• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thấy người đâu, chỉ có tờ giấy trong phòng khách, bảo là phải đến nước M xử lí vài chuyện, không biết khi nào mới về.

Hết năm cũ, Quý Nguyễn càng ngày càng bận, công ty cũng có nhiều việc cần chuẩn bị, cũng phải chuẩn bị hàng cho quý mới, muốn đi tìm Đỗ Cảnh Hú cũng không rảnh.

Hai người lại trở về trạng thái dùng Wechat để nói chuyện.

Thời gian trôi qua, chỉ còn một tuần nữa là đến tết. Đỗ Cảnh Hú nói việc chưa xong, chắc phải năm sau mới về được.

Quý Nguyễn không nghĩ nhiều, đúng lúc cậu cũng phải về quê ăn tết. Năm nào ba con bọn họ cũng ăn tết cùng nhau.

Quê của bọn họ là núi Đại Khẩu ở huyện Thiệu, Quý Nguyễn, Cố Hồng và Tiểu Xương về trước để dọn dẹp, thuận tiện chuẩn bị đồ tết. Thiệu Thập Bát còn việc, tối hai ba ngày sau mới đến.

Quý Nguyễn bỏ hành lý xuống, quay một vòng biệt thự rồi gửi cho Đỗ Cảnh Hú.

- Quý Nguyễn: Quê của em nè, có phải cảnh đẹp lắm không! [Video][Video][Video]

Lúc định gửi thêm video, Tùng An gọi đến.

Cậu ta mời cậu đi ăn, hai người cũng lâu rồi không gặp, Tùng An biết năm nào Quý Nguyễn cũng về nhà ăn tết, ngày xưa cậu ta có hỏi cậu có thể dẫn cậu ta về ăn tết chung không, tiếc là Quý Nguyễn từ chối.

Năm nay Quý Nguyễn về sớm hơn trước kia hai ngày nên không hẹn được, Tùng An chỉ thấy tiếc. Cậu ta bỗng đổi chủ đề, hỏi: "Tết này ông với Đỗ Cảnh Hú có tính ra mắt gia đình không?"

"Tụi tui gặp phụ huynh rồi." Quý Nguyễn thờ ơ trả lời. Cậu tham gia đám cưới của phụ huynh này, ba ruột mẹ kế, mẹ ruột ba dượng gặp hết rồi.

Đã tính là ra mắt phụ huynh!

Tùng An sửng sốt, cứng đờ cười hai tiếng.

"Vậy à? Nhanh vậy sao, vậy cậu ta đang ở bên cạnh cậu hả? Hai người ăn tết chung với nhau?"

Quý Nguyễn: "Không có, tụi tui ăn tết ở hai quốc gia khác nhau."

"Hả? Năm đầu hẹn hò thì phải ở chung chứ?"

Không biết có phải ảo giác hay không, mặc dù Tùng An hỏi nhưng Quý Nguyễn cảm thấy giọng điệu của cậu ta vui tươi hơn nhiều.

Tùng An: "Nếu là tui nhé, cho dù không tiện thế nào tui cũng tìm cách để có thể đón tết với bạn trai."

Quý Nguyễn:???

Ý của cậu ta là, nếu Đỗ Cảnh Hú chọn cậu, cậu nhất định phải đi tìm Đỗ Cảnh Hú để đón tết chung?

Cho nên, cậu ta đang khịa cậu?

Khịa cậu không đủ thích Đỗ Cảnh Hú!

Quý Nguyễn tức tối.

Tùng An có thể tiếp tục tương tư Đỗ Cảnh Hú, nhưng không được chơi mấy trò chọc gậy bánh xe này trước mặt cậu!

Còn nghi ngờ tình cảm của cậu với Đỗ Cảnh Hú!

Tùng An vẫn còn tiếp tục nhấn mạnh: "Khi thích một người, tui sẽ rất quan trọng cảm giác nghi thức mấy ngày lễ này, không có khó khăn gì có thể ngăn trở..."

