một bước, một người trải giấy, một người mài mực.
Tay Phượng Hồng Loan cầm bút viết, nước chảy mây trôi, viết liền một mạch. Một giấy đảm bảo chốc lát đã hoàn thành, ở cuối còn kí tên của mình, rồi cầm hộp mực điểm chỉ ngón tay cái, nhấn dấu tay rồi đưa cho Cẩm Vân: “Ngươi có cần người làm chứng không? Muốn ai? Ta lập tức cho người mời tới cho ngươi.”
“Người làm chứng?” Vân Cẩm nhận giấy đảm bảo, nhìn qua, nghe thấy vậy hơi nhíu mày, nhất thời lắc đầu: “Không cần đâu, như vậy là tốt rồi. Ta nghĩ nàng cũng sẽ không đổi ý đâu.”
“Được, nếu như thề cũng thề rồi, giấy đảm bảo cũng viết rồi thì ngươi mai cứu người đi.” Phượng Hồng Loan lập tức buông bút xuống.
Vân Cẩm từ từ gấp tờ giấy trong tay lại, cẩn thận bỏ vào trong ngực. Quay đầu nhìn Xảo Nhi cau mày. Nàng nằm nghiêng, sau lung vẫn còn cắm một mảnh kiếm gãy. Mảnh kiếm gãy cơ hồ như chìm hết trong người nàng, cơ thể gầy teo một mảng máu.
Cũng chỉ nhìn quá, Vân Cẩm cúi đầu nhìn tay mình, lại cau mày.
Ánh mắt của hắn đập vào mắt, nhớ đến việc hắn rất ưa sạch sẽ, Phượng Hồng Loan hơi nhíu mày nhìn Vân Cẩm.
Hồi lâu, lúc Phượng Hồng Loan không nhịn được nữa định thúc giục, Vân Cẩm mới ngẩng đầu lên, đi về phía Xảo Nhi. Vừa mới bước hai bước, một luồng gió khác thường thổi vào phòng, kéo theo một luồng sương đen mờ.
"Ai?" Phượng Hồng Loan phóng nghiên mực trong tay về phía có người.
“Người của ta, dừng tay.” Vân Cẩm lập tức dừng bước, lên tiếng ngăn cản.
Nhưng mà nghiên mực trong tay Phượng Hồng Loan đã ném ra ngoài, làn sương dày đặc đột nhiên vòng người, nhanh như chớp tránh được nghiên mực đang lao về phía hắn ta, nghiên mực lại quay một vòng, đuổi theo.
Màn sương dày ngẩn ra, lại tránh thật nhanh.
“Bốp” một âm thanh vang lên, nghiên mực rơi xuống đất. Lớp sương mù đen cũng đồng thời tản ra, để lộ người người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú mặc trên người y phục đen. Chính là Vụ Ảnh.
Vụ Ảnh khó tin nhìn nghiên mực trên đất, chốc lát ngẩng đầu, càng khó tin nhìn Phượng Hồng Loan. Nếu không phải Thiếu chủ kịp thời nhắc nhở, hắn ta vốn không thể tránh được nghiên mực.
So với sự kích động của Vụ Ảnh, Vân Cẩm nhìn nghiên mực trên đất, lại nhìn con ngươi lặng như nước của Phượng Hồng Loan, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt: “Không ngờ rằng, ngoại trừ biết đánh người ngã xuống nước ra, Loan Nhi còn có một chiêu như vậy. Quả nhiên là che mắt thế nhân.”
Lúc Vân Cẩm nhắc lại, Vụ Ảnh nhất thời nhớ đến việc hôm qua chủ tử bị nàng đánh ngã xuống nước, lại trợn mắt nhìn Phượng Hồng Loan. Phát hiện ra nàng thật đẹp. Hơn nữa, cả người mang khí chất thanh hoa, rất xứng đôi với chủ tử. Nếu như nàng có thể làm Thiếu chủ phu nhân…
Vừa nghĩ đến đây, Vụ Ảnh lập tức lắc đầu. Gương mặt tuấn tú đột nhiên trắng bệch. Ngoại trừ Cẩm Sắt tiểu chủ ra, không ai được làm Thiếu chủ phu nhân cả…
“Ta vẫn còn nhiều lắm, nếu ngươi muốn chết, đợi ngươi cứu sống Xảo Nhi xong ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Phượng Hồng Loan nhìn Vụ Ảnh vừa nhảy vọt vào phòng, cũng không thèm nhìn qua nghiên mực, lạnh nhạt nói.
“Nàng… Người đàn bà này…” Vân Cẩm lập tức sờ mũi, lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn Vụ Ảnh mà hắn không gọi cũng xuất hiện, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Vụ Ảnh nhìn Vân Cẩm, thấy hắn không có ý tránh Vụ Ảnh nhìn Vân Cẩm, do dự một hồi rồi mở miệng nói: “Tin của Cẩm Sắt tiểu chủ ạ, Vụ Ảnh không dám trì hoãn, lập tức tới báo cho chủ tử.”
Nói xong, Vụ Ánh đưa phong thư tinh xảo đẹp đẽ được đóng kín trong bọc trên tay cho Vân Cẩm băng hai tay.
Thấy thư đưa đên trước mặt, Vân Cẩm lập tức cau mày, đưa mắt nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ thấy nàng vốn không nhìn sang đây mà sắc mặt lạnh tanh đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác uất ức lại phiền muộn, không nhận lấy lá thư mà khoát tay lo lắng: “Được rồi, ta biết rồi. Ngươi đi đi.”
“Chủ tử, Cẩm Sắt tiểu chủ giao phó, mong muốn chủ tử kịp thời hồi âm…” Vụ Ảnh thốt lên.
“Ta là chủ tử của ngươi hay nàng ta là chủ tử của ngươi?” Nghe vậy, sắc mặt Vân Cẩm run lên. Đôi mắt phượng hoàng thoáng quét qua một tia lạnh lẽo, nhìn Vụ Ảnh.
“Chủ tử thứ tội, thuộc hạ biết sai rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Vụ Ảnh lập tức trắng bệnh, “bộp” quỳ sụp xuống đất.
“Lui đi.” Sắc mặt Vân Cẩm vẫn không tốt, lạnh lùng nói.
Vụ Ảnh đang quỳ trên đất vẫn bất động, nhìn sắc mặt kém của Vân Cẩm, cắn răng nói: “Chủ tử, Cẩm Sắt tiểu chủ dặn dò, hôm nay người vẫn chưa đến một tram ngày, không thể làm bừa động đến linh…”
Chữ “lực” còn chưa kịp thốt lên, gương mặt đẹp trai như ngọc của Vân Cẩm lại run lên: “Lui đi.”
"Thiếu chủ..." Mặc dù Vụ Ảnh biết Thiếu chủ tức giận nhưng nghĩ đến việc hôm nay, Thiếu chủ chỉ vì cứu một tiểu nha đầu mà phải vận dụng linh lực lần nữa. Vẫn muốn khuyên can.
“Cút.” Vân Cẩm chợt phất ống tay áo.
Tên đồ đen trước mặt chợt lóe, bay ra bên ngoài cửa sổ không một tiếng động. “Bốp”, một âm thanh nặng nề truyền đến. Người Vụ Ảnh bị ném bay ra tường rào, lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi.
“Từ nay về sau, ta còn nghe được một câu Cẩm Sắt từ trong miệng ngươi thì ngươi không cần phải đi theo ta nữa.” Truyền âm của Vân Cẩm truyền tới, vang vọng bên tai Vụ Ảnh.
Gương mặt thanh tú của Vụ Ảnh lập tức tái nhợt như giấy, thấy mình vừa bị đánh ra ngoài cửa, tựa như bay xuyên qua cửa sổ, còn thấy cả gương mặt giận dữ tái mét của Vân Cẩm, há miệng định nói gì đó nhưng lại khép miệng lại.
Chuyện mà thiếu chủ đã quyết không ai có thể thay đổi được.
Chốc lát, bóng đen chợt lóe lên, lại hóa thành một làn sương mù đen, bóng người Vụ Ảnh biến mất.
Đỗ Hải vẫn luôn canh trực ở bên ngoài không biết đang nghĩ gì mà cũng không phát hiện ra trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm người khác. Thanh Lam, Thanh Diệp sau khi giúp Phượng Hồng Loan viết giấy bảo đảm cũng lui ra cửa trông nom. Hai người cũng đi đi lại lại mà không hề phát hiện ra có thêm một Vụ Ảnh.
Lúc này, nghe thấy động tĩnh, đã thấy Vụ Ảnh bị đánh bay ra ngoài cửa sổ, lập tức tỉnh táo, liền chạy vào phòng.
Vừa mới tới cửa, giọng Phượng Hồng Loan ảm đạm truyền ra: “Không cần vào, ta vẫn ổn.”
Bước chân ba người dừng lại, lo lắng nhìn vào bên trong. Đỗ Hải vừa quay đầu nhìn về góc tường phía đông hướng Vụ Ảnh bày ra một động tác tay “cáo lui” với hai người rồi rời đi.