• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Chính Hạo đến trước cửa, lập tức bị một bảo vệ ngăn lại.

"Chào anh, tôi đến tham gia tiệc chúc mừng, đây là thiệp mời của tôi".

Trần Chính Hạo vội vàng lấy thiệp mời ra rồi đưa bằng hai tay, bảo vệ nhận lấy nhìn một cái, trầm giọng nói: "Xin lỗi, anh không được vào".

Trần Chính Hạo sửng sốt: "Tại sao chứ? Thiệp mời này là thật mà, tôi là người của công ty bất động sản Hoa Thành..."

"Tôi đã bảo không được vào là không được vào, mời anh đi ngay!"

Nhân viên bảo vệ quát mắng.

Trần Chính Hạo không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn Dương Triết ở bên cạnh cười nhạt nói: "Anh không nghe thấy người ta đuổi sao? Đằng sau còn đang xếp hàng đây này, đừng đứng đây làm lãng phí thời gian của người khác nữa".

"Mày câm miệng cho tao!"

Trần Chính Hạo vừa nghe thấy thế liền nổi giận, trầm giọng nói với nhân viên bảo vệ kia: "Anh cố ý làm khó tôi phải không? Tôi là cậu chủ của công ty bất động sản Hoa Thành, còn nhận được thiệp mời của Trấn Quốc đại tướng quân, một kẻ canh cửa như anh..."

Bốp!

Còn chưa nói xong, chiếc gậy cao su của nhân viên bảo vệ đã đánh mạnh vào đầu Trần Chính Hạo, khiến hắn ngã lăn ra đất, máu tuôn xối xả.

"Tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu còn không đi thì sẽ bắn chết tại chỗ!"

Soạt!

Một đám bảo vệ lập tức xông lên, soạt một tiếng đặt tay lên cò súng, mười mấy họng súng đen ngòm chĩa vào Trần Chính Hạo.

"Đừng nổ súng, tôi đi!"

Đũng quần Trần Chính Hạo lập tức ướt sũng, vội vàng vừa lăn vừa bò tháo chạy.

"Đi nào, đến chúng ta rồi".

Dương Triết tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ mỉm cười, kéo tay Tô Noãn bước về phía trước.

"Dương Triết, chúng ta về đi!"

Tô Noãn bị cảnh tượng vừa rồi làm cho hồn vía lên mây: "Chúng ta thiệp mời còn chẳng có, mà bọn họ thì dám nổ súng thật đấy".

"Không sao, em cứ theo anh là được".

Dương Triết mỉm cười, mặc kệ Tô Noãn phản đối, kéo cô tiếp tục tiến về phía trước.

Tô Noãn sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, Trần Chính Hạo là người có thiệp mời mà còn suýt nữa bị bắn chết, bọn họ cứ thế vào trong, chắc chắn sẽ gây ồn ào không nhỏ.

Nhưng ngay sau đó, Tô Noãn bỗng cảm thấy điều bất thường, sao đi một lúc rồi mà không có động tĩnh gì vậy?

Giây phút mở mắt ra, Tô Noãn lập tức sững sờ.

Cô đã vào trong phòng tiệc rồi!

"Chúng ta... chúng ta vào kiểu gì vậy?"

Tô Noãn cảm thấy tất cả như là giấc mơ.

Dương Triết điềm nhiên cười đáp: "Đương nhiên là vào bằng chân rồi, em đừng nghĩ nhiều, mau tìm chỗ ngồi đi, anh đói đến mức bụng sôi òng ọc rồi".

"Mấy bàn phía trước được đấy, bàn to, nhiều món, đi, chúng ta qua đó ngồi".

Dương Triết kéo tay Tô Noãn bước về phía mấy bàn bên cạnh bục phát biểu.

"Anh điên à?"

Tô Noãn cuống lên: "Mấy cái bàn đó đều dành cho những người tai to mặt lớn, những người cấp bậc như người giàu nhất Nam Giang Trương Cao Bình mới có tư cách ngồi đó. Chúng ta vốn dĩ là trà trộn vào, mà anh còn dám lộ liễu như vậy sao?"

Dương Triết sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Được, chúng ta tìm chỗ nào khuất một chút".

Hai