Quý Nguyễn không chú ý đến khác thường của Đỗ Cảnh Hú. Lúc nghe hắn khen ảnh đại diện của mình đặc biệt, hai mắt cậu liền sáng rỡ: "Thật không? Đặc biệt ở đâu?"
Đỗ Cảnh Hú cứng người, chậm rãi trả lời: "Đặc biệt ở, ở chỗ lông rất bắt mắt?"
Khi nãy hắn chỉ kịp chú ý đến màu lông.
Quý Nguyễn hưng phấn nhích lại gần, đôi mắt lóng lánh ánh nước: "Thế anh thích không?"
Cậu nhìn mắt Đỗ Cảnh Hú. Hôm nay hắn không đeo kính, để lộ hoàn toàn đôi mắt hoa đào. Trong mắt của hắn phản chiếu hình ảnh của hai Quý Nguyễn, giống như hai đóa hoa nở rộ trong khung ảnh thêu son thiếp vàng.
Đỗ Cảnh Hú lùi về sau hai bước, Quý Nguyễn lại túm tay hắn kéo tới. Cậu dí sát mặt mình vào mắt hắn, chăm chú nhìn mắt của Đỗ Cảnh Hú.
Mắt của Đỗ Cảnh Hú có màu xanh đậm.
Màu xanh đậm?
Quý Nguyễn cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm!
Cậu chớp mắt vài cái, đầu hơi nghiêng sang trái, sau đó lại nghiêng sang phải: Chỉ cần có ánh sáng chiếu vào, sẽ lập tức biến thành màu xanh đậm.
Đẹp quá!
Lông đuôi cậu có một sợi màu này nè!
Quý Nguyễn: Mắt của anh ấy màu xanh đậm, lông mình có màu xanh đậm, đích thị là duyên trời định rồi!
Ngón chân ngọ nguậy trong giày, hưng phấn không thôi, chân sắp biến thành chân gà rồi.
Lúc này, cậu nghe Đỗ Cảnh Hú bảo "Thích chứ".
Ngón chân càng cục cựa mạnh hơn, trong lòng như có trăm con gà trống đang gáy to. Quý Nguyễn buộc bản thân mình bình tĩnh lại, cậu buông Đỗ Cảnh Hú ra.
"Tôi đi vệ sinh." Quý Nguyễn trông mong nhìn hắn: "Anh chờ tôi tí nhé? Mười phút thôi."
Mặc dù không biết tại sao, Đỗ Cảnh Hú do dự hai giây mới gật đầu.
Quý Nguyễn xoay người vọt lên phòng khách trên tầng hai. Cậu khóa kỹ cửa phòng, đi lại mép giường cẩn thận cởi bộ đồ Tây mình đang mặc ra. Cậu xếp gọn bộ đồ đặt lên giường, hai mắt nhắm chặt, vài giây sau, một luồng sáng đỏ bao lấy Quý Nguyễn, "bùm" một tiếng, một cậu gà cao hai mét xuất hiện, chỉ cần nhảy nhẹ một chút là có thể đụng tới nóc nhà.
Không đúng không đúng.
Cậu quay đầu nhìn đuôi của mình, sợi lông gà này quá lớn, quá bắt mắt!
Cái nào cũng dài hơn một mét.
Không thể lẳng lặng cầm ra ngoài được.
Cậu gà thở dài, linh lực hôm nay cứ không yên, biến về bản thể có chút lỗ mãng. Cậu thử khống chế linh lực, từ từ điều chỉnh về lại kích cỡ của gà bình thường...
Ánh sáng đỏ cứ chớp tắt trong phòng.
Đỗ Cảnh Hú nhìn đồng hồ đeo tay, mười phút đã trôi qua mà Quý Nguyễn vẫn chưa trở lại.
"Cảnh Hú, cậu ở đây hả, mọi người đang bàn luận về Marc Chagall mà cậu thích nhất đấy, qua chơi chung đi." Một người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng, khoác tay bạn trai đi lại lấy rượu, thấy hắn đứng một mình bèn mời.
Đỗ Cảnh Hú đang định đồng ý thì thấy Quý Nguyễn đi về phía mình, trông vội vã vội cùng, vì vậy lời vừa đến miệng đến miệng lại chuyển thành: "Mọi người đi trước đi, tôi đang nói chuyện với một người bạn, lát nữa tôi sang."
"Được, lát nữa gặp nhé."
Hai người vừa đi là Quý Nguyễn đến. Hai mắt cậu sáng lấp lánh, đưa đồ trong tay cho Đỗ Cảnh Hú.
"Đỗ Cảnh Hú, cho anh này."
Đỗ Cảnh Hú không nhận ngay mà hỏi: "Đây là?"
Một chiếc lông vũ?
Trông rất đẹp. Độ cong vừa đủ, lớp lông vũ dày mịn, lấp lánh và mượt mà nằm trong lòng bàn tay của Quý Nguyễn.
"Quà gặp mặt thôi. Tôi thấy nó rất hợp với anh." Quý Nguyễn nói xong thì đưa cọng lông gà trong tay cho hắn.
Đỗ Cảnh Hú cười, từ lòng bàn tay của Quý Nguyễn cầm lên một sợi lông vũ không biết của con gì. So với tưởng tượng của hắn còn mềm mại hơn, còn có chút ấm áp nữa...
Chắc do được cậu ấy cầm trong tay từ nãy đến giờ.
Ngay lúc hắn cầm sợi lông chim đi, từng sợi tơ trên lông quét qua lòng bàn tay cậu, Quý Nguyễn chỉ cảm thấy cảm giác tê dại chạy dọc theo mạch máu, lan thẳng đến tim, nói chung là rất chân thực.
Cậu vội vàng nắm tay lại, rụt tay về.
Đỗ Cảnh Hú bỏ lông chim vào túi áo trên ngực, trùng hợp để lộ một đoạn lông đuôi. Chiếc lông xanh đậm như trở thành điểm sáng trên bộ đồ Tây tông lạnh.
"Đẹp lắm. Cảm ơn cậu, tôi không chuẩn bị gì cả. Nếu cậu không ngại thì cậu lấy cái này đi." Đỗ Cảnh Hú thuận tay cởi ghim cài áo xuống, trùng hợp làm sao, cũng hình là lông chim.
"Hiển nhiên là không rồi. Tôi thích lắm!" Quý Nguyễn vui vẻ nhận lấy, cài lên đồ mình. Cảm giác rạo rực trong lòng như bị bít chặt rồi lại bung toả ra, thật sự rất ấm áp.
Giống như khi cậu trở về bản thể, một chú gà rất thích đứng trên đống rơm và phơi nắng.
Quý Nguyễn: "Đẹp không?"
"Ừm, rất hợp với cậu." Đỗ Cảnh Hú gật đầu: "Bạn của tôi tìm tôi. Tôi đi trước, hẹn gặp lại, ngài Quý."
Nói xong thì xoay người đi không chút do dự.
Quý Nguyễn nhìn bóng lưng dần hòa vào thế giới khác của hắn. Cậu không theo sau, chỉ cúi đầu sờ chiếc ghim hình lông chim trên bộ quần áo, nụ cười trên mặt sắp nhếch đến mang tai --
Bọn họ trao đổi lông vũ cho nhau đó!
Chắc chắn Đỗ Cảnh Hú cũng có ý như vậy với cậu.
Sao hồi nãy hắn đi nhanh như vậy chứ, ngại đúng không?
Quý Nguyễn chụp chiếc ghim cài áo, gửi vào group chat.
Quý Nguyễn là gà: Mọi người ới, Nguyễn gặp lại người đàn ông kia, ảnh tặng Nguyễn cái này nè!
[HÌNH]
Thiệu Thập Bát là vịt: Wow, đẹp quá! Mới đó thôi mà đã tặng quà rồi, người kia cũng thích anh hả?
Quý Nguyễn là gà: "Không chắc, chắc có chút chút đó. Ảnh cũng nhận lông đuôi của anh mà [Emoji ngại ngùng].
Cố Hồng là ngỗng: Lang hữu tình kê hữu ý, có thể 👍
Quý Nguyễn là gà: Hình như ảnh hơi ngại, tặng quà cái đã đi mất.
Cố Hồng là ngỗng: Không nên theo đuổi quá vồn vã, từ từ tiếp cận, phải cho nhau không gian.
Cố Hồng là ngỗng: Em có thể hỏi anh chuyện này, gần đây anh đang nghiên cứu tình yêu của loài người.
Thiệu Thập Bát là vịt: 👍
Quý Nguyễn là gà: Không hổ là anh ngỗng của em! 👍👍👍
Quý Nguyễn cảm thấy Cố Hồng nói rất có lý, vì thế đến khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc cậu cũng không đến bắt chuyện với Đỗ Cảnh Hú, chỉ mời đối phương một ly rượu từ xa.
Cho đối phương không gian để còn giao lưu bạn bè.
Rời khỏi nhà Tùng An, Quý Nguyễn định đi sang chào Đỗ Cảnh Hú một cái, ai dè nghe tin đối phương đã đi trước.
Dưới chung cư trong trung tâm thành phố nào đó.
"Cảnh Hú, cảm ơn cậu đã chở tôi về, muốn lên ngồi một chút không? Hôm qua tôi đọc chút sách triết học, có vài luận điểm rất thú vị nên muốn thảo luận với cậu." Người đàn ông mặc áo sơ mi hồng, gò má ửng đỏ vì say. Ngón trỏ tay trái của anh ta vuốt nhẹ vành tai, đôi mắt nhìn Đỗ Cảnh Hú.
"Hôm khác nhé, cứ gửi tên sách cho tôi, tôi sẽ đọc trước một lần." Đỗ Cảnh Hú mỉm cười từ chối. Hắn xuống xe vòng sang cửa bên kia, mở cửa giúp người đàn ông sơ mi hồng, cũng đưa một chiếc hộp trang sức cho anh ta.
"Tặng cho cậu, cảm ơn đã tìm bức tranh kia giúp tôi."
Người đàn ông mỉm cười nhận chiếc hộp: "Cậu đó, lần nào giúp cậu xong cậu cũng phải đáp lễ ngay, mời một bữa hoặc tặng quà, nhất quyết không chịu nợ người khác cái gì, cậu có xem tôi là bạn không đó. Để tôi xem thử lần này cậu lại tặng tôi thứ gì?"
Anh mở chiếc hộp trang sức ra, bên trong là một chiếc hoa tai đính kim cương. Người đàn ông tỉnh bơ liếc LOGO trên hộp, tính nhẩm giá trong lòng. Quả nhiên, đắt hơn bức tranh kia một chút.
"Được, tôi nhận. Cậu thật sự không muốn lên ngồi chơi chút ư?"
"Lần sau đi, còn phải về sửa tranh. Hẹn gặp lại."
Nói xong, Đỗ Cảnh Hú chui vào xe đọc địa chỉ, nhìn người lái hộ quay đầu xe lại.
Trên xe, hắn mở một danh sách trên điện thoại, đánh dấu vào mục [21 tháng 5 - Trả lễ bức tranh]. Làm xong, hắn thở dài nhẹ nhõm rồi cất điện thoại vào túi, nhắm hai mắt lại.
–
Chú thích:
Marc Chagall: Marc Chagall 06 tháng 7 năm 1887 - 28 tháng 3 năm 1985), là một nghệ sĩ Nga-Pháp gốc Do Thái liên quan đến nhiều phong cách nghệ thuật chính và là một trong những nghệ sĩ thành công của thế kỷ 20
Cánh quạt thời tiết hình gà:
--
Ngọc Thụy: Giải thích chút về tiêu đề của chương. Mọi người chắc biết mấy con gà hay để trên nóc nhà để xác định hướng gió hén? Nó đó. Ngoài ra nó còn được ẩn dụ cho những người giỏi nắm bắt thời cơ.