• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc xe cảnh sát tới nơi, trên mặt đất đã có sáu người đang nằm la liệt.

Quý Nguyễn thong thả mặc áo của mình vào, cái eo nhỏ gầy trắng đến mức phát sáng lúc ẩn lúc hiện dưới vạt áo, càng khiến người khác chú ý hơn so với lúc không có gì che đậy khi nãy.

Lẽ ra Triệu Dương Dương chỉ có nửa bên mặt trái bị đánh đỏ, bây giờ cả mặt gã đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi.

Gã là trai thẳng.

Không ngờ lúc Quý Nguyễn cởi trần rất đẹp trai, lúc nửa kín nửa hở cũng rất quyến rũ.

Đỗ Cảnh Hú lại vẽ thêm vài nét vào sổ phác thảo, sau đó nhét sổ vào túi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quý Nguyễn mặc áo tử tế vào xong không trông giống có thể đánh nhau, ít nhất, không ai có thể ngờ cậu có thể một địch sáu.

Trong đồn cảnh sát.

Trên trán Triệu Dương Dương là băng vải, trên mặt là một bàn tay rõ ràng, nửa mặt sưng tấy, trông cực kỳ thê thảm. Gã đẩy cô bạn gái bên cạnh ra, nhăn nhó đi đến trước mặt Quý Nguyễn, xấu hổ kêu một tiếng "anh Quý". Đầu xuôi đuôi lọt, mấy câu sau gã kêu anh Quý rất thuận mồm.

"Anh Quý, em xin lỗi anh chuyện video. Sau này anh chính là anh ruột của em, có việc gì cứ gọi cho em."

"Vị này chắc là anh Đỗ đúng không? Cảm ơn anh, nếu không phải anh câu giờ chắc giờ phút này em đã ở đâu đó rồi."

Màn bắt cóc này do đối thủ của nhà bọn họ làm, do bị phá sản nên bọn họ muốn tranh thủ vét một đám tiền lớn rồi bỏ chạy ra nước ngoài, mấy người bọn họ thuê toàn dân máu mặt, căn bản không có ý định tha mạng cho gã.

Đỗ Cảnh Hú mỉm cười nói không cần khách sáo, sau đó quay đầu nói với Quý Nguyễn: "Tôi cũng phải cảm ơn cậu, ngài Quý. Lẽ ra bây giờ tôi phải mời cậu một bữa cơm, nhưng tôi cần sửa sang lại bản thân, tôi nhất định sẽ trịnh trọng mời cậu ăn và cảm ơn cậu."

Triệu Dương Dương giành nói: "Em mời chứ, để em mời. Các anh đừng giành với em, trưa mai đi, Quốc Tân bên hồ, sảnh Mẫu Đơn, em cho xe đến đón hai anh, hai anh cho em số điện thoại nhé?"

"Không cần." Quý Nguyễn quả quyết từ chối: "Tôi và Đỗ Cảnh Hú đã hẹn trước, cậu đừng làm phiền bọn tôi, hơn nữa cứu cậu là do tôi tiện tay mà thôi."

Cái đầu lăn lộn trong rất nhiều bụi hoa của Triệu Dương Dương rốt cuộc cũng phản ứng kịp, rõ ràng không muốn gã làm kỳ đà cản mũi. Gã nhìn qua nhìn lại hai người --

Xứng đôi!

Rất xứng đôi!

Chỉ là có vẻ, anh Quý hữu ý mà anh Đỗ vô tình.

Yên lặng cổ vũ cho Quý Nguyễn trong lòng, miệng liên tục xin lỗi: "Lỗi em lỗi em, em đột ngột quá. Khi nào các anh rảnh cứ gọi em, đây là danh thiếp của em."

Đỗ Cảnh Hú dùng hai tay để nhận, mỉm cười cất vào túi.

Quý Nguyễn không cầm, Triệu Dương Dương cũng không giận. Đây cũng không phải lần đầu tiên gã biết tính tình Quý Nguyễn. Gã hớn hở quay lại bên cạnh bạn gái, cho cả hai không gian riêng.

Quý Nguyễn nhìn Đỗ Cảnh Hú: "Đỗ Cảnh Hú, để lát tôi chở anh về."

Xe của Đỗ Cảnh Hú bị kéo đi sửa rồi, có lẽ phải tuần sau mới sửa xong.

"Mai ăn ở đâu, tôi đến đón anh."

Đỗ Cảnh Hú: "Nào có chuyện mời khách mà để khách đón, tôi đón cậu mới đúng."

"Được thôi, vậy tôi cho anh mượn xe, hôm nay anh đưa tôi về, mai lại đón tôi." Quý Nguyễn nhìn hắn lom lom, nom cứ như một chú cún bự.

Đỗ Cảnh Hú không biết làm sao, trong mắt ngập ý cười.

Quý Nguyễn này, khác hẳn những người hắn từng gặp gỡ.

Hắn bỗng nhiên muốn sỗ sàng một chút.

"Được." Đỗ Cảnh Hú chìa tay ra: "Chìa khóa xe đâu?"

"Đây nè." Quý Nguyễn hào hứng đặt chìa khóa lên tay Đỗ Cảnh Hú, bản năng động vật nói cho cậu biết Đỗ Cảnh Hú không giống bình thường.

Tuy không thể giải thích được chỗ khác kia, nhưng cậu thích nó.

Đỗ Cảnh Hú: "Ngày mai cậu muốn ăn gì? Có không ăn hay dị ứng món nào không?"

Quý Nguyễn càng rung động hơn: "Tôi ăn gì cũng được. Không kén ăn, anh chọn đi."

"Nhà hàng Pháp thì sao?"

Nhà hàng Pháp à, Quý Nguyễn cau mày, sau đó lại như nhớ đến gì mà hai mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.

Ăn nhà hàng Pháp tức là bọn họ có tận hai ba tiếng với nhau, đến lúc đó chắc chắn bầu không khí sẽ rất lãng mạn...

Quý Nguyễn nghĩ, ăn cơm cảm ơn ở đây, chắc chắn định nhân cơ hội này ước hẹn với cậu.

Lấy lời khai xong xui, Đỗ Cảnh Hú thật sự mở cửa xe Quý Nguyễn đưa cậu về nhà, sau đó lái đi, trên đường đi còn ghé mua điện thoại mới, cũng đổ xăng cho xe.

Quý Nguyễn chờ đến khi không còn thấy xe nữa mới lên lầu.

Cậu phải chuẩn bị cho lần hẹn hò đầu tiên này mới được.

Trong phòng, quần áo chất đống trên giường, bỗng có cái áo sơ mi bay đến, đè lên cái quần màu hồng. Quý Nguyễn cứ thử hết bộ này đến bộ khác, cầm điện thoại chụp hình mình trong gương sau đó đổi sang bộ khác, tiếp tục chụp hình....

Thay liên tục hai mươi bộ, Quý Nguyễn xem xét kỹ từng tấm hình, sau đó photoshop kiểu tóc vào, xoắn xít hơn một giờ mới quyết định xong outfit ngày mai.

Mười giờ tối, Quý Nguyễn vừa nằm xuống chưa được ba giây đã ngủ mất. Trong mơ, Đỗ Cảnh Hú chọn quần áo cho cậu, chọn đúng bộ đồ cậu chọn, hai người mới ăn ý làm sao.

Quý Nguyễn cười ra tiếng.

Sáu giờ, hoàn toàn không cần đến đồng hồ báo thức, Quý Nguyễn đã mở mắt ngay. Cậu mở máy tính bảng, vừa nghe truyện vừa đánh răng.

Chương 72: Hoàng tử không biết mình đã mang bầu, bạch xà có ý định giam cầm cậu.

Bạch xà Liễu Bạch U biến lại thành thái giám, bước ra khỏi chỗ tối, phất tay áo cho nô tỳ lui xuống, tự mình bế Tứ Hoàng tử Lí Họa về giường, vỗ nhẹ lưng cậu.

Lí Họa đang nôn thốc nôn tháo. Cậu há miệng thở dốc, Liễu Bạch U yên lặng bắt mạch cho cậu, mạch đập thông suốt rõ ràng --

Cậu ấy có thai.

Bên ngoài có tiếng thái y, Liễu Bạch U cười nhạt. Chỉ vì hoàng thượng bắt đầu chú ý đến Lí Họa, lãnh cung không còn là lãnh cung, ngay cả thái y cũng đến nhanh đến vậy.

Như thế chẳng phải sau này sẽ có nhiều kẻ đến làm phiền bọn họ hơn ư?

Liễu Bạch U có chút hối hận vì giúp Lí Họa đoạt quyền. Cứ để cậu ấy ở trong lãnh cung không ai hỏi han tốt xiết bao.

Nhất là hôm nay, khi cậu ấy mang đứa con của hắn trong bụng.

..

Nghe hết chương mới nhất, Quý Nguyễn cũng chuẩn bị xong xuôi, cậu chải đầu, mấy sợi tóc đỏ vén gọn ra sau tai, để lộ gương mặt hoàn hảo.

Cậu mặc bộ vest thêu hoa đào, trên áo vest và quần là một cây hoa đào hoàn chỉnh, trên vai là những cành cây cong cong kéo dài đến ống tay áo, những cánh hoa rải rác khắp bộ vest được thêu nổi, áo sơ mi bên trong là những cánh hoa lớn được kéo căng, phất phơ trong gió.

Quý Nguyễn: Đến chính bản thân cậu cũng bị vẻ đẹp này làm xao xuyến!

Nhưng mà, bọn họ hẹn nhau ăn tối.

Bây giờ mới có tám giờ sáng, còn tận chín tiếng nữa mới đến giờ hẹn của cả hai.

Quý Nguyễn không hoảng hốt hay vội vàng. Cậu cầm ghi chép của anh ngỗng ra, lật đến trang "khi hẹn hò" --

1. Phải chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt khi hẹn hò.

2. Phải biết dùng ánh mắt để biểu đạt tình yêu, học cách thả con tép bắt con tôm.

3. Cách để bầu không khí luôn ấm cúng ngọt ngào.

Với 1 và 3, cậu chỉ cần học thuộc và thực hành là được, cái quan trọng là số 2.

Dùng ánh mắt biểu đạt tình yêu? Còn phải biết thả mồi?

Quý Nguyễn nhìn vào gương nháy mắt mấy cái, cậu hoàn toàn không hiểu gì cả. Cậu có thể hiểu từng từ đơn trong đó, nhưng khi ghép lại thành câu lại không hiểu gì.

May mà, bọn họ có em Thiệu Thập Bát chuyên đóng phim kịch bản của con người, chính là diễn viên kiêm ca sĩ Thiệu Liên siêu nổi tiếng.

Quý Nguyễn video call cho Thiệu Thập Bát.

Thiệu Thập Bát hướng dẫn rất nghiêm túc.

"Mắt anh phải nghiêng chút, hướng sang phải, đúng vậy, sau đó từ từ liếc lên, đừng nhanh quá, đúng rồi, vậy đó!"

Thiệu Thập Bát tán thưởng Quý Nguyễn: "Tiểu Kê, em thấy anh có thiên phú lắm ó, có muốn đóng phim với em không?"

Cho dù Quý Nguyễn rất vui nhưng vẫn từ chối, cậu không có hứng với diễn xuất.

Nhưng cậu đã nhẹ lòng hơn rồi.

Vì vậy lại gọi điện cho chuyên gia tình yêu Cố Hồng để hỏi ý kiến.

"Anh, nếu bầu không khí tối nay chín mùi, em nên bày tỏ thế nào đây?"

Chuyên gia tình yêu Cố Hồng bảo không nên.

Cố Hồng: "Nếu em muốn hẹn hò một khoảng thời gian ngắn thì em có thể tỏ tình ngay bây giờ. Nhưng em không được quên, cậu ta là ngư dân. Gà con, nếu muốn dài lâu với ngư dân thì em phải chờ đến khi cậu ta yêu em đến không thể nhịn được, tự giác tỏ tình với em. Bây giờ cậu ta chỉ có ý với em mà thôi, cảm giác không tệ, nhưng loại thích này không có chiều sâu, đến nhanh đi cũng nhanh."

"Có lẽ, em đang đứng ngang hàng với nhiều nhiều con cá của cậu ta. Em cần phải cố gắng hơn nữa để cậu ta bỏ qua cá, chỉ yêu gà."

Quý Nguyễn: Vâng, vậy dùng ánh mắt biểu đạt tình yêu, quyến rũ anh ta trước!

- -

Hậu trường nhỏ

Đỗ Cảnh Hú: Như cún bự vậy.

Quý Nguyễn: Hổng có đâu, là gà bự, một cậu gà cao hai mét.

- -

Ngọc Thụy: Hỏi ai không hỏi đi hỏi ông thần Thiệu Liên. Anh quên bộ sưu tập Nùi Giẻ Vàng của cậu ấy rồi hả? Để tui nhắc lại cho nhớ nè, anh Thiệu Liên mỗi năm có được vài cái Nùi Giẻ đấy. Số Nùi Giẻ anh có chắc cũng chất đầy cả cái kệ sách rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK