• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian nhanh như gió thổi, mới đây mà đã 31 tháng 12. Mặt trời dần lặn xuống đằng Tây, xe xếp hàng dài trên đường, nhà hàng và tiệm ăn chỉ toàn người là người.

Bầu không khí giao thừa ngập tràn.

Quý Nguyễn thở một hơi đầy khói, xách túi mua hàng lên xe. Cậu mở điện thoại, trong group chat Yêu quái trước khi dựng nước có thêm vài tin nhắn chưa xem.

- Thiệu Thập Bát là vịt: Mai mình đón sinh nhật cùng nhau nha!

- Thiệu Thập Bát là vịt: Em đến nhà mấy anh hay mấy anh đến nhà em?

- Cố Hồng là ngỗng: Ngày mai anh phải đi công tác ngoài tỉnh, anh sẽ gửi quà sinh nhật cho hai đứa. Sinh nhật vui vẻ, em trai của anh.

Tết Nguyên Đán không chỉ là sinh nhật của Quý Nguyễn mà còn là sinh nhật của anh Ngỗng và Thiệu Thập Bát.

Đán là trứng mà, bọn họ đều nở ra từ trứng. Cho nên khi xuống núi làm căn cước, cả ba đồng lòng chọn ngày Tết Nguyên Đán làm ngày sinh.

Những năm trước, ba con bọn họ đón sinh nhật cùng nhau.

Nhưng cũng đón sinh nhật cùng nhau mấy trăm năm rồi, không đón chung năm nay cũng được...

Quý Nguyễn nghĩ một chốc, nhắn lại:

- Quý Nguyễn là gà: Mai anh cũng có hẹn rồi, không thể tổ chức với mọi người, sinh nhật vui vẻ nha!

- Thiệu Thập Bát là vịt: Được rồi, em cũng tìm người đi chơi đây, sinh nhật vui vẻ ~

Thoát khỏi nhóm chat, Quý Nguyễn nhìn ảnh đại diện wechat của Đỗ Cảnh Hú ở bên phải, vẫn không có thông báo gì. Sáng hôm nay cậu nhắn tin cho hắn, bây giờ hắn vẫn chưa trả lời. Hình như gần đây hắn bận lắm thì phải, ngay cả video call cũng không bắt máy được, ngày nào cũng nhắn tin, không biết mai có thể về kịp không.

Quý Nguyễn đặt điện thoại xuống, khởi động xe, chen vào dòng xe.

Trong lúc kẹt xe, cậu nghĩ vẩn vơ, Đỗ Cảnh Hú đang làm gì nhỉ? Lâu vậy không nhắn trả lời, hắn đang ở trên máy bay ư?

Cậu hơi hơi mong đợi, có lẽ sáng mai, Đỗ Cảnh Hú sẽ xuất hiện trước cửa nhà cậu.

Về phòng, Quý Nguyễn đặt thức ăn xuống đất, ngã ra sofa như có ai đó rút hết sức lực của cậu.

Muốn đón năm mới cùng Đỗ Cảnh Hú quá.

Trong lúc mơ màng, có ai đó nhấn chuông cửa nhà cậu.

Quý Nguyễn trợn mắt, nhảy dựng lên vọt đến cửa như độn thổ, kéo mạnh cửa ra.

"Anh về rồi nè."

Người đàn ông điển trai mỉm cười dịu dàng với cậu.

Đỗ Cảnh Hú kìa, hắn về rồi!

Quý Nguyễn muốn nhào đến ôm hắn, nhưng hắn đang ôm một khung tranh rất lớn.

"Tặng em." Đỗ Cảnh Hú đặt bức tranh vào huyền quan, sau đó thay dép Quý Nguyễn đưa. Đôi dép này có màu xanh, vừa nhìn đã biết là một cặp với đôi dép đỏ Quý Nguyễn đang mang.

Quý Nguyễn bị bức tranh lôi kéo sự chú ý, cậu cầm lên để xem. Cậu trong tranh nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, tứ chi thon dài tùy tiện mở ra.

Quý Nguyễn đỏ mặt.

"Em sẽ xem thật kỹ, em muốn treo trên đầu giường!"

Để có thể nhìn mọi lúc.

Đỗ Cảnh Hú nhỏ giọng trả lời: "Em thích là được rồi."

Thật ra hắn vẽ tận hai bức, nhưng bức kia không tiện để Quý Nguyễn nhìn lắm, hắn sẽ chôn nó theo mình luôn.

Quý Nguyễn hớn hở ôm bức tranh vào phòng, gỡ bức tranh nghệ thuật treo đầu giường ra thay bằng bức tranh của Đỗ Cảnh Hú, chỉnh trái chỉnh phải một hồi mới lùi về sau nhìn, sau đó tiến lên chỉnh lại lần nữa.

"Được chưa?" Quý Nguyễn quay đầu hỏi.

Đỗ Cảnh Hú tựa người trên cửa nhìn cậu loay hoay treo tranh. Hắn gật đầu: "Được."

Treo tranh xong, Quý Nguyễn đề nghị đi chơi đón giao thừa.

Quý Nguyễn: "Gần nhà em có quán cá nướng ăn ngon lắm, anh muốn đi ăn không?"

"Đi." Đỗ Cảnh Hú trả lời ngay mà không do dự.

Đây là có lẽ là năm đầu tiên, cũng là năm cuối cùng hắn đón giao thừa cùng Quý Nguyễn.

Đỗ Cảnh Hú đau lòng đến mức chỉ muốn khóc to. Nhưng khi Quý Nguyễn nhìn hắn, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì.

Quý Nguyễn: "Sao em cảm thấy anh mệt mệt vậy? Do mới xuống máy bay hả?"

"Anh không sao, chắc đói thôi."

"Thế à, yên tâm, quán kia gần lắm, đi mười phút là đến."

"Đồ ăn siêu đỉnh!"

Quý Nguyễn cố tình nhấn mạnh bốn chữ đồ ăn siêu đỉnh, hy vọng có thể khiến lời của mình đáng tin hơn.

Đỗ Cảnh Hú sửng sốt, chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu. Hắn sờ đầu Quý Nguyễn, sau đó nắm tay cậu.

Quý Nguyễn hỏi khi nào Đỗ Cảnh Hú bay sang nước M.

Đỗ Cảnh Hú: "Không đi nữa. Công việc của anh chuyển về nước mình rồi."

Sau khi biết mình bệnh nan y, hắn đành gác lại kế hoạch mở phòng trưng bày nghệ thuật đương đại nên không cần bay tới bay lui nữa. Hắn không có bao nhiêu người mình quan tâm trên thế giới này, ba mẹ đã có gia đình của riêng họ, bây giờ chỉ còn mỗi Quý Nguyễn là hắn không sao yên tâm được.

Đỗ Cảnh Hú liếc nhìn Quý Nguyễn, nhẩm tính mấy bức tranh còn lại của mình, quyết định viết di chúc để lại hết cho cậu.

Hắn chết rồi, chắc chắn mấy bức tranh này sẽ càng đắt hơn.

Coi như để lại cho Quý Nguyễn chút ký ức và bảo hiểm vậy.

...

Nhà hàng cá nướng này là nhà hàng được dân cư từ 5 đến 85 tuổi xung quanh yêu thích, vừa có cá nướng, xiên que còn có thể tự nướng, có thể khiến cho khách hàng trải nghiệm sung sướng và thỏa mãn.

Quý Nguyễn đẩy cửa, âm thanh ồn ã chui vào tai, trong quán không có bàn trống, chỉ còn hai chỗ trống bên cạnh hai má con ở cuối cửa hàng.

Quý Nguyễn không nói hai lời, kéo Đỗ Cảnh Hú sang đó. Cậu cởi áo khoác lông của mình ra khoác lên lưng ghế, nói Đỗ Cảnh Hú ngồi đối diện mình.

"Anh chờ em một tí, nếu không lát nữa mất chỗ. Để em đi gọi món."

Đỗ Cảnh Hú gật đầu, học Quý Nguyễn cởi áo, để lộ chiếc áo len cổ lọ màu trắng bên trong.

Hai mẹ con ghép bàn vẫn đang ăn ngấu nghiến, món súp nóng hổi trên vỉ nướng cá sôi ùng ục, hơi nóng và mùi thơm chui vào lỗ mũi, xiên chiên vàng óng dầu. Đỗ Cảnh Hú từ chối lời mời nhiệt tình của hai mẹ con, chỉ coi mình là dân nhập cư, hai mắt nhìn thẳng tiêu cực trống rỗng, hai tay đặt lên đùi.

Hắn ngồi đó, xinh đẹp như dị loại, khác hoàn toàn bầu không khí náo nhiệt nóng hổi xung quanh, thu hút vài ánh nhìn.

Quý Nguyễn quen cửa quen nẻo tìm ông chủ, chào hỏi.

Ông chủ mập: "Úi, Tiểu Qúy đến rồi, anh đẹp trai kia là bạn cậu đúng không, Để anh Mập đãi hai đứa dĩa nghêu bọc giấy bạc nha!"

"Cảm ơn anh Mập, em muốn con cá kia." Quý Nguyễn chỉ một con cá mập mạp, cá trong quán đều là cá sống, khách hàng chọn rồi mới làm rồi nướng.

"Được, để anh bắt cho hai bây."

Chọn cá xong, Quý Nguyễn cầm kẹp và rổ ra tủ lạnh lớn trước cửa hàng chọn gì đó, sau đó chạy đi hỏi Đỗ Cảnh Hú có ăn cay được không.

Đỗ Cảnh Hú: "Cay chút thôi."

"Anh Mập, tất cả ít cay nhé." Quý Nguyễn hô.

"Được."

Lúc sau, đến khi hai mẹ con ăn xong rồi thì cá của bọn họ mới lên.

"Sườn ngon lắm, anh nhất định phải thử đó."

"Cà tím nướng cũng ngon, cho anh này."

"Cái này với cái này nữa, ngon cực kì."

Đỗ Cảnh Hú như biến thành tượng gỗ chỉ biết gật đầu và há miệng ăn, Quý Nguyễn cho hắn cái hắn ăn cái đó.

Quả thật rất ngon.

Quý Nguyễn hỏi hắn: "Uống rượu không?"

Đỗ Cảnh Hú gật đầu.

Sau đó một xô đá bào được bưng lên, Quý Nguyễn rót cho Đỗ Cảnh Hú và mình một ly lớn, ực hai cái sạch ly.

"Ha ~ ngon quá."

Phong cách ăn uống của Đỗ Cảnh Hú từ đầu đến cuối đều rất lịch sự, Quý Nguyễn đã hiểu được thế nào là nhìn thôi cũng no.

Chỉ là dưới tác dụng của cồn, Đỗ Cảnh Hú cũng dần thả lòng.

Sắp chết rồi, xõa thôi!

Hai người lao vào chơi oẳn tù xì.

Quý Nguyễn thua, hai người trung bình mỗi người một thùng.

Sau khi thua lần nữa, hết rượu. Quý Nguyễn nhích mặt lại, nói: "Đổi hình phạt thành búng trán, anh búng đi."

Đỗ Cảnh Hú cười lớn, hai ngón tay đặt trên trán cậu, thấy Quý Nguyễn nhắm mắt, ngón tay hắn từ từ dời xuống, trượt qua má phải của Quý Nguyễn, cảm giác mềm mại ấm nóng ---

"Nguyễn Nguyễn, mềm quá."

Quý Nguyễn mở mắt, ánh mắt hai người giao nhau, nhanh chóng dời ra.

Không biết ai là cười phì cười trước, sau đó người còn lại cũng cười.

Ầm ĩ đến tận khi cửa hàng đóng cửa mới về.

Đi đến đâu đó, Quý Nguyễn mượn ánh đèn đường để xem đồng hồ.

"Còn một phút nữa thôi!"

Hai người dừng lại ven đường, Quý Nguyễn giơ tay thật cao để Đỗ Cảnh Hú có thể xem cùng, xung quanh bọn họ như yên tĩnh đi, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ.

Ba,

Hai,

Một!

"Chúc mừng sinh nhật."

"Chúc mừng năm mới."

Hai người đồng thanh.

Trăng không tròn nhưng vẫn rất đẹp, dưới ánh đèn đường, bọn họ trao nhau nụ hôn thật dài.

Đến tận khi vào đến nhà, dư âm của nụ hôn vẫn còn, hai người chỉ liếc nhìn nhau, sau đó đã lao vào nhau.

Ánh trăng một mực theo sát họ đến phòng, họ dính chặt vào nhau dưới khung cửa sổ. Đỗ Cảnh Hú kéo rèm, vuốt ve trong bóng tối.

Đến khi ngã xuống, Đỗ Cảnh Hú mới nhớ.

Chết chưa, thận của hắn!

Nhưng mà...hắn nhìn bên dưới, cảm giác kỳ diệu như đang nói với hắn rằng...

Hắn có thể.

Súng đã lên nòng, rất có thể, hoàn toàn không có cảm giác của người bệnh.

Chẳng lẽ, hồi quang phản chiếu? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK