Hắn bước ra khỏi phòng triển lãm, vừa ngồi vào xe đã thấy một chiếc xe Van lướt nhanh qua, đỗ lại trước mặt hắn. Một gã vạm vỡ xăm trổ đầy mình bước xuống xe, nhanh chóng đi lại lôi một người đàn ông từ chiếc mui trần gần đó nhét vào xe Van.
Chuỗi động tác lưu loát liền mạch, từ túm người khỏi xe mui trần đến lái xe rời đi, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Đỗ Cảnh Hú không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đạp ga đuổi theo, thành công ép chiếc xe Van dừng lại trong một con hẻm cũ.
Con hẻm này không rộng, miễn cưỡng lắm mới chứa được hai chiếc xe hơi đậu song song nhau. Bên trái là công trường, bên phải là tòa nhà cũ chuẩn bị tháo dỡ, ngoại trừ tiếng ồn ào trong công trường ra thì xung quanh không một bóng người.
Lúc này xe hắn dừng trước đầu xe Van, bị xe Van đụng mạnh vào.
Người đàn ông bị trói trong xe như cảm nhận được gì đó, gã ta giãy giụa bên cửa sổ, cả gương mặt dán lên cửa, trong miệng bị nhét vải nên chỉ có thể ư ử vài tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
Đỗ Cảnh Hú nhận ra gương mặt biến dạng trên kính xe, đây không phải cái người quay video chửi hắn điên trong phòng triển lãm khi nãy à.
Hắn khóa trái cửa xe, lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc này, có ba người đàn ông bước xuống khỏi xe Van, bao gồm cả gã đàn ông xăm trổ ban nãy, trong tay ba người là ba cây gậy sắt.
"Ầm" một tiếng, cửa sổ xe bị đập vỡ tan tành. Đỗ Cảnh Hú xoay người, cong lưng, nhét hai bàn tay siết chặt vào lòng.
Ngay sau đó, một cánh tay lông lá rậm rạp thò vào trong mở khóa cửa, túm cổ áo Đỗ Cảnh Hú ném ra ngoài. Điện thoại vừa gọi cảnh sát cũng bị người kia ném xuống đất, vỡ nát.
Đỗ Cảnh Hú lùi về sau, tránh xa kìm kẹp của tên tóc vàng kia. Hắn dựa lưng vào xe của mình, cảnh giác nhìn bọn họ trong khi đầu nhảy số liên tục để tính toán bước tiếp theo.
"Ôi chao, điển trai đấy chứ." Tên tóc vàng huýt sáo, đề nghị với gã vạm vỡ bên cạnh: "Anh ba, không thì anh em mình cứ trói nó lại, nhìn bộ dạng này của nó có vẻ nó không thiếu tiền chuộc đâu. Đúng lúc, em còn có thể....há há, lâu lắm rồi không thư giãn."
Đỗ Cảnh Hú cau mày, lời nói của tên tóc vàng khiến hắn buồn ói, nhưng sức mạnh hai phe chênh lệch quá nhiều, hắn không thể liều mạng.
Gã đàn ông xăm trổ vô tình gật đầu: "Mày chịu trách nhiệm trông nó, chỉ cần lúc quay video còn sống là được."
"Không thành vấn đề, chuyện nhỏ như con thỏ ý mà." Tên tóc vàng luôn miệng đồng ý.
Gã xăm trổ giục: "Nhanh cái tay lẹ cái chân lên."
Tên tóc vàng ra hiệu cho tên đàn em còn lại hỗ trợ, hai người bước lên.
Mắt thấy Đỗ Cảnh Hú sắp xui xẻo, Triệu Dương Dương trong xe càng giãy giụa mạnh mẽ hơn, liên tục ư ử nghẹn ngào, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.
"Ầm - Ầm -"
Tiếng động cơ vang lên, một chiếc SUV đỏ chót đột nhiên xông vào trong hẻm, xông thẳng về phía đám người với tốc độ cao và không có ý định chậm lại.
Đỗ Cảnh Hú nhìn con xe đang xông về phía này, con ngươi hắn co lại nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp.
Đám người kia tạm thời không để ý đến hắn, vội vàng giơ gật sắt lên quát chiếc SUV.
"Muốn chết thì dừng xe lại cho bố mày!"
"Mẹ nó mày điếc hả!"
Ngay khi chiếc xe SUV sắp đụng vào ba người bọn họ, chiếc xe thắng gấp sau đó bẻ lái sang trái, bánh xe và mặt đất cọ xát vào nhau phát ra tiếng kít nhức tai, bụi bặm nổi lên bốn phía.
Tròng làn bụi, chiếc xe duyên dáng chạy vào giữa hẻm.
Xe Van trắng, xe đen nhỏ và xe địa hình đỏ tạo thành một hình tam giác, vây tất cả vào giữa.
Gã xăm trổ liếc hai tên đàn em, chuẩn bị xài lại chiêu cũ, đập cửa kính, mở cửa xe bắt người.
Tên tóc vàng dẫn đầu, vừa bước đến giơ gậy sắt muốn đập cửa xe, cửa xe đã mở toang, vô tình đập vào người tên tóc vàng. Tên tóc vàng lùi về sau vài bước, đụng phải gã xăm trổ.
Đôi chân dài bước xuống khỏi xe, ống quần xanh lam phất phơ trong gió, khi tiếp đất còn tạo ra một mảng bụi bay như trong phim cổ trang.
Thời gian như trôi chậm lại, khung cảnh như thước phim nghệ thuật. Người đàn ông điển trai bước xuống khỏi xe. Cậu đứng yên, vạt áo tung bay theo gió. Người đàn ông lơ đãng vuốt tóc rồi tháo kính râm xuống, khinh thường nhìn tên tóc thẳng trên mặt đất, tay đóng mạnh cửa xe.
Tên tóc thẳng lao đến, gật sắt bị một bàn tay thon dài túm lại, ngay giây tiếp theo, cái gậy sắt rơi xuống đất, tên tóc thẳng bưng cổ tay bị ném văng ra.
Thời gian như trôi chậm lại, khung cảnh như thước phim nghệ thuật. Người đàn ông điển trai bước xuống khỏi xe. Cậu đứng yên, vạt áo tung bay theo gió. Người đàn ông lơ đãng vuốt tóc rồi tháo kính râm xuống, khinh thường nhìn tên tóc thẳng trên mặt đất, tay đóng mạnh cửa xe.
Một tiếng "ầm" khác vang lên, đánh thức đám người.
Trong đó bao gồm Đỗ Cảnh Hú đang đơ ra và con tinh tinh Triệu Dương Dương đang bị bắt cóc.
Quý Nguyễn: Thằng nào dám cản giây phút tỏa sáng của ông, ông diệt.
"Cảnh Hú đừng sợ, tôi tới rồi." Quý Nguyễn bình tĩnh đi lại bên cạnh Đỗ Cảnh Hú, hoàn toàn không xem ba người kia ra gì. Đến khi nhìn thấy thủy tinh rơi vỡ gần ghế tài xế, cậu vội vàng chạy lại sờ soạng người Đỗ Cảnh Hú: "Anh bị thương hả? Tôi chở anh đến bệnh viện!"
Đỗ Cảnh Hú đẩy tay cậu ra: "Tôi không sao, sao cậu đến đây?"
Tai Quý Nguyễn đỏ bừng bừng, lúc này cậu mới phát hiện mình vừa mới sàm sỡ Đỗ Cảnh Hú. Cậu vội nhìn sang hướng khác, nói: "À thì, đúng lúc tôi đi ngang qua thôi."
Nói xong, cậu kéo cánh tay Đỗ Cảnh Hú, vừa che cho hắn vừa kéo hắn đi về phía xe của mình. Cậu kéo cửa ghế sau, đẩy hắn vào, cánh tay đặt trên nóc xe: "Anh chờ trong xe của tôi đi, điện thoại đây."
Tóc vàng đã sớm muốn xông tới, nay nhìn thấy Quý Nguyễn đưa Đỗ Cảnh Hú điện thoại càng gấp gáp hơn, đến mức tóc tai dựng ngược cả lên. Gã cầm cây gậy muốn xông lên nhưng bị gã vạm vỡ cản lại. Đôi mắt đục ngầu của tên đó nhìn từ trên xuống dưới Quý Nguyễn, quay đầu cho ba người ngoài xe một ánh mắt. Hai tên trọc gật đầu, một người cầm đao, một người cầm súng mở cửa xuống xe, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh.
Chỉ còn một gã trung niên có vẻ gầy gò ở lại trong xe khống chế Triệu Dương Dương.
Triệu Dương Dương muốn nhắc nhở Quý Nguyễn, gã nhân cơ hội thò đầu ra ngoài nhưng lại bị gã kia kéo về, tát một phát vào mặt.
"Đàng hoàng cho tao!"
"Ưm ưm ưm ưm!"
Bên kia, sau khi Quý Nguyễn hộ tống người vào xe rồi mới bỏ tay xuống.
Tâm trạng Đỗ Cảnh Hú phức tạp, thân là quý ông lịch lãm, không ngờ lại được người khác dùng phong cách lịch lãm quen thuộc để đối xử lại.
Nhưng hắn biết sức chiến đấu của mình, vì vậy ngoan ngoãn cầm điện thoại di động, báo cảnh sát.
Quý Nguyễn định đóng cửa xe lại, bỗng nhiên trong đầu cậu xẹt qua cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong mấy bộ phim từng xem, trong lòng bỗng dâng lên một luồng nhiệt huyết. Cậu lập tức cởi áo vest quăng lên người Đỗ Cảnh Hú, khí thế bừng bừng kéo mạnh áo sơ mi làm văng hai chiếc cúc trên cùng rồi cởi áo sơ mi như cởi áo chui đầu, nhét vào lòng Đỗ Cảnh Hú, sau đó ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, nói: "Giữ dùm tôi, tôi sợ dơ."
Đỗ Cảnh Hú: "..."
Gã xăm trổ và đám đàn em:???
Quý Nguyễn đang nhớ lại, trong phim có cởi quần không nhỉ?
Chắc không ha, ừ, đúng, không cởi, vậy dừng thôi.
Quý Nguyễn siết cơ, dùng khoảng bảy phần sức mạnh cho việc chỉ cần ba phần là có thể làm được, nhào đến đấm cho tên bắt cóc một đấm trước khi gã kịp phản ứng, sau đó lật tay đánh rớt cây súng trong tay tên trọc, tiếp theo cậu giơ chân đá bay gã trọc ra xa khỏi hình tam giác của ba chiếc xe, cuối cùng tung người cho gã trọc cầm đao một cú đá bay, đá gã ta đập thẳng vào đùi tên trung niên trong xe Van.
Gã ta đau đến mức rú lên, bụm chân rên rỉ.
Triệu Dương Dương sững sờ, lúc này đây, gã vô cùng biết ơn Quý Nguyễn đã xóa kết bạn chứ không phải solo 1VS1 với gã.
Nhìn kìa, mấy tên côn đồ kia còn không tiếp cận được Quý Nguyễn tay không tấc sắt.
Không đúng, bây giờ người cậu ấy cũng không có mảnh vải nào.
Cơ thể đẹp quá!
Quá xá ngầu!
Cái cơ tay chân gầy nhom này của gã với Quý Nguyễn mà nói, chắc chỉ cần nhúc nhích hai ngón tay cũng đã giải quyết xong rồi nhỉ?
Trong xe việt dã, Đỗ Cảnh Hú lấy sổ phác thảo nhỏ ra khỏi túi.
Hắn phát hiện, tỷ lệ cơ thể của Quý Nguyễn khi cử động rất đẹp, tứ chi thon dài, cơ bắp rải rác đều tăm tắp, hành động cũng dứt khoát.
Nhất định sẽ là đọan phim giảng dạy cơ thể con người cử động hoàn hảo nhất trong trường học.
Vì vậy.
Ngoài xe tiếng bình bịch, một đấm một đá nối đuôi nhau.
Trong xe tiếng soàn soạt của ngòi bút bay nhanh trên giấy.
Hai người ai cũng bận bịu, đồng bộ đến không ngờ.
–
Lời tác giả:
Nhắc chứ không mọi người quên, Quý Nguyễn là BOT còn Đỗ Cảnh Hú là TOP nhe.