Trên lối vào giăng tấm băng rôn lớn, bên trên viết bốn chữ --
TRIỄN LÃM GIA CẦM
Hai bên cửa treo poster gà ngỗng và vịt, ý bảo triển lãm này chỉ nói về ba loại gia cầm này.
Đỗ Cảnh Hú nhận ra ngay con gà trên hình, là Quý Nguyễn. Hắn đã vẽ không biết bao nhiêu tranh về Quý Nguyễn rồi, quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
May mắn làm sao, bây giờ hắn không còn sợ xanh mặt khi nhìn gà nữa.
Quý Nguyễn giới thiệu: "Con vịt kia là Thập Bát, là đứa em trai Thiệu Liên thích đóng phim của em, bên cạnh là anh ngỗng."
Đỗ Cảnh Hú gật đầu ý bảo đã biết.
Quý Nguyễn dắt hắn vào trong, bên trong được chia làm ba khu lớn bao gồm khu gà, khu vịt và khu ngỗng.
Người đến không nhiều, bên vịt có hai người, bên ngỗng cũng có hai người. Cả cái sảnh này tính luôn hắn và Quý Nguyễn chỉ có vỏn vẹn sáu người, còn chia ra mỗi khu hai người.
Ngoài ra là hai bảo vệ trước cửa các khu và bình luận viên đứng ở mỗi khu.
"Buổi triển lãm này do chính anh ngỗng, em và Thập Bát hùng tiền tổ chức. Bọn họ đến rồi, bên kia là anh ngỗng với bác sĩ thú y nhà ảnh, bên kia là Thập Bát và ảnh đế của ẻm." Quý Nguyễn giơ tay chỉ.
Đỗ Cảnh Hú giờ mới hiểu, thì ra tất cả nhân vật trên poster đều đến, còn mang cả người nhà theo.
Ngoài ra khi thấy bọn họ đến, hai nhân vật chính trên poster cũng đến giới thiệu với nhau, sau đó chia ra đi tham quan các khu.
Đỗ Cảnh Hú vào khu gà, trong đó treo đầy tranh hắn vẽ.
Bức tranh sơn dầu tả thực rực rỡ về gà của hắn được treo chính giữa, xung quanh là ký họa gà.
Ngoài ra còn có thứ lớn hơn nữa, một bức tượng gà cao hai mét.
Quý Nguyễn chạy đến bên cạnh bức tượng, ưỡn ngực đầy tự hào: "Đây là em."
Đỗ Cảnh Hú mỉm cười gật đầu: "Anh đã nhận ra, nào, chúng ta chụp hình với nó thôi."
Hai người nhờ bình luận viên chụp cho một tấm, thuận tiện nhờ người đó giới thiệu một ít kiến thức về gà. Chủ yếu là cho Đỗ Cảnh Hú nghe.
Bình luận viên nói rất nhiệt tình: "Hai anh thích gà quá nhỉ."
Đỗ Cảnh Hú nhìn Quý Nguyễn, cười và gật đầu: "Đúng vậy, tôi thích lắm."
Quý Nguyễn ở bên cạnh chỉ cười mà không nói.
Bình luận viên: "Vậy để em bổ sung thêm vài điều lý thú về gà cho hai anh. Nào, chúng ta bắt đầu từ đây trước. Trước tiên cho phép em giới thiệu về tổ tiên của loài gà nhà. Gà nhà là giống gà hoang được con người thuần hóa..."
Bọn họ đi theo bình luận viên, xem xét từng mẫu vật và tranh. Đỗ Cảnh Hú nghe rất nghiêm túc, thật lòng xem nó là quá trình phát triển của Quý Nguyễn.
"Được rồi, mời hai anh quay sang bên đây!" Bình luận viên bắt đầu nói đến mẫu vật giải phẫu của gà trống.
"Xin hai anh hãy xem kỹ nơi này." Bình luận viên khoanh tròn bộ phận nào đó, dùng giọng điệu thần bí để cường điệu: "Thật ra, gà trống nhà rất thần kì, nó á, không có chỗ nhô ra đó..."
"Đùng –"
Câu này nổ tung bên tai Đỗ Cảnh Hú. Hắn không còn tâm trạng nghe bình luận viên nói gì nữa. Hắn nhìn Quý Nguyễn, ánh mắt không tự chủ thay đổi, tầm nhìn cũng hạ xuống dần.
"Anh nhìn cái gì." Quý Nguyễn đỏ mặt, kéo tay hắn nhỏ giọng quát: "Em có không anh biết mà!"
Ừ nhỉ, Đỗ Cảnh Hú cúi đầu cười khẽ, tối hôm qua còn dỗ còn sờ.
Quý Nguyễn: "Công sức tu luyện mấy trăm năm hơn đấy."
Nói xong, Quý Nguyễn lại nhớ về ngày xưa.
Khi đó cậu vừa biến thành người, không quen cơ thể trống trơn không có cọng lông nào, vừa biến thành người đã mặc quần áo anh ngỗng chuẩn bị vào ngày.
Mặc nhiều ngày, Thập Bát chịu không nổi nữa hối cậu ra sông tắm.
"Gà con, con người là phải sạch."
"Ừ."
Vì vậy cậu đi theo anh ngỗng và Thập Bát ra sông. Nhưng khi cậu cởi đồ, cậu phát hiện Thập Bát và anh ngỗng đang nhìn bên dưới của mình.
Thập Bát: "Gà con, anh có thấy anh có chỗ không giống em với anh ngỗng không?"
Anh ngỗng gật đầu: "Có thấy thiếu thiếu gì không?"
Cậu không hiểu, sau khi so sánh cả ba rồi mới phát hiện: "Ủa, sao lại vậy?"
Thập Bát: "Anh thấy sao?"
Anh ngỗng: "Em nghĩ kỹ đi."
...
"Quý Nguyễn, Quý Nguyễn." Đỗ Cảnh Hú nhỏ giọng gọi cậu. Quý Nguyễn tỉnh hồn "a" một tiếng.
"Sao mặt em đỏ quá vậy?"
Đỗ Cảnh Hú nghi ngờ nhìn cậu rồi lại nhìn tấm hình trước mặt Quý Nguyễn – một cô gà mái thiệt đẹp.
Đỗ Cảnh Hú hoảng hốt: "Em ngây người ra nhìn nó á? Rốt cuộc em vẫn chê anh là con người đúng không?"
Đỗ Cảnh Hú tủi thân.
"Không có, em không có chê anh!" Quý Nguyễn vội vàng khoát tay, nhỏ giọng giải thích.
Tay Quý Nguyễn bị Đỗ Cảnh Hú túm lại, tay hắn bao trọn lấy bàn tay của cậu. Hắn trịnh trọng thề: "Quý Nguyễn em yên tâm, anh nhất định sẽ tốt hơn, nhất định sẽ không còn sợ gà nữa, anh sẽ không để em chờ quá lâu!"
Quý Nguyễn rất cảm động. Cậu gật đầu thật mạnh: "Ừm, em tin anh!"
Nói vậy đó, nhưng tháng sau đến rất nhanh.
Đỗ Cảnh Hú vẫn sợ gà, hôn mê hai tháng liên tục.
Đỗ Cảnh Hú nhìn trăng, thở dài: "Có người, phải dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ."
Quý Nguyễn cách hắn ba mét dùng cánh che lỗ tai ---
Cậu không muốn nghe!
Không yêu chính là không yêu!
Cậu không có phúc hưởng vẻ đẹp đó, chia tay đi thằng tồi.
Hết trăng tròn, Đỗ Cảnh Hú biến trở lại thành keo dán siêu dính. Bọn họ đã chuyển đến căn biệt thự Quý Nguyễn mua, cùng nhau trang trí căn nhà.
Vốn Quý Nguyễn chuẩn bị cho mỗi người một phòng, nhưng Đỗ Cảnh Hú ngày nào cũng chạy qua phòng Quý Nguyễn, không cũng kéo Quý Nguyễn sang giường mình. Hai người rất ít khi tách nhau ra, cho dù cách xa nhau vài tiếng, Đỗ Cảnh Hú cũng sẽ liên tục nhắn tin cho cậu, cho dù nhìn thấy hoa dại mọc ven đường cũng phải chụp hình gửi sang.
- Đổ JX: Hình như sân nhà mình có hoa này.
- Đỗ JX: Hôm nay vẽ gà trong bụi hoa, chuẩn bị in lên ga giường.
- Quý Nguyễn: Anh không sợ mình thức trắng nguyên đêm à?
- Đỗ JX: Anh chui vào lòng em ngủ.
- Quý Nguyễn: Quả nhiên anh vẫn sợ, cút đi.
- Đỗ JX: Q.Q
Thật ra Quý Nguyễn không còn sợ những vật phẩm liên quan đến gà nữa, ví dụ như tranh vẽ hoặc những thứ do chính tay hắn làm.
Hắn làm rất nhiều món đồ thủ công có hình bản thể của Quý Nguyễn để khắp nhà, trên tường treo kín bức họa của Quý Nguyễn, khăn tắm cũng họa tiết gà, ga trải giường cũng đổi thành bộ có dấu chân gà...
Ở nhà hắn đâu cũng thấy gà, khách khứa nào không biết còn tưởng hắn cuồng gà.
Nhưng chỉ cần Quý Nguyễn biến thành gà, hắn sẽ sợ đến mức chui vào trong xó.
Quý Nguyễn: Hay, ngày xưa có Diệp Cung thích rồng, nay có chàng Đỗ thích gà.
Hừ, vậy mà bảo nếu cậu là gà, vậy gà sẽ là sinh vật đáng yêu nhất thế giới!
Miệng đàn ông, lừa gà dối quỷ!
Chia tay đi, thằng tồi.
- -
Chú thích:
Diệp Cung thích rồng: Chuyện kể rằng có người tên Diệp Cung rất thích rồng, thích đến mức trong nhà toàn hình rồng thôi. Một ngày đẹp trời, rồng hàng real ghé chơi, người này sợ mất mật. Ý của câu này là: Gáy là thích nhưng thật ra sợ chết đi được.