• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là hồi quang phản chiếu, vậy thì tận hưởng thật tốt đi.

Đỗ Cảnh Hú chiếm quyền chủ động, tỉ mỉ phác họa vải vẽ của hắn.

Hắn vừa hy vọng Quý Nguyễn có thể nhớ mãi hắn, vừa hy vọng cậu có thể quên đi hắn, đừng buồn vì hắn rời đi.

Quý Nguyễn muốn ở trên, kiến thức có hạn trên phương diện đó của cậu nói cho cậu biết gà trống phải ở trên, nhưng Đỗ Cảnh Hú không cho cậu cơ hội. Hắn đoạt quyền chủ động, nhét cậu vào lòng mình.

Không phải kỹ thuật của Đỗ Cảnh Hú giỏi giang gì, trái ngược với tiếng tăm lẫy lừng của hắn, nó rất tệ. Quý Nguyễn có thể dễ dàng lật lại nếu cậu muốn, nhưng Đỗ Cảnh Hú mới lạ này làm cậu mê mẩn.

Vừa dữ dội, lại vừa buồn bã.

Cậu cứ cảm thấy Đỗ Cảnh Hú sắp khóc rồi.

Quý Nguyễn giang tay ôm hắn, vuốt ve ót của hắn, im lặng an ủi hắn.

Thôi vậy cũng được, nhưng Đỗ Cảnh Hú phải tìm cách nâng cao kỹ thuật thôi, không sướng chút nào.

Quần nhau đến nửa đêm, trong nhà lộn xộn, Đỗ Cảnh Hú ngủ thật say trên người Quý Nguyễn.

Quý Nguyễn thở dài, dùng linh lực để hắn ngủ ngon hơn chút, tự đứng dậy đi tắm rồi về phòng bế ngang Đỗ Cảnh Hú lên, tắm cho hắn, thuận tiện đắp mặt nạ cho hắn.

Sau khi thay ga trải giường, cậu bế người lên giường, đắp mền và lăn vào lòng đối phương, dùng tứ chi quấn hắn cứng ngắc.

Làm vậy hắn sẽ không quậy.

...

Reng reng reng.

Tiếng chuông cửa vang lên, đồng thời còn có tiếng chuông điện thoại.

Quý Nguyễn buông tay, ngửa mặt vươn người, trong phòng vẫn tối đen. Tiếng chuông điện thoại vẫn còn vang, Quý Nguyễn cầm điện thoại, bắt máy.

Đỗ Cảnh Hú cũng tỉnh, lầu bầu: "Mới sáng sớm, ai vậy."

Đầu dây bên kia im lặng, Quý Nguyễn liếc tên trên điện thoại, hỏi: "Này, Tùng An, ông còn ở đó không?"

"...Tui, tui ở trước cửa nhà ông."

Quý Nguyễn: "Sớm vậy."

"Không sớm, mười giờ sáng rồi."

Mười giờ? Quý Nguyễn xuống giường kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời chói chang vọt vào phòng, căn phòng sáng choang.

Đỗ Cảnh Hú trên giường che mắt, tay vô tình chạm vào mặt, hắn dừng lại, nhéo một cái.

Cảm giác lạ quá.

Ngủ ở nhà Quý Nguyễn, da mặt thật sự mềm ra à?

Quý Nguyễn vuốt tóc, ngáp rồi nói với Đỗ Cảnh Hú: "Em ra ngoài đón cậu ấy."

"Quý Nguyễn." Đỗ Cảnh Hú gọi cậu, tai đỏ bừng: "Cơ thể em có sao không? Có khó chịu ở đâu không?"

Quý Nguyễn cảm nhận chỗ nào đó, nói: "Không đến nỗi."

Ngoài cửa, tay cầm điện thoại của Tùng An nổi gân xanh.

Hình như, là giọng của Đỗ Cảnh Hú.

Bọn họ....ở chung từ tối hôm qua tới giờ.

Cửa mở, Tùng An cất biểu cảm ghen tị vào trong, nặn một nụ cười, đưa hộp quà cho Quý Nguyễn.

"Tiểu Qúy, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn ông, vào nhà ngồi chơi."

Dứt lời, cậu đặt đôi dép duy nhất lên đất, ra hiệu cho đối phương thay.

Tùng An tỉnh bơ liếc nhìn phòng khách, không có ai, sau đó lại dời mắt ra cửa phòng ngủ.

"Đỗ Cảnh Hú cũng ở đây?"

"Ừ." Quý Nguyễn ngại ngùng gật đầu, vừa khuyên vừa an ủi cậu bạn thân: "Ông chưa hết thích Cảnh Hú nữa hả? Không thì, tui nói anh ấy ở trong phòng nhá?"

Cậu lo Tùng An buồn.

"Không sao". Khó khăn nặn ra hai chữ, Tùng An nhận ly nước: "Tui chào cậu ta một cái rồi đi."

Nơi đây không phù hợp để ở lâu, cậu chờ bọn họ chia tay!

Chốc sau, Đỗ Cảnh Hú ăn mặc chỉnh tề, thần sắc sáng láng ra khỏi phòng, chào hỏi Tùng An cứ như mình cũng là chủ nhà.

"Chào buổi sáng, cảm ơn cậu đã tặng quà sinh nhật cho Tiểu Qúy, ở lại ăn cơm nhé?"

"Không!"

Quý Nguyễn nhìn Đỗ Cảnh Hú rồi lại nhìn Tùng An, sau đó nhìn mũi chân của mình. Cậu nghĩ thầm, có phải đây là cảnh tam giác tình yêu trong truyền thuyết hay không?

Hy vọng Tùng An nhanh hết thích Đỗ Cảnh Hú, tìm được tình yêu của đời mình.

Tùng An làm giống hệt lời cậu ta nói, chào Đỗ Cảnh Hú một cái rồi ra về, tranh thủ lúc Quý Nguyễn không chú ý, cậu ta phóng ánh mắt như dao găm về phía Đỗ Cảnh Hú. Nếu ánh mắt là đồ thật, Đỗ Cảnh Hú không chết cũng bị thương.

Ngay lúc này, một anh trai mặc đồng phục đi ngang qua Tùng An.

Cửa còn chưa khóa, anh trai đó đi lên, nói: "Xin chào, thuốc ngài đặt đến rồi."

Quý Nguyễn quay đầu lớn tiếng hỏi Đỗ Cảnh Hú: "Mua cho em hả?"

Tùng An trong thang máy:!!!

Hình như cậu ngộ ra gì đó rồi.

Càng cay hơn!

Trong phòng, Đỗ Cảnh Hú đỏ mặt bôi thuốc cho Quý Nguyễn.

Quý Nguyễn uốn bên trái ẹo phên phải: "Thuốc này dễ xài nè, không khó chịu."

"Khụ!" Đỗ Cảnh Hú ho khan, quay đầu, ánh mắt không nhịn được lướt lên trên, đụng phải mắt Quý Nguyễn.

Đỗ Cảnh Hú kéo chăn trùm chỗ đó lại, đứng dậy bảo "Anh đi nấu cơm" xong thì vọt ra khỏi phòng.

Hì hì. Quý Nguyễn vùi mặt trong chăn, hai chân tung ta tung tẩy.

Cả ngày sinh nhật hôm nay hai người không rời khỏi nhà, Đỗ Cảnh Hú ở nhà Quý Nguyễn đến tận khi kì nghỉ tết kết thúc.

Thời gian hồi quang phản chiếu quá dài làm Đỗ Cảnh Hú nghi ngờ có khi nào bệnh tình của mình tốt lên không. Sau khi Quý Nguyễn rời khỏi nhà, hắn chạy đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.

Bác sĩ: "Cậu Đỗ, chuyện nào muốn làm thì làm đi, đừng để bản thân tiếc nuối."

Đỗ Cảnh Hú: "...cảm ơn."

Quý Nguyễn cảm thấy Đỗ Cảnh Hú càng ngày càng dính người, ngày nào bọn họ cũng gặp nhau, Đỗ Cảnh Hú ngày nào cũng đón cậu tan làm, thỉnh thoảng còn ngủ lại.

Lại một buổi sáng, Quý Nguyễn dậy trước. Cậu không muốn rời giường nên mở tiểu thuyết Tấn Giang ra xem, phát hiện bộ [Ông chồng Thái giám của Hoàng tử trong Lãnh cung là Xà yêu] ra chương mới.

Chương 134: Hoàng tử trúng độc sắp chết, dùng yêu đan của thái giám kéo dài tính mệnh.

Liễu Bạch U cứ nghĩ bọn họ còn ít nhất năm mươi năm, không ngờ chỉ còn ba ngày ngắn ngủi.

Hắn không chịu được.

Tay hắn vuốt ve bụng của Tứ hoàng tử Lí Họa, nơi này còn có kết tinh tình yêu chưa chào đời của hắn và cậu.

Lí Họa hất tay hắn ra: "Đừng đụng ta!". Do quá kích động, cậu phun ra ngụm máu, nhuộm thành một bức hoa.

"Con rắn đáng chết nhà mi, ta có chết cũng không cần mi cứu!"

Liễu Bạch U nhìn, dửng dưng nói: "Em có chết hay không cũng không đến lượt em quyết." Dứt lời, hắn bóp cổ Lí Họa, dùng miệng đưa yêu đan của bản thân vào miệng cậu, đến khi cậu nuốt rồi mới buông tay ra.

Trước khi Lí Họa mất ý thức, trong mắt cậu chỉ toàn một màu trắng tinh, tóc của Liễu Bạch U bạc rồi...

Chương này chỉ toàn dao là dao, Quý Nguyễn nghe mà chảy nước mắt rào rào. Cậu không khỏi nghĩ đến mình và Đỗ Cảnh Hú, lỡ như Đỗ Cảnh Hú biết cậu là gà, có khi nào cũng ghét cậu như vậy không.

Vừa lau nước mắt vừa nhìn Đỗ Cảnh Hú bên cạnh, sau đó cậu phát hiện.

Đỗ Cảnh Hú cũng đang khóc.

Quý Nguyễn nhích lại, nức nở nói: "Anh dậy rồi hả? Anh cũng khóc ư?"

Đỗ Cảnh Hú quay mặt sang bên kia, giả vờ mình vẫn đang say giấc.

Quý Nguyễn lật hắn lại, lần nữa dí sát vào mặt mặt hắn: "Anh khóc."

Giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

"Em lau nước mắt cho anh." Quý Nguyễn rút tờ giấy, nhẹ nhàng lau.

Đỗ Cảnh Hú không né, nhưng không mở mắt.

Ngược quá trời ngược, hắn nghĩ đến mình và Quý Nguyễn sẽ vĩnh viễn xa cách, nhưng hắn không có yêu đan để cứu mạng.

Càng nghĩ càng thấm, Đỗ Cảnh Hú sụt sùi thành tiếng, Quý Nguyễn vừa nghe hắn sụt sùi đã chảy nước mắt tiếp.

Quý Nguyễn: Quá thảm, mình là con gà Đỗ Cảnh Hú sợ nhất.

Đỗ Cảnh Hú: Quá thảm, mình sắp chết.

..

Khóc xong, hai người bình tĩnh lại, Quý Nguyễn bỗng thấy điện thoại thông báo, mai là mười bốn âm lịch.

Quý Nguyễn: "Mai em phải đi tìm cảm hứng, anh không cần đón em tan làm."

"Đi đâu, anh đi chung được không?" Giọng hắn vẫn nghẹn ngào.

Đỗ Cảnh Hú dính người quá đi. Quý Nguyễn nghĩ thầm.

Nhưng nghĩ đến chuồng gà chỉ toàn gà là gà và nỗi sợ gà của hắn, Quý Nguyễn quả quyết lắc đầu: "Anh không được đi, chỗ đó không hợp với anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK