• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ ngày hôm đó, hình đại diện gà trống không còn biến mất thời gian dài giống thường lệ mà cứ mỗi sáng sớm vào lúc sáu giờ sáng lại xuất hiện, nhắn một câu "Chào buổi sáng", đúng mười giờ tối nhắn "Chúc ngủ ngon", chính xác đến từng giây từng phút, còn chính xác hơn cả đồng hồ báo thức.

Đỗ Cảnh Hú chỉ có thể nhắn lại một câu "chúc ngủ ngon", sau đó tiếp tục làm chuyện của mình đến bốn, năm giờ sáng mới ngủ. Khoảng thời gian này là lúc thành phố yên tĩnh nhất, cũng là lúc sẽ không ai làm phiền đến thời gian riêng tư của nhau.

Nếu hôm sau không bận rộn gì, hắn sẽ không đặt báo thức mà ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi.

Mấy ngày nay Quý Nguyễn ngoại trừ báo giờ thì còn hẹn hắn vài lần, tất cả đều bị hắn viện cớ "Hôm nay bận, lần sau tôi nhất định sẽ đi" để từ chối khéo.

Bởi vì quá mất mặt. Hắn bị ánh đèn sáng lóa kia làm cho chảy nước mắt, còn bị Quý Nguyễn nhìn thấy.

Hình tượng hoàn hảo, lịch sự, chu toàn mọi thứ có nguy cơ sụp đổ trước mặt Quý Nguyễn...

Quý Nguyễn không biết suy nghĩ của Đỗ Cảnh Hú, gần đây cậu đang bận nghi ngờ một chuyện....

Đỗ Cảnh Hú....liệu có ý gì với cậu hay không?

Làm sao hẹn mấy lần đều thất bại, do hắn bận thật hay đang lấy lùi làm tiến?

Nếu chơi lấy lùi làm tiến, có phải hắn lùi xa quá rồi không?

Nhưng nếu hắn không có ý với cậu, hắn đâu cần phải chúc cậu ngủ ngon mỗi ngày, hơn nữa còn đến show thời trang của cậu, còn tặng cậu ghim cài áo hình lông vũ và sách...

Nghĩ đến nghĩ lui, Quý Nguyễn càng khẳng định cậu không có vấn đề, chỉ có thể do Đỗ Cảnh Hú. Hắn ta là một tên ngư dân thiếu kinh nghiệm, không khống chế tốt phạm vi lùi của mình.

Chậc, cho hắn ta thêm một cơ hội nữa, thôi, ba cơ hội nữa.

Đã đến thứ sáu, Quý Nguyễn tốn nửa ngày bận bịu với công việc của mình. Sau khi ngủ trưa dậy, cậu cầm điện thoại hẹn Đỗ Cảnh Hú ăn tối, không ngoài dự tính...

- Đỗ JX: Xin lỗi, hôm nay tôi bận, khi nào rảnh sẽ đi ăn cùng với cậu.

Tốt lắm, anh còn hai cơ hội.

Quý Nguyễn tức giận, ngón tay chọc mạnh vào màn hình điện thoại, trong lúc vô tình mở vòng bạn bè lên, vừa nhìn thấy bài đầu tiên, ngón tay cậu đã khựng lại...

Hai phút trước có người đăng video, còn tag cậu vào.

Đang đi xem triển lãm đột nhiên đụng phải một tên khùng giống Quý Nguyễn, đề nghị hai người dắt tay nhau đến khoa tâm thần khám.

Quý Nguyễn tò mò nhấn vào, muốn nhìn xem ai bị chửi chung với mình.

Vừa bắt đầu, ống kính đã quay về phía một bóng lưng dong dỏng cao quen mắt, sau đó người quay đổi góc độ, nhắm vào bức tượng bán thân trước mặt bóng lưng đó - một người bị nhốt trong mảnh lụa mỏng trong suốt.

Mặt người và tấm lụa mỏng đều được điêu khắc tỉ mỉ.

Quý Nguyễn vừa nhìn đã nhận ra bức tượng kia chính là cậu, tên tác giả bên cạnh viết hai chữ Tùng An.

Cậu nhớ ra rồi, đây là tác phẩm Tùng An dùng để đi thi năm ngoái, còn thắng hạng nhất, thường xuyên được người khác mượn để triển lãm.

Ống kính quay một vòng bức tượng, người quay phim cứ vừa quay vừa tặc lưỡi, giọng điệu giễu cợt: "Đây không phải Quý Nguyễn sao. Một thằng đàn bà đeo mạng che mặt."

"Còn thắng giải."

"Xấu khiếp."

"Rất đẹp." Một giọng nói dịu dàng mạnh mẽ xen vào.

Người quay video giật mình, ống kính lập tức chuyển sang người vừa nói chuyện.

Quả nhiên, là Đỗ Cảnh Hú.

Quý Nguyễn đã nghi ngờ từ lúc thấy bóng lưng kia.

Trong video, Đỗ Cảnh Hú mặc cho người kia quay mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn bức tượng: "Gương mặt này có tỷ lệ hoàn hảo, nói là món quà của Thượng Đế hay phép mầu cũng không quá đáng."

"Nhưng bức tượng này đoạt giải không phải vì gương mặt của cậu ấy, mà do trình độ điêu khắc cao cấp và tình cảm của tác giả đặt vào bức tượng."

"Anh là ai vậy?"

Đỗ Cảnh Hú: "Một người khách tham quan có thẩm mỹ bình thường và biết tôn trọng tác phẩm của người khác."

"Bị điên à, xía vào chuyện của người khác. Vậy anh có tôn trọng thẩm mỹ của tôi không."

Video dừng lại tại đây.

Người quay video rất đáng ghét, nhưng Quý Nguyễn lại không nhịn được like một cái.

Nhìn đi, làm sao Đỗ Cảnh Hú có thể không có ý với cậu cơ chứ. Ảnh bảo vệ cậu trước mặt người khác như vậy mà!

Còn khen mình là món quà của Thượng Đế, là phép mầu nữa.

Cho nên, hôm nay ảnh bận thật, mấy ngày trước cũng vậy!

Quý Nguyễn ngã ra giường, tâm trạng xoay chuyển nhanh chóng, tặng thêm một cái mặt trời lớn.

Cậu chuẩn bị mở lại video để nghe Đỗ Cảnh Hú khen mình, vòng bạn bè bỗng làm mới, video biến mất.

Quý Nguyễn: Ủa?

Triệu Dương Dương là con nhà giàu, hôm nay dẫn bạn gái mới đến đây xem triển lãm, vô tình nhìn thấy tượng của Quý Nguyễn. Đúng lúc gần đây gã ngứa mắt Quý Nguyễn, cô gái mà gã theo đuổi lần trước thà đơn phương Quý Nguyễn cũng không thèm quen gã, vì vậy tức tối quay video châm chọc Quý Nguyễn.

Nhưng gã quên bọn họ có Wechat của nhau.

Ban đầu thấy Quý Nguyễn nhấn like thì khinh thường, nhưng sau khi kịp phản ứng thì lạnh gáy!

Gã còn đang nghĩ phải đền bù thế nào ---

Ting.

Wechat của Quý Nguyễn đến trước, Triệu Dương Dương mím môi, sẵn sàng chiến đấu rồi mới mở khung chat ra.

- Quý Nguyễn: Video đâu?

- Ánh mặt trời đẹp trai rất đẹp trai: Để làm gì!

- Quý Nguyễn: Có gan chửi tôi mà không có gan để tôi thấy à? Rén hả?

Triệu Dương Dương không thích câu này của Quý Nguyễn. Gã lập tức gửi video sang.

- Ánh mặt trời đẹp trai rất đẹp trai: Ai rén! Chửi mày thì sao!

[VIDEO]

- Quý Nguyễn: Cậu đang ở đâu?

- Quý Nguyễn: Giỏi thì gửi địa chỉ cho tôi, chúng ta solo! Dám không? [Biểu cảm mỉm cười]

- Ánh mặt trời đẹp trai rất đẹp trai: Đường Bác Vận, Triển lãm mỹ thuật số 53.

- Ánh mặt trời đẹp trai rất đẹp trai: [Vị trí]

Sợ Quý Nguyễn đến nhầm, Triệu Dương Dương nhắn địa chỉ xong còn gửi cả định vị sang.

- Ánh mặt trời đẹp trai rất đẹp trai: Nhớ vác cái mặt đến. Chúng ta với nhau, không đến là chó!

Đuổi bạn gái mới đi, Triệu Dương Dương chạy ra trước cửa đứng chờ nửa ngày cũng không thấy Quý Nguyễn đâu, cũng không thấy cậu ta nhắn lại trên Wechat.

- Ánh mặt trời đẹp trai rất đẹp trai: Đâu rồi? Tới chưa?

Vừa gửi tin nhắn đã thấy một thông báo màu đỏ.

Đối phương đã bật chế độ xác minh bạn bè, hai người không còn là bạn bè, xin hãy gửi yêu cầu xác minh bạn bè.

Triệu Dương Dương:????

Gã bị đùa giỡn ư?

Quý Nguyễn không rảnh quan tâm phản ứng củaTriệu Dương Dương. Trước kia cậu và Triệu Dương Dương có làm ăn với nhau vài lần, sau đó cậu không thích người này nên cũng dần rút.

May mà cậu chưa xóa Wechat của gã ta.

Nơi đó cách cậu khá xa, cần phải đi bằng đường cao tốc nửa tiếng mới đến.

Wechat nhảy ra năm lời mời kết bạn, tất cả đều là của Triệu Dương Dương. Quý Nguyễn không quan tâm, sau khi đến nơi cũng không thấy Triệu Dương Dương.

Nhưng cậu cũng không thấy Đỗ Cảnh Hú.

Bảo vệ rất ấn tượng với Đỗ Cảnh Hú, nghe cậu hỏi bèn trả lời ngay là hắn đã đi được một lúc.

Quý Nguyễn chạy về phía bảo vệ chỉ, rốt cuộc nhìn thấy Đỗ Cảnh Hú trong một con hẻm nhỏ.

Hắn tựa lưng vào xe, bị ba người không ra gì vây quanh. Bên cạnh còn có một chiếc xe van, thân xe đang lắc lư một cách kỳ lạ, còn có tiếng nghẹn ngào chui ra ngoài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK