Quý Nguyễn nhấn like.
Lướt xuống nữa thì thấy bài đăng chức mừng năm mới. Quý Nguyễn lại like, tiếp theo là bình luận khen mấy bức tranh sơn dầu:
Quý Nguyễn: Đẹp lắm!
Bỗng nhiên điện thoại thông báo cậu có tin nhắn mới.
Là Đỗ Cảnh Hú gửi.
Quý Nguyễn không dám tin chớp mắt vài cái, nhấn vào bong bóng chat.
Đỗ JX: Cảm ơn đã khen.
Bốn chữ. Quý Nguyễn đọc đi đọc lại nhất nhiều lần, vui vẻ không thôi: Ảnh chủ động nhắn tin với cậu nè!
Này còn không phải có ý với cậu thì cái gì mới là có ý với cậu!
Hít một hơi để tỉnh táo lại, Quý Nguyễn trả lời lại.
Quý Nguyễn: Anh chưa ngủ hả?
Gửi xong, cậu cứ cảm thấy nó quá nhàm chán, bèn gõ thêm một câu nữa, chưa kịp gửi thì tin nhắn bên kia đã đến trước.
Đỗ JX: Chuẩn bị ngủ. Chúc cậu ngủ ngon.
Quý Nguyễn nhìn dòng "Tranh anh vẽ đẹp lắm, bao nhiêu tiền" mình đã gõ sẵn. Cậu dứt khoát xóa đi, gõ câu khác và gửi.
Quý Nguyễn: Chúc anh ngủ ngon.
Gửi thành công, Quý Nguyễn đặt điện thoại xuống. Cậu kéo chăn đến bả vai, nhắm mắt, khóe miệng nhếch cao.
Anh ấy chúc ngủ ngon mình.
Vậy đi ngủ thôi.
Chưa đến ba giây sau, nhịp thở của chàng trai trên giường chậm lại và đều hơn. Cậu đã ngủ.
Sáu giờ sáng, trời vừa hửng nắng.
Trong căn nhà yên tĩnh, Quý Nguyễn mở mắt. Cậu mở phần mềm tiểu thuyết Tấn Giang trong điện thoại lên như một thói quen, nhất vào cuốn tiểu thuyết [Ông xã thái giám của hoàng tử trong lãnh cung là xà yêu]. Phần mềm tự động nhảy đến chương đọc dở lần trước, Quý Nguyễn mở chế độ audio, giọng nam máy móc nhanh chóng chui ra khỏi chiếc loa bluetooth.
Chương 55: Dữ dội khi say rượu, tỉnh rượu lại mộng xuân
Bên trong căn nhà bừa bộn, một chiếc đai lưng ngâm trong vò rượu cả đêm.
Bạch xà biến thành người, nhẹ nhàng bế Tứ hoàng tử nằm trên mặt đất lên, vừa vui vừa buồn nghĩ: Sao lại không kìm chế được thế này.
Đặt hoàng tử tuấn tú lên giường. Bạch xà cúi người, dịu dàng hôn lên trán cậu, sau đó đứng dậy mặc y phục của thái giám, hai chiếc dương v*t được nhét vào trong khố, nhìn qua hoàn toàn không phát hiện gì lạ thường...
Vừa nghe tiểu thuyết, Quý Nguyễn vừa chuẩn bị bữa sáng. Chỉ một chén trứng vịt chần nhỏ, cộng thêm vài miếng bông cải xanh và chút hành lá xắt nhuyễn.
Cậu không ăn trứng gà, các loại trứng còn lại đều ăn được.
Vừa ăn vừa nghe tiểu thuyết, tay lướt điện thoại.
Đã sắp bảy giờ sáng mà Đỗ Cảnh Hú còn chưa chào buổi sáng cậu nữa.
Hắn chưa dậy à? hay quên mất rồi?
Hay là, đang cố tình đợi mình gửi trước?
Quý Nguyễn rối rắm, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Sau khi Quý Nguyễn nhìn rõ ai gọi liền bật loa ngoài lên.
Quý Nguyễn: "Anh ơi, sao rồi?"
Giọng của Cố Hồng vang lên bên kia điện thoại.
Cố Hồng: "Anh đã gửi giáo trình về tình yêu của loài người sang mail của em. Chúng ta cùng nhau cố gắng."
"Cảm ơn anh." Quý Nguyễn lập tức trả lời.
Đúng là giúp người lúc khó khăn mà, anh của cậu tốt quá, ủa, khoan!
Quý Nguyễn phản ứng lại, sợ hãi hỏi: "Anh, anh nói cùng cố gắng là sao? Chẳng lẽ anh...."
"Ừ." Cố Hồng thừa nhận ngay: "Đang theo đuổi người ta."
"Anh, anh giỏi như vậy, chắc chắn sẽ cua được thôi!"
"Anh cũng thấy vậy. Em xem trước đi, anh cúp máy."
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Quý Nguyễn mở mail của mình lên, in giáo trình Cố Hồng gửi cho mình ra. Giáo trình dài tận 29 trang, có ba mục lớn - cách theo đuổi hiệu quả, làm sao để có thể vượt qua giai đoạn mập mờ, làm sao để tình yêu luôn vững chắc.
Mỗi phần đều có sơ đồ tư duy tổng kết. Mỗi trang đều có ghi chú màu xanh, là cảm tưởng của anh ngỗng.
Quý Nguyễn cầm bút dạ quang, càng lật càng cảm thấy cậu và Đỗ Cảnh Hú đang ở giữa giai đoạn theo đuổi và mập mờ.
Dù sao cả hai đều có ý với nhau, cũng hiểu nhau chút chút, nhất là trên phương diện sở thích. Cho nên bọn họ cần dựa vào sở thích chung đó để tìm hiểu nhau nhiều hơn, đồng thời tăng chủ đề nói chuyện.
Tính khả thi rất cao, Quý Nguyễn lập tức mở wechat nhắn tin cho Đỗ Cảnh Hú.
Quý Nguyễn: Buổi sáng tốt lành, tôi có thể biết anh thích gì không?
Quý Nguyễn: Ngoại trừ tranh sơn dầu.
Quý Nguyễn: Ngoại trừ đi catwalk và thiết kế thời trang ra, tôi rất thích đọc sách và âm nhạc.
Gửi liên tiếp ba tin nhắn, Quý Nguyễn nhìn chằm chằm điện thoại chờ đối phương trả lời.
Mười phút trôi qua, vẫn không có tin nhắn.
Xem ra hắn chưa dậy thật. Quý Nguyễn nghĩ, thói quen của hai người họ có một chút khác nhau. Tuy ngủ cùng giờ nhưng thời gian ngủ không giống nhau.
Quý Nguyễn sợ lỡ tin nhắn của Đỗ Cảnh Hú, cậu dứt khoát đặt điện thoại bên cạnh lúc rửa chén, cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại, lúc thiết kế cũng đặt điện thoại trên giá dựng điện thoại rồi đặt trước mặt, chỉ cần ngẩng đầu là thấy ngay,
Màn hình vừa tối đi đã giơ tay chọt một cái, từ đầu đến cuối luôn là khung chat của cậu và Đỗ Cảnh Hú.
Đến buổi chiều, lúc Quý Nguyễn mơ màng buồn ngủ muốn đi ngủ trưa, Đỗ Cảnh Hú mới nhắn lại.
Quý Nguyễn tỉnh lại liền. cậu liếc nhìn thời gian, đã hai giờ chiều.
Khác hơi nhiều rồi đấy.
Nhưng nhìn tin nhắn của Đỗ Cảnh Hú.
Đỗ JX: Đọc sách và âm nhạc.
Trùng hợp quá!
Bọn họ rất có duyên!
Khác loài nên thói quen không giống nhau cũng bình thường thôi.
Quý Nguyễn rất vui vẻ, nhắn lại.
Quý Nguyễn: Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy.
Quý Nguyễn: Gần đây tôi nhìn trúng một cuốn sách đẹp lắm, anh rảnh không? Tôi mang sang cho anh nha?
Cậu học trong giáo trình của anh ngỗng đấy -- tạo chủ đề chung, dành nhiều thời gian cho nhau, những thứ này đều sẽ làm thứ hâm nóng tình cảm khi nhớ lại.
Đọc chung một quyển sách còn không có chủ đề à?
Tự mang sang, thời gian ở bên cạnh nhau cũng có luôn.
Lần này Đỗ Cảnh Hú trả lời lại rất nhanh.
Đỗ JX: Phiền cậu quá, không bằng nói tên sách cho tôi đi, tôi đi mua một quyển. "
Quý Nguyễn: Không mua được, quyển sách này bản giới hạn, vừa mở bán đã sold out rồi.
Quý Nguyễn: Tôi thật sự rất rất muốn đưa cho anh!
Quý Nguyễn: Hay tối nay mình đi ăn cùng nhau nha? Tôi mang sách theo.
Quý Nguyễn nhìn dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn" cứ biến mất rồi lại xuất hiện. Một hồi sau, đối phương mới trả lời.
Đỗ JX: Tối nay tôi bận, xin lỗi vì không đi ăn với cậu được. Hay giờ tôi sang nhà cậu mời cậu đi uống cà phê nhé?
Quý Nguyễn vừa thấy đã nhảy dựng lên đi vòng vòng trong phòng.
Ảnh muốn biết nhà cậu ở đâu! Ảnh đang nhử cậu cho ảnh địa chỉ!
Cái này chắc chắn lấy lui làm tiếng mà giáo trình nói, lạt mềm buộc chặt.
Vậy thì nói cho hắn thôi. Quý Nguyễn vỗ tay, khoái trá gửi địa chỉ sang.
Đỗ JX: Đã nhận được, khi nào tôi đến sẽ gọi.
Quý Nguyễn: Được.
Quý Nguyễn đến kệ sách, rút cuốn sách đã được chọn từ lâu ra.
Cậu không nói dối, hầu hết những cuốn sách ở chỗ này đều là bản giới hạn, rất khó mua.
Một tiếng sau, Đỗ Cảnh Hú gửi định vị sang, là một quán cà phê gần nhà cậu. Quý Nguyễn đã chuẩn bị xong từ lâu, vừa thấy tin nhắn là vui vẻ đi ngay.
Trong quán cà phê, hai nhân viên phục vụ châu đầu xì xào bàn tán, mắt nhìn người ngồi kế bên cửa sổ trong cùng.
"Thật sự có người đẹp trai đến vậy ư?"
"Đúng vậy, ngắm đi!"
"Trời ơi cậu nhìn bên kia đi, lại thêm một anh đẹp trai xuất hiện rồi!"
"Để tôi, trời ơi ngày tốt gì thế này, van cậu đó, để tôi đi!"
Trong lúc hai người phục vụ giành giật cơ hội ghi order cho anh đẹp trai, bọn họ nhìn thấy anh đẹp trai kia đi về phía người ngồi kế bên cửa sổ trong cùng.
Hai người đẹp chào nhau, ngồi đối diện.
Phục vụ A: "Quả nhiên người đẹp luôn chơi với người đẹp."
Phục vụ B: "Oẳn tù xì đi, ai thắng thì đi!"
"Được!"
...
Sau khi Quý Nguyễn ngồi xuống, Đỗ Cảnh Hú hỏi cậu muốn uống gì. Thật ra Quý Nguyễn không thích cà phê lắm, may mà cửa hàng này có nước trái cây.
Quý Nguyễn: "Một ly nước ép dưa hấu."
Đỗ Cảnh Hú sửng sốt một chút, mỉm cười: "Được."
Quý Nguyễn cũng cười. Hôm nay Đỗ Cảnh Hú không đeo kính, ánh mặt trời chiếu vào, khiến đôi mắt xanh đậm càng đẹp hơn.
Cậu đưa túi giấy màu xanh lá cây cho hắn, nhanh nhảu nói: "Sách nè."
"Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn cuốn sách mình thích, tôi cũng có một quyển muốn tặng cho cậu." Đỗ Cảnh Hú nói, đưa lại cho cậu một chiếc túi sách khác, bên ngoài túi sách còn in mấy chữ "Tiệm sách Tâm Hoa".
Tiệm sách này nằm bên cạnh quán cà phê.
Đỗ Cảnh Hú giải thích: "Cuốn sách ở nhà là bản tiếng Tây Ban Nha, bị tôi đọc nhiều nên hơi cũ, nay mua cuốn mới cho cậu."
Quý Nguyễn bây giờ đâu để ý mới cũ gì, chỉ cần là Đỗ Cảnh Hú đưa là được. Cậu nói cảm ơn, kèm theo lời hứa rằng nhất định sẽ đọc hết.
"Không bằng chúng ta cùng nhau lấy ra xem thử đi?" Quý Nguyễn đề nghị, cậu rất tò mò sách Đỗ Cảnh Hú tặng mình là gì.
Đỗ Cảnh Hú gật đầu. Hắn là người đầu tiên lấy sách ra khỏi túi giấy.
Sách rất dày, chất lượng tốt vô cùng, nhưng khi nhìn thấy tên sách, Đỗ Cảnh Hú nhướn mày, hắn nhìn Quý Nguyễn, sau đó lại nhìn bìa sau của sách...
Kiếp trước hắn mở linh trí trong chuồng heo.
Mà cậu, lại là con trai của một gia đình chăn nuôi hắn, là cậu út được cả nhà yêu thương nhất.
Kiếp này, hắn lấy hình người trở thành người giàu nhất thế giới.
Còn cậu, là con trai gia đình đang nợ hắn mười tỉ.
Hai kiếp hai đời, số mệnh bắt họ phải tương ái tương sát.
Quyển sách được một triệu độc giả đề cử, áng văn nói về tình yêu tuyệt đẹp của tác giả Tấn Gian, [Chồng tôi là heo], sẽ khiến bạn phải rơi nước mắt vì mối tình đẹp đẽ giữa thanh xuân rực rỡ.
Đỗ Cảnh Hú:...
Đỗ Cảnh Hú: "Thật thú vị."
Quý Nguyễn đắc ý, tốt bụng nhắc nhở: "Đúng không! Cuốn này vừa hài vừa buồn, nhưng HE. Tôi không spoil nữa đâu, anh nhất định phải đọc đấy, nhớ chuẩn bị khăn giấy."
Tất cả sách lấp đầy những bức tường trong nhà cậu đều là tiểu thuyết tình yêu. Có cọp và người, có phượng hoàng và người, có rồng và người...
Thật tiếc, chẳng có quyển nào là gà và người cả, ngay cả ngỗng và vịt cũng không có luôn. Không có gia cầm nên chỉ đành chọn gia súc.
Quý Nguyễn nhìn cuốn sách Đỗ Cảnh Hú tặng mình, không nhìn tên sách cũng cảm thấy rất hợp với bản thân.
[Trăm năm cô đơn]
"Quyển sách này của anh rất thú vị." Quý Nguyễn nhìn cuốn sách, lại nói mình chắc chắn sẽ đọc hết.
Trăm năm cô đơn, không phải cậu - một cậu gà yêu đã cô đơn trăm năm có thừa sao.
Đỗ Cảnh Hú hiểu cậu quá đi.
Đọc, tối nay nhất định phải đọc!
Vì vậy, tối nay Quý Nguyễn còn ngủ sớm hơn bình thường, thậm chí còn ngon gấp đôi.
[Cô độc trăm năm] cô đơn một mình bên gối....