• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: NGỌC THỤY

BETA: HẠ TRANG

- o0o-

Chương 356: Ông xã bạch xà ấp trứng, bé thụ hoàng đế bận rộn việc triều đình.

Sáng sớm tinh mơ, Lí Họa khoác hoàng bào, bế trứng rắn trắng noãn trong nôi lên nhét vào lòng Liễu Bạch U đang nằm trên giường.

Lí Họa: "Ta lên triều, bãi triều còn phải phê tấu chương. Ngươi ấp trứng cho tốt, cấm mặc đồ thái giám vào thư phòng làm phiền ta."

Ngón tay Liễu Bạch U cầm lọn tóc bạc của mình quét qua quét lại trên trứng rắn, thở dài: "Ấp một năm rồi vẫn không cục cựa, nhóc này đích thị đến đây để phá ta."

Lí Họa không thèm để ý đến hắn, thản nhiên rời đi.

...

Đêm nào đó, Liễu Bạch U đè Lí Họa xuống dưới thân, sờ chiếc bụng trắng mềm, nói: "Trái trứng kia hư rồi, chúng ta đẻ thêm một trái nhé?"

Lí Họa đỏ mặt đẩy hắn ra một chút, không ngờ bị "hành hạ" thảm thiết hơn.

Đang đến lúc quan trọng, có luồng sáng lóe lên bên cạnh nôi, sau đó tiếng trứng vỡ vang lên, một bàn tay nhỏ bé chui khỏi vỏ trứng ---

"Oe ---"

Tiếng khóc rất lớn.

Liễu Bạch U: "Đứa nhóc này thật sự đến quậy ta mà!"

Lí Họa: "Ngươi còn không đi sang bên kia dỗ nó đi, ta đi ngủ."

HẾT TRUYỆN

Nghe xong chương cuối, Quý Nguyễn hài lòng tắt app. Cuối cùng tình yêu của bọn họ cũng viên mãn, cứ như đang ám chỉ chuyện tình của cậu và Đỗ Cảnh Hú rồi cũng sẽ tốt đẹp thôi.

Quý Nguyễn dụi mắt, vén mền xuống giường. Chân cậu chưa kịp chạm đất, Đỗ Cảnh Hú bên cạnh đã ôm eo cậu kéo ngược cậu về, trên vai đột nhiên thêm một cái đầu bông bông.

Đỗ Cảnh Hú: "Anh đang nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Yêu quái nở ra từ trứng, em có thể đẻ trứng hả?"

Quý Nguyễn liếc: "Em là con trống."

"Liễu Bạch U cũng vậy."

"Có thể không phải hắn ta đẻ." Vừa nói, Quý Nguyễn vừa nhìn xuống, quét qua quét lại trên bụng Đỗ Cảnh Hú: "Anh nói xem, bây giờ mình đổi vị trí, có khi nào anh cũng..."

Nghĩ đến bộ dạng Đỗ Cảnh Hú bụng bự, hai người run lẩy bẩy.

Quý Nguyễn: "Tránh bụng anh to ra, chúng ta duy trì vị trí hiện tại!"

Cậu không muốn ấp trứng.

"Anh đồng ý." Đỗ Cảnh Hú gật đầu.

Một buổi tối của ba tháng sau, Quý Nguyễn sờ bụng Đỗ Cảnh Hú, phát hiện có chỗ không đúng.

Cậu đứng dậy mở đèn, kéo áo Đỗ Cảnh Hú lên.

Đỗ Cảnh Hú ngại ngùng nghiêng đầu: "Sao em gấp gáp thế, không phải mình đã làm một lần rồi sao." Tay hắn phối hợp cởi nút áo.

Quý Nguyễn không cử động. Cậu nhìn mặt Đỗ Cảnh Hú rồi nhìn bụng hắn, khẳng định: "Đỗ Cảnh Hú, anh mập."

Đỗ Cảnh Hú khựng lại, bàn tay cởi nút áo được phân nửa rụt về, biểu cảm như mới bị sét đánh.

"Cái gì?"

Quý Nguyễn lặp lại: "Anh mập."

Mập, Quý Nguyễn nói hắn mập?

Hắn cúi đầu nhìn bụng của mình, hình như...mập ra thật. Hắn chậm rãi hút vào, bụng hóp vào trong, nhưng –

Chỉ còn hai múi.

Bóp thử.

Mềm nhũn, không rắn chắc như ngày xưa.

Hắn nhìn Quý Nguyễn, giơ tay vén áo Quý Nguyễn lên, Quý Nguyễn lặng lẽ hóp bụng vào...

Tám múi chỉnh tề, đường viền rõ ràng, vừa trắng vừa cứng.

Hai chiếc bụng như một trời một vực.

Đỗ Cảnh Hú trầm mặc, não đình công rồi nhanh chóng chuyển động:

Rốt cuộc sao lại như thế này.

Gần đây hắn làm gì.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Quý Nguyễn không làm phiền hắn, chỉ vỗ bụng hắn, im lặng an ủi (cà khịa).

Đỗ Cảnh Hú nhớ ra rồi, gần đây hắn đi ăn với Quý Nguyễn. Quý Nguyễn ăn nhiều, lại thích mấy món nhiều calo, bất tri bất giác hắn cũng không chú ý, thả phanh cùng cậu.

Mặc dù rất vui.

"Yêu quái các em ăn không mập hả?"

"Hiển nhiên." Quý Nguyễn rất tự hào: "Bọn em ăn bao nhiêu cũng không mập."

"Quả là thể chất khiến mọi người hâm mộ." Đỗ Cảnh Hú vỗ bụng của mình, nằm dài.

"Ngủ. Mai anh sẽ cắt một bữa của mình, một tuần đi thể dục năm lầm. Làm ơn đốc thúc anh."

"Ừ."

Trước khi nhắm mắt, Quý Nguyễn cảm thấy hình như mình quên gì đó, hơn nữa đây còn là chuyện rất quan trọng với Đỗ Cảnh Hú.

Chuyện gì nhỉ?

Đến tận khi ngủ Quý Nguyễn cũng nhớ không ra.

Hôm sau, cuộc điện thoại của anh ngỗng làm Quý Nguyễn nhớ ra –

Cậu quên nói cho Đỗ Cảnh Hú biết chuyện khế ước cộng sinh!

Đỗ Cảnh Hú: "Khế ước cộng sinh gì?"

Quý Nguyễn giải thích đầu đuôi.

Đỗ Cảnh Hú: "Cho nên sau khi dùng sẽ được sống hơn ba trăm năm, đây là tuổi thọ em san cho anh?"

Quý Nguyễn gật đầu.

"Em không sợ anh bội tình bạc nghĩa hả? Lỡ như, lỡ như lại chia tay, em sẽ lãng phí tuổi thọ cho anh."

Quý Nguyễn bĩu môi: "Không sao, dù sao Thập Bát đã chia nửa cho ảnh đế, anh ngỗng cũng sắp chia cho người yêu của ảnh. Em có bọn họ bên cạnh, còn anh nếu muốn chia tay, vậy chuẩn bị tinh thần cô đơn hết quãng đời còn lại đi."

Sống lâu chưa chắc đã tốt, hơn nữa khế ước này còn có tác dụng phụ.

Nhưng, cậu dụ dỗ: "Đỗ Cảnh Hú, dùng nó thì anh không cần sợ ăn nhiều mập nữa."

"Anh sẽ giống hệt như em, có vóc người thật đẹp, cơ bụng tám múi."

Tim Đỗ Cảnh Hú chệch nhịp.

Quý Nguyễn: "Chỉ cần sống lâu, chúng ta có thể chờ được rất nhiều tiểu thuyết hoàn."

"Còn có thể đi khắp nơi vẽ tranh, thử những tư thế ở những nơi khác nhau..."

Không đợi cậu nói xong, Đỗ Cảnh Hú đã nắm chặt tay cậu.

"Chuyện tốt như vậy, xin hãy cho anh."

Quý Nguyễn đằng hắng, nói: "Sau khi dùng, có thể em hoặc anh sẽ có tác dụng phụ. Lúc ấy Thập Bát biến thành vịt con, không có trí nhớ hay linh lực, không quá nửa tháng sẽ trở lại như cũ."

"Vậy em sẽ biến thành gà con hả?" Gà con...hình như khá đáng yêu.

Hắn cũng có thể trải qua giai đoạn ấu thơ của Quý Nguyễn.

"Cũng có thể biến thành gà trống bự hơn." Quý Nguyễn ẩn ý.

Đỗ Cảnh Hú: Q.Q

"Anh không sợ!"

Quý Nguyễn chả tin, chỉ nói phải chờ anh ngỗng xong, xem thử tác dụng phụ của bọn họ là gì.

Anh ngỗng cũng lo tác dụng phụ nên gọi bảo cậu và Thập Bát đến hai ngày, phòng hờ Nguyễn Đường, cũng chính là bác sĩ thú y nhà hắn không giải quyết được.

Trong biệt thự.

Quý Nguyễn và Thập Bát canh bên ngoài phòng, anh ngỗng và bác sĩ thú y của ảnh ở trong phòng.

Lát sau trong phòng có tiếng động lớn vang lên. Hai người họ nhìn nhau, lập tức vọt vào, vừa vào đã thấy bác sĩ thú y đu trên người anh ngỗng, hôn ảnh nồng nhiệt.

Hình ảnh hơi không phù hợp với thiếu nhi.

Anh ngỗng cố gắng quay đầu sang, thở gấp nói: "Về đi, không cần hai đứa giúp nữa."

Cái này bọn họ không dám giúp!!!

Hai con vội vàng vọt khỏi phòng, không quên đóng cửa phòng lại. Quý Nguyễn thuận tay dùng linh lực tạo một cái lồng cách âm.

Quản gia của biệt thự lớn tuổi rồi, không thể để ông ấy nghe cái này.

Chẳng qua không ngờ khế ước còn có loại tác dụng phụ này!

Nghĩ đến cơ thể có phần nhỏ con của bác sĩ thú y, hai người lo lắng.

Thiệu Thập Bát: Bác sĩ thú y là thụ hả? Anh ngỗng nhớ phải dịu dàng đó!

Quý Nguyễn: Chứ sao, vóc người đó của cậu ấy làm sao đè được anh ngỗng, sau này bồi bổ cho tốt là được.

Quý Nguyễn về nhà chờ tin với Đỗ Cảnh Hú, lần này kéo dài bảy ngày.

Bảy ngày sau, Nguyễn Đường gọi điện.

Quý Nguyễn: "Cậu, khỏe không?"

Nguyễn Đường: "Không thể nào tốt hơn được."

Quý Nguyễn:!

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cơ thể nhỏ nhưng năng lượng lớn, quá mạnh mẽ!

Bảy ngày ròng đó!

Đỗ Cảnh Hú cau mày, cơ thể của bác sĩ thú y mà đã đòi hỏi bảy ngày bảy đêm, vậy hắn, không phải...

Hắn nghiêm túc nói: "Quý Nguyễn, có lẽ anh không chỉ bảy ngày bảy đêm, cực cho em rồi, em cố lên."

"Yên tâm, nếu em biến thành gà con, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Làm đi, anh chuẩn bị xong rồi!"

Quý Nguyễn đặt khế ước vào lòng bàn tay, Đỗ Cảnh Hú đặt tay lên, hai lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay đan chặt. Khế ước biến thành tro, để lại sợi lông màu đỏ.

Cơ thể như bị đốt cháy càng ngày càng nóng, dần dần, Đỗ Cảnh Hú mất ý thức...

...

Không biết qua bao lâu, Đỗ Cảnh Hú nhắm mắt cảm nhận cơ thể trong mớ ý thức hỗn loạn. không có cảm giác đó, chẳng lẽ...tác dụng phụ không phải hắn chịu ư?

Hắn mở mắt ra, không thấy Quý Nguyễn đâu.

Quả nhiên, Quý Nguyễn chắc biến thành gà con rồi.

Ngay khi hắn muốn đứng dậy đi tìm gà con, cửa phòng mở ra, Quý Nguyễn mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt hắn.

Quý Nguyễn không biến thành gà con.

"Anh tỉnh rồi"! Quý Nguyễn rất vui, vui mừng tột độ. cậu kéo một cái gương toàn thân sang.

"Đỗ Cảnh Hú anh xem anh đẹp thế nào nè!"

Tấm gương lại gần, Đỗ Cảnh Hú nhìn thấy những sợi lông đỏ, hồng, xanh lam và xanh lá....gà trống!

Mấy sợi lông đỏ xanh giống như không nghe lời, kiêu ngạo rũ xuống đầu. Mào gà màu vàng quất như ánh dương, ngạo nghễ dựng thẳng bên trên.

Cho nên.

Hắn biến thành gà!

Không phải sau này sẽ chôn cất cùng gia tộc gà yêu đó chứ!

- -

Ngọc Thụy: Có lẽ tác giả viết bộ này trước Ngỗng Dữ hay sao á, tại Nguyễn Đường là diễn viên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK