• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Nguyễn rất vui vì Đỗ Cảnh Hú đồng ý vẽ cho cậu một bức tranh. Cho nên cậu vui vẻ rót thêm cho Đỗ Cảnh Hú một ly rượu.

Mấy món tiếp theo được bưng lên, bọn họ thảo luận xem khi nào sẽ vẽ, vẽ ở đâu, vẽ tư thế nào, dùng màu sắc gì, bầu không khí cũng tốt lên.

Quý Nguyễn chưa bao giờ để ly rượu của Đỗ Cảnh Hú được rảnh rỗi.

Chỉ là rượu vang mà thôi, độ rượu không cao.

Cậu còn có thể uống được một ký rượu Nhị Oa Đầu 52 độ cơ mà.

"Mai có thể bắt đầu." Đỗ Cảnh Hú hớp một ngụm rượu, nói.

Quý Nguyễn đề nghị: "Đến nhà anh được không? Anh mang dụng cụ vẽ đi đi về về cũng không thuận tiện lắm, với lại xe của anh vẫn chưa sửa xong kia mà."

"Xin lỗi." Đỗ Cảnh Hú đổi ý: "Tôi quên mất, có vài màu hết rồi, không bằng mốt nhé."

"Đúng lúc ngày mốt xe tôi sửa xong, hay để tôi sang nhà cậu."

Quý Nguyễn vừa định "ừ" lại sực nhớ ngày mốt là ngày mười bốn âm lịch, cậu phải biến thành gà.

"Mốt không được rồi, tôi phải ra ngoài sưu tầm cảm hứng dân gian, anh chờ tôi quay lại được không?"

Đỗ Cảnh Hú vui vẻ gật đầu.

Chỉ cần không đến nhà hắn thì sao cũng được.

Sau khi ăn xong món cuối, Quý Nguyễn nói: "Anh tốt quá đi, còn vẽ tặng tôi một tấm. Tôi biết vẽ tranh sơn dầu rất tốn thời gian."

Đỗ Cảnh Hú nâng ly, chạm nhẹ vào ly Quý Nguyễn: "Vinh hạnh của tôi."

Hắn thật sự cảm thấy rất vinh hạnh. Trong mắt Đỗ Cảnh Hú, cơ thể và gương mặt của Quý Nguyễn đủ để khao khát sáng tác và nguồn cảm hứng sáng tạo của hắn trỗi dậy.

Ba tiếng ăn tối kết thúc, rượu vang và coca chạm đáy.

Quý Nguyễn sờ bụng, cậu chưa no nữa. Đỗ Cảnh Hú thanh toán xong, lúc đứng dậy bước đi còn hơi lâng lâng, hôm nay hắn uống hơi nhiều.

Nếu bình thường đi ăn, hắn chỉ uống ba ly, mỗi ly chỉ phân nửa.

Rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Tại sao hắn uống nhiều đến thế?

Đỗ Cảnh Hú ngẩn người.

Quý Nguyễn: "Sao vậy, anh say à?"

"Hả? Không có, tôi không say. Chúng ta đi thôi." Đỗ Cảnh Hú thẳng lưng, giơ chân cố gắng đi thẳng người.

Quý Nguyễn theo sau hắn, nhìn mông Đỗ Cảnh Hú, hình như....đánh mông hơi lớn.

Đáng yêu quá!

"Đỗ Cảnh Hú, bên này bên này." Thấy Đỗ Cảnh Hú chuẩn bị đi về phía ngược lại, Quý Nguyễn vội vàng đi lên kéo tay Đỗ Cảnh Hú, kết quả hắn ta lảo đảo, Quý Nguyễn bèn ôm eo hắn theo bản năng.

Cứng thật.

Đỗ Cảnh Hú nhéo mũi, lại đứng thẳng: "Cảm ơn cậu."

Quý Nguyễn nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, trời xui đất khiến mà hỏi: "Đỗ Cảnh Hú à, anh thích mũi tên hay tơ hồng thế?"

"Hả?" Đỗ Cảnh Hú không hiểu, cho nên hỏi ngược lại: "Cậu thích gì?"

"Tôi á. tôi thích dùng tên bắn trúng mục tiêu trước, sau đó dùng tơ hồng quấn chặt thật chặt!" Quý Nguyễn vừa nói vừa giơ tay làm động tác thắt nút trong không trung.

Cậu và Đỗ Cảnh Hú chắc chắn đã bị Cupid bắn tên rồi, bây giờ chỉ còn tơ hồng nữa thôi. Cậu sẽ buộc sợi dây đỏ đó vào người Đỗ Cảnh Hú, sau đó cột hắn thật chắc bên cạnh mình.

Đỗ Cảnh Hú nhìn cậu khoa tay múa chân trong không trung. Ngón tay cậu thon dài, gân xanh như có như không, nhất thời khiến hắn nhìn ngây người.

Đôi tay này, thật đẹp.

Muốn vẽ.

"Đỗ Cảnh Hú."

"Ơi? Có chuyện gì à?"

Quý Nguyễn: "Đi thôi, tôi chở anh về."

Vừa nói, cậu vừa nắm tay Đỗ Cảnh Hú. Không biết có phải do Đỗ Cảnh Hú uống rượu hay không, mà bàn tay của Đỗ Cảnh Hú nóng bừng bừng.

"Tay anh nóng quá."

"Thật à." Đỗ Cảnh Hú ngơ ngác kệ cậu dắt mình, nghe cậu nói mình nóng, ánh mắt của hắn dời đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, tạm thời không phân biệt được kia là tay của hắn hay là tay của Quý Nguyễn.

Ánh đèn đường nơi bãi đỗ xe rọi xuống hai người, tạo nên chiếc bóng dài thật dài.

Quý Nguyễn nửa ôm nửa đỡ Đỗ Cảnh Hú lên xe, thắt dây an toàn cho hắn. Bây giờ Đỗ Cảnh Hú chẳng khác gì búp bê, Quý Nguyễn bảo hắn giơ tay thì hắn giơ tay, bảo hắn bỏ xuống thì hắn bỏ xuống.

Ngoan quá đi.

Quý Nguyễn không nhịn được, giơ tay nhéo mặt hắn.

Ừm....hình như không mềm như mặt cậu.

Quý Nguyễn nhéo mặt mình, tự so sánh.

Quả thật không mềm bằng.

Có lẽ cậu nhéo hơi mạnh tay, Đỗ Cảnh Hú hừ một tiếng.

Quý Nguyễn vội vàng rụt tay về, cầm điện thoại bật định vị lên.

Sau đó cậu sực nhớ, cậu không biết nhà của Đỗ Cảnh Hú ở đâu. Cậu nhìn người trên ghế phó lái, Đỗ Cảnh Hú đã nhắm mắt.

"Đỗ Cảnh Hú." Quý Nguyễn đẩy nhẹ hắn, gọi: "Đỗ Cảnh Hú."

Đỗ Cảnh Hú không có phản ứng.

Quý Nguyễn xít lại gần: "Đỗ Cảnh Hú, tôi đếm tới mười, anh mà không cho tôi biết địa chỉ nhà anh là tôi chở anh về nhà tôi đấy nhé."

"Một."

"Hai."

"Mười!"

"Được rồi, tôi đếm xong." Quý Nguyễn nhỏ giọng nói: "Anh ngầm đồng ý sang nhà tôi rồi đấy."

Nhịp thở của Đỗ Cảnh Hú nhẹ đi và đều hơn.

**

Sợ Đỗ Cảnh Hú ngủ không ngon, Quý Nguyễn không chạy quá nhanh. Tốc độ của cậu không quá năm mươi cây số trên giờ, lúc về đến nhà cũng đã mười giờ đêm.

Mười giờ đêm, là giờ đi ngủ bình thường của cậu.

Quý Nguyễn dễ dàng bế ngang Đỗ Cảnh Hú lên, đi thẳng vào nhà.

Chờ đến khi cậu đặt Đỗ Cảnh Hú lên giường rồi, khó khăn đầu tiên mới xuất hiện...

Nhà cậu chỉ có một cái giường thôi, ngủ làm sao đây?

Để Đỗ Cảnh Hú ngủ sofa, cậu không nỡ.

Để cậu ngủ sofa, cậu không quen.

Ngủ chung thì sao?

Quá nhanh!

Quý Nguyễn xấu hổ đỏ mặt, quyết định tắm trước, tắm xong rồi tính gì tính.

Tắm táp xong xuôi và thay một bộ quần áo khác, Quý Nguyễn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn. Cậu muốn Đỗ Cảnh Hú ngủ thoải mái hơn, cho nên quyết định tắm giúp Đỗ Cảnh Hú.

Mặt dù cậu không có kinh nghiệm tắm người, nhưng tắm heo thì cậu có.

Trong khoảng thời gian làm việc cho đồ tể dưới chân núi, cậu phụ trách tắm heo lần cuối trước khi vào lò mổ. Cho dù con heo có ngang ngược đến mấy, vào tay cậu rồi cũng chỉ biết hừ hừ thỏa mãn.

Huống chi Đỗ Cảnh Hú bây giờ ngoan đến thế, cậu thích làm gì cũng được.

Còn dễ chăm hơn cả heo. Quý Nguyễn nghĩ.

Xả đầy nước vào bồn tắm, Quý Nguyễn bắt đầu cởi quần áo của Đỗ Cảnh Hú.

Cơ bắp săn chắc, cơ thể không thua kém cậu là bao.

Nơi cần gầy thì gầy, nơi cần cường tráng thì cường tráng.

Quý Nguyễn liếc xuống dưới.

Ừ, nơi cần lớn cũng lớn.

Sau khi cởi hết quần áo, Quý Nguyễn ôm người, nhẹ nhàng bỏ vào bồn tắm, sau đó cầm bọt biển tắm mới tinh chà xát.

Chà từ trước ra sau, chà tay và bắp đùi, cường độ vừa phải.

Cậu biết vậy vì Đỗ Cảnh Hú vừa "hừ" một tiếng thoải mái. Giọng nói của hắn vừa trầm vừa quyến rũ.

Quý Nguyễn tìm lại được cảm giác thành tựu đã biến mất thật lâu.

Tắm người cũng dễ như tắm heo thôi.

Vùng tam giác làm qua quýt cho xong. Hết cách, cậu không làm được, ngại lắm.

Lau khô xong lại mặc quần áo cho Đỗ Cảnh Hú, bế về giường rồi mát xa toàn thân cho Đỗ Cảnh Hú.

Đây là ngón nghề đồ tể dạy cậu ---

Heo được mát xa, thịt sẽ dai và ngon hơn.

Cho nên heo nhà gã bán chạy nhất.

Đỗ Cảnh Hú thoải mái, chủ động dựa vào người Quý Nguyễn.

Quý Nguyễn vừa thưởng thức vừa xúc động với gương mặt của hắn. Gương mặt của hắn cũng có thể xưng là món quà của Thượng Đế, chẳng qua...

"Hình như môi hơi khô."

Quý Nguyễn lầm bầm, đứng dậy cầm bộ skin care của mình. Đầu tiên là dưỡng môi, cậu lấy hộp dưỡng môi, mở nắp, bôi lên môi Đỗ Cảnh Hú.

Môi của anh ấy thật đẹp. Quý Nguyễn vừa bôi vừa nghĩ.

Thoa qua thoa lại ba lần, ngay cả củ môi cũng được thoa kỹ lưỡng.

"Đỗ Cảnh Hú." Quý Nguyễn nhỏ giọng gọi: "Nghe tôi nói không? Ngoan nào, hé môi nhé?"

Đỗ Cảnh Hú không phản ứng chút nào, hắn ngủ rất say.

Được rồi, Quý Nguyễn lấy tăm bông thoa chút dưỡng môi ấn lên môi hắn đến khi chất dưỡng môi được hấp thu hết.

Đôi môi hắn mỏng đỏ thắm, Quý Nguyễn hài lòng gật đầu.

Tiếp theo, cậu cho ít kem dưỡng ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vào má Đỗ Cảnh Hú, cố gắng tránh chạm vào mắt hắn rồi dịch chuyển từ từ lên trán và cằm, lặp lại tất cả ba lần.

Cốt tướng của Đỗ Cảnh Hú ưu tú quá nhỉ. Quý Nguyễn nghĩ. Cậu nhẹ tay lại, nhưng hình như có thứ gì đó đang đâm vào tay cậu.

Quý Nguyễn xít lại gần, phát hiện đầu râu.

Cậu chưa bao giờ mọc râu, cho nên trong nhà không có dao cạo râu, không sao, cậu có dao gọt bút chì.

Khử trùng cho dao bằng cồn, Quý Nguyễn bắt tay vào việc.

Đôi tay này của cậu từng cạo đầu cạo râu cho huynh đệ khắp giang hồ, cũng từng cạo lông heo và thiến heo, vững vàng khỏi bàn.

Quý Nguyễn nhích đến ngồi lên hông Đỗ Cảnh Hú, một tay giữ mặt hắn, tay còn lại múa dao, tỉ mỉ cạo sạch râu cho Đỗ Cảnh Hú, cũng sửa lại tóc cho hắn.

Cuối cùng lấy khăn ấm lau lại lần nữa, khuôn mặt ưa nhìn nay còn bóng loáng xinh đẹp hơn.

Có thể nói là không chút tì vết.

Nhiều năm như vậy rồi mà tay nghề không thụt lùi, Quý Nguyễn tự mãn vô cùng.

Cậu lại bôi kem dưỡng da cho hắn, Quý Nguyễn xé bịch mặt nạ, dán lên mặt Đỗ Cảnh Hú. Cậu tỉ mỉ chỉnh mặt lại nạ, cũng thuận tiện đắp cho mình một tấm. Sau khi đặt báo thức xong thì nằm bên cạnh Đỗ Cảnh Hú, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên giường, hai người, hai gương mặt trắng bóc với mặt nạ nằm bên cạnh nhau.

Đắp mặt nạ xong thì đến toner.

Cuối cùng là bôi kem dưỡng ẩm. Sau khi làm kem nóng lên, cậu nhẹ nhàng bôi lên mặt Đỗ Cảnh Hú, lại dùng tay nghề chuyên nghiệp của mình mát xa mặt cho Đỗ Cảnh Hú để dưỡng chất có thể hấp thu triệt để.

Các bước skin care kết thúc!

Chời ơi!

Mặt hắn sáng bừng luôn!

Quý Nguyễn rất hài lòng với kiệt tác của mình. Cậu giơ tay nhéo nhẹ, mềm mại hơn hồi nãy nhiều lắm.

"Đỗ Cảnh Hú, hẹn hò với tôi đi, sau này tôi sẽ bảo vệ gương mặt này của anh."

- -

Hậu trường nhỏ:

Đỗ Cảnh Hú: Nghe tôi nói này, rất cảm ơn cậu.

Lưu ý: Khi cạo râu hãy sử dụng dao cạo đúng cách. Xin đừng bắt chước những hành động nguy hiểm trong bài viết này. (lời tác giả)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK