Chỉ có mỗi Tùng An ở bên cạnh Quý Nguyễn, thỉnh thoảng lại trò chuyện dăm ba câu.
Cứ một chốc, Quý Nguyễn lại phải chạy ra cầu thang nhìn một cái.
Tùng An ghen tị đến mức mắt sắp chảy máu rồi.
Cậu thua Đỗ Cảnh Hú ở chỗ nào chứ!
A, vẻ ngoài.
Tùng An: "Tiểu Qúy, nếu như, nếu như Đỗ Cảnh Hú mập, thì cậu còn thích cậu ta không?"
"Cậu khoan trả lời đã, chờ tui một chút."
Để Quý Nguyễn có cái nhìn khách quan hơn, Tùng An tìm bạn đại học xin tấm hình chụp toàn thân Đỗ Cảnh Hú, còn photoshop mặt hắn tròn ra, biến cằm hắn thành cằm đôi, cũng kéo cơ thể to lên, bụng bia các thứ đều có.
Làm xong, Tùng An gửi hình sang cho Quý Nguyễn.
"Mập thế này, cậu còn thích cậu không?"
Quý Nguyễn mở hình ra xem: "...."
Đây thật sự là Đỗ Cảnh Hú à?
Nếu mập đến mức này, chắc là ---
"Không thích nữa." Quý Nguyễn nhíu mày.
Tùng An "Ồ" một tiếng, tâm trạng tốt lên ngay.
Cậu biết phải làm thế nào rồi.
Một kế hoạch tàn án hiện lên trong đầu....
Tối đó, lão Khang tổ chức tiệc buffet hải sản trong biệt thự.
Ông vừa xuống lầu, mọi người lập tức bu lấy ông, Đỗ Cảnh Hú chào ông một tiếng rồi đi tìm Quý Nguyễn.
Bước chân rất vội, thế nhưng khi sắp gặp được cậu, hắn lại giảm tốc độ. Đỗ Cảnh Hú sửa cổ áo, từ tốn bước đến, vẻ vội vàng mất tăm.
Đỗ Cảnh Hú: "Quý Nguyễn."
Quý Nguyễn đang chọn tôm, trong đầu vẫn còn nhớ lại hình ảnh Đỗ Cảnh Hú vác bụng bia to đùng siêu xấu, bây giờ thấy Đỗ Cảnh Hú xinh đẹp xuất hiện trước mặt, tâm trạng tốt lên ngay.
Cảm giác đôi mắt được ánh sáng thánh khiết thanh tẩy.
"Hai người bàn xong rồi à?" Quý Nguyễn hỏi.
"Bàn xong rồi, tôi phải xin lỗi cậu chuyện này." Đỗ Cảnh Hú gắp một con tôm to, bỏ vào dĩa của Quý Nguyễn: "Chuyện vẽ tranh phải chờ tôi về nước mới vẽ được."
Mặc dù hơi buồn nhưng Quý Nguyễn cũng biết đây là cơ hội trăm năm mới có một lần, Đỗ Cảnh Hú phải dùng 100% công lực để nghênh đón.
Quý Nguyễn: "Không sao, chờ anh xong chuyện rồi tính. Khi nào đi?"
Đoán chắc là sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài đây mà.
Quý Nguyễn có chút không nỡ
"Cuối tuần. Bây giờ xin VISA trước, còn phải soạn mấy bức tranh và vận chuyển." Đỗ Cảnh Hú gắp cho Quý Nguyễn một dĩa hàu sống tươi rói, mang lại bàn cho cậu.
"Ồ, thế mấy ngày tới tôi không tìm anh nữa, tôi cũng rất bận." Quý Nguyễn cắn mạnh đầu tôm, cúi đầu không nhìn Đỗ Cảnh Hú.
Lòng buồn thiu.
"Cậu nhắn tin cho tôi, tôi thấy sẽ trả lời ngay."
Quý Nguyễn ngẩng đầu: "Gọi video được không?"
Bàn tay lột tôm của Đỗ Cảnh Hú dừng lại, chưa tới vài giây sau đã tiếp tục.
"Được."
Hắn kéo mạnh đuôi tôm ra, đưa con tôm đã được lột vỏ xong xuôi cho Quý Nguyễn.
Quý Nguyễn đang suy nghĩ, cứ thế há miệng ăn luôn trên tay Đỗ Cảnh Hú.
Hai người sững lại ngay lập tức, Quý Nguyễn phản ứng nhanh, vội vàng lấy tay cầm con tôm. Cậu không cẩn thận đụng vào tay Đỗ Cảnh Hú, do quá hồi hộp nên Quý Nguyễn nuốt trọng luôn con tôm.
Đỗ Cảnh Hú vội vàng rót nước cho cậu: "Cậu có sao không!"
"Không sao không sao." Quý Nguyễn khoát tay ý bảo mình vẫn ổn, còn há miệng cho Đỗ Cảnh Hú xem.
"Ừ, đừng ăn nhanh quá." Đỗ Cảnh Hú tiếp tục lột tôm, lần này hắn bỏ vào dĩa của Quý Nguyễn.
Không ai nhìn thấy tai hắn đã đỏ bừng.
Trừ Tùng An.
Cậu thấy hết mọi hành động của cả hai, phản ứng của Đỗ Cảnh Hú làm còi báo động trrong người cậu hú vang.
Cậu vội xoay người lấy thêm cái dĩa, chạy đến khu vực quầy thức ăn lấy đầy một kay.
Phải thực hiện kế hoạch ngay tối nay.
Không ra tay nữa thì hai người bọn họ lấy nhau mất.
Bưng hai dĩa đồ ăn nóng hôi hổi quay về, Tùng An tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quý Nguyễn, cũng đẩy dĩa sang cho Đỗ Cảnh Hú.
"Cảnh Hú, cậu đừng mãi lột tôm nữa, ăn no trước nè, nói chuyện lâu vậy rồi chắc cậu đã đói meo." Dao nĩa cũng đưa sang cho Đỗ Cảnh Hú, cơm đã dọn sẵn, chỉ chờ Đỗ Cảnh Hú ăn thôi.
Thái độ tha thiết, giọng điệu dịu dàng làm Quý Nguyễn cũng phải nhìn sang.
Không phải Tùng An bảo không thân với Đỗ Cảnh Hú hả?
Sao bây giờ ---
Muốn giật đối tượng của cậu?!
Quý Nguyễn cảnh giác liếc Tùng An rồi lại liếc hai cái dĩa đầy kia, cậu đổi dĩa của mình với Đỗ Cảnh Hú.
Quý Nguyễn: "Tui đói."
Nói xong thì tập trung ăn, ăn đến mức hai má phồng ra chả khác gì một chú hamster.
Đỗ Cảnh Hú và Tùng An:....
Tùng An cười, đứng dậy lấy thêm hai dĩa nữa, đẩy tới trước mặt Đỗ Cảnh Hú.
"Nhiêu đây hải sản không đủ no, cậu ăn nhiều chút."
Quý Nguyễn đẩy nhanh tốc độ ăn.
"...Cảm ơn." Đỗ Cảnh Hú nói, thanh lịch xiên một miếng tôm bỏ vào miệng.
Tùng An thấy hắn ăn vừa ít vừa chậm thì hận không thể tự mình đút luôn cho hắn ăn. Cậu thật sự cầm muỗng, múc một muỗng cơm chiên lớn, từng hạt cơm dưới lớp nước tương trở nên óng ánh hấp dẫn vô cùng.
"Ăn miếng cơm chiên này, ngon lắm."
Đỗ Cảnh Hú: "...."
"A ùm!" Quý Nguyễn cầm tay Tùng An kéo đến trước mặt mình, bực bội ăn hết muỗng cơm.
"Ngon!"
Ăn xong còn giơ ngón cái với Tùng An.
Quý Nguyễn: Nhất định không cho Tùng An cơ hội lại gần Đỗ Cảnh Hú.
Tùng An: Quý Nguyễn không muốn Đỗ Cảnh Hú mập đến vậy ư!
Đỗ Cảnh Hú:....Hình như hắn hơi thừa thì phải.
Tùng An không dám đút nữa, cậu sợ Quý Nguyễn ăn hết.
**
Mấy ngày sau Quý Nguyễn bận rộn thật sự, chỉ có hôm Đỗ Cảnh Hú đi, cậu mới dành chút thời gian ra sân bay tiễn, không ngờ lại gặp Tùng An ở đây.
Tùng An tặng Đỗ Cảnh Hú một cuốn sổ tay dày cui các nhà hàng ngon ở thành phố nước M, dặn hắn nhất định phải ăn thật ngon, không được để bản thân đói bụng.
Đỗ Cảnh Hú: "Cảm ơn."
Hắn với Tùng An thân thiết đến thế à?
Khi nào về nước, hắn sẽ nghĩ cách tặng lại sau.
Quý Nguyễn không ngờ Tùng An chu đáo đến thế, cậu nhìn hai bàn tay trống trơn của mình.
Cậu không được thua!
Ngẩng đầu nhìn Đỗ Cảnh Hú một hồi, Quý Nguyễn cắm đầu chạy đến cửa hàng trong sân bay mua hai bộ quần áo bằng lông, một cái dày một cái mỏng, tính toán rất chu đáo.
Cậu đưa túi cho Đỗ Cảnh Hú: "Cảnh Hú, đừng để bản thân lạnh nhé."
Đỗ Cảnh Hú nhận túi: "Ừm, cảm ơn cậu, cậu cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Hắn không nói cho Quý Nguyễn biết, tháng 6 ở nước M, ngày nào cũng 28 độ C.
Lần này Đỗ Cảnh Hú đi tận hai tháng.
Khoảng thời gian này ngoại trừ nói chuyện với Quý Nguyễn ra, hắn còn thường xuyên nhận được tin nhắn của Tùng An, cái nào cũng hỏi hắn ăn cơm chưa, có ghé thăm mấy nhà hàng đó hay không.
Lúc nào cũng nhận được đồ ăn do bạn của Tùng An ở đây tặng.
Thậm chí Tùng An còn bay đến rất nhiều lần, lần nào cũng mời hắn đi ăn, lần nào cũng gọi cả bàn đồ ăn.
Quý Nguyễn do bận tối mắt tối mũi nên chưa đến lần nào.
Do Tùng An nhiệt tình đến vậy nên dần dần trong giới bắt đầu rỉ tai nhau rằng Tùng An đang theo đuổi Đỗ Cảnh Hú rất nhiệt liệt.
Còn có người khen hắn giỏi, lại câu được một con cá lớn.
Đỗ Cảnh Hú: "..."
Cảm ơn, hắn không cảm nhận được chút yêu thích nào của Tùng An.
Tích cực đến vậy, một là muốn hắn no chết, hai là tìm cơ hội hạ độc trong thức ăn.
Tóm lại, Tùng An tốn tiền cho hắn bao nhiêu hắn đều ghi lại, chờ hắn lo xong chuyện triển lãm sẽ mua quà tặng lại cho Tùng An, chuyện này cũng kết thúc tại đây được rồi.
Trong nước.
Quý Nguyễn biến thành gà trống lớn ngẩng đầu nhìn trăng tròn, ngửa cổ gáy.
Cậu nhớ Đỗ Cảnh Hú quá đi.
Cũng lúc đó, Tùng An cũng đang nghĩ đến Đỗ Cảnh Hú.
Tùng An: Hôm nay Đỗ Cảnh Hú đã mập chưa?