"Bíp bíp bíp..."

Điện thoại cúp rồi.

Tùng An nghe tiếng cúp mắt trong điện thoại mà thấp thỏm: Tiểu Qúy giận rồi?

Nhưng mắt cậu ta nhanh chóng sáng lên, nhếch môi ---

Tức thì tốt, tức chính là chiến thuật trà xanh này thành công rồi.

Chắc chắn Tiểu Qúy đang nghi ngờ Đỗ Cảnh Hú, nghi ngờ tên đó bận thật hay đang ở bên mấy con cá khác.

He he, tiếp tục chờ họ chia tay.

Cúp máy, Quý Nguyễn quyết định năm nay không để ý đến Tùng An nữa.

Tin nhắn của Đỗ Cảnh Hú xuất hiện trên màn hình.

- Đỗ JX: Đẹp lắm.

- Quý Nguyễn: [Trái tim] Năm sau dắt anh đến nhé.

Rất lâu sau đó Đỗ Cảnh Hú mới trả lời. Quý Nguyễn vui vẻ cất điện thoại, chạy đến dọn nhà với anh ngỗng.

Anh ngỗng: "Đang vui hả?"

"Ha ha, rất vui."

Ở nơi xa, Đỗ Cảnh Hú nằm trên giường bệnh, nhìn tin nhắn trong điện thoại, nước mắt lăn qua khóe mi, không có ai lau cho.

Đỗ Cảnh Hú: Xin lỗi, Quý Nguyễn. Anh không thể có năm sau rồi.

Ba mươi tết, ba con tụ trong phòng khách, Tiểu Xương nằm trên ghế xem Xuân Vãn, anh ngỗng cầm điện thoại, hai ngón tay gõ chữ liên hồi, biểu cảm dịu dàng.

Đại khái là có tiến triển với người kia đi. Quý Nguyễn vui dùm anh ngỗng.

Thiệu Thập Bát bên cạnh không biết đang call video với ai, mặt cười phớ lớ.

Quý Nguyễn ngửi mùi không bình thường, là mùi ngọt ngào. Nhóc con đơn thuần, đáng yêu nhà cậu cũng có đối tượng ư!

Cục cục! Mới có một năm thôi mà, mọi người đều có khởi đầu mới ư!

Quý Nguyễn cúi đầu, vui vẻ chia sẻ chuyện này cho Đỗ Cảnh Hú.

- Đỗ JX: Hâm mộ bọn họ quá.

- Quý Nguyễn: Hâm mộ cái gì? Tụi mình cũng ngọt ngào lắm mà [trái tim].

- Quý Nguyễn: Chỉ còn 17 ngày nữa thôi là bọn mình được gặp mặt rồi.

Ba con bọn họ đều phải chờ mười bảy tháng một mới biến thành người để xuống núi, đỡ mắc công còn phải tìm chỗ ở ba ngày biến thành về nguyên hình.

- Quý Nguyễn: Đúng rồi, lúc đó mời anh đi xem phim, phim của em trai em sắp được chiếu rồi.

Phim của Thiệu Thập Bát chiếu ngay tết Nguyên Tiêu, tiếc quá, bọn họ không xem suất đầu được.

Gà, vịt, ngỗng trên bàn giơ chân, đắc ý chọt điện thoại, đọc đánh giá phim trên mạng.

Gà: "Cục cục cục cục cục cục tác."

Nhiều người khen Thập Bát lắm nè.

Ngỗng: "Quạc - quạc -"

Đúng vậy, giỏi lắm.

Vịt: "Cạp cạp cạp cạp cạp cạp!"

Em đóng người quá hay!

Gà: "Cục cục cục cục cục tác!"

Về bao rạp cho em!

Ngỗng: "Quạc - quạc -"

Anh cũng vậy.

Quý Nguyễn không nuốt lời, vừa biến về người đã mua một đống vé, cho mỗi thành viên trong công ty năm tấm, để họ dắt người nhà, người thân, bạn bè đi xem.

Ngày hôm sau, cậu bao cả rạp, chỉ hẹn mỗi Đỗ Cảnh Hú.

Sau khi chăm chút ngoại hình xong, Quý Nguyễn hưng phấn ra khỏi nhà.

Một tháng không gặp, Quý Nguyễn vừa xuống xe thấy Đỗ Cảnh Hú đã nhào đến. Đỗ Cảnh Hú vô lực ngã ra sau, thấy sắp ngã đến nơi, Quý Nguyễn vội vàng kéo tay hắn lại, kéo luôn hắn vòng lòng mình.

Quý Nguyễn hơi ngại: "Sức em hơi lớn."

Chàng trai mạnh mẽ trong lòng Đỗ Cảnh Hú rơi lệ: Không, do anh yếu thôi.

Trong rạp không có ai, chỉ có hai người bọn họ.

Khi Thiệu Thập Bát ra sân, Quý Nguyễn vội vàng chỉ màn hình: "Nhìn kìa, em trai em đó, có phải thằng bé diễn hay lắm không! Nó diễn người giỏi quá trời quá đất!"

Đỗ Cảnh Hú không chú ý đến cách dùng từ kỳ lạ của Quý Nguyễn, chỉ bình tĩnh gật đầu: "Quả thật, diễn rất hay."

Từng nhân vật trong phim chết đi, nhân vật phụ của Thiệu Thập Bát cũng chết, Quý Nguyễn khóc nấc.

Đỗ Cảnh Hú gạt nước mắt, đưa giấy cho Quý Nguyễn.

Chỉ là phim thôi mà Quý Nguyễn đã khóc đau đớn như vậy, vậy lúc hắn chết đi, liệu Quý Nguyễn có thể chịu nổi hay không?

Khi thấy đoạn kết, nhân vật chính thê lương về nhà, Đỗ Cảnh Hú cúi đầu che mặt, bả vai run lên, nước mắt trôi khỏi kẽ ngón tay, nhỏ độp độp xuống đất.

Quý Nguyễn giật mình, ôm chầm hắn an ủi: "Nín nha, chỉ là phim thôi, bọn họ đều sống rất tốt."

"Bọn mình chia tay đi." Giọng nói run rẩy chui khỏi cổ họng, len lỏi qua kẽ ngón tay.

Quý Nguyễn bối rối, cứ tưởng mình nghe nhầm.

"Anh nói gì?"

Đỗ Cảnh Hú không lên tiếng. Hắn rút vài tờ giấy lau mắt, sau khi bình tĩnh lại mới ngẩng đầu.

"Anh nói, chúng mình chia tay đi." Hốc mắt hắn sưng đỏ, nhưng vẫn kìm được nước mắt.

Một tháng này, hắn chạy đông chạy tay, hết bệnh viện trong nước đến bệnh viện ở nước ngoài để tìm tia hy vọng cuối cùng, hắn muốn sống đến bạc đầu với Quý Nguyễn.

Nhưng kết quả đều giống nhau, ai cũng khuyên bảo hắn.

Bệnh này, tất cả chuyên gia đều lắc đầu.

Chia tay không phải quyết định nhất thời của hắn. Khi nằm trên giường bệnh một mình và tiếp nhận điều trị vô ích. Hắn liền nghĩ, thà để Quý Nguyễn không muốn gặp lại mình nữa, từ từ quên đi hắn, sau đó vui mừng cảm ơn hắn vì đã chia tay cậu còn hơn để Quý Nguyễn cô đơn hết quãng đời còn lại.

Đỗ Cảnh Hú: "Thật ra chúng ta vẫn chưa chính thức, nhưng anh nghĩ, chia tay vẫn nên chính thức một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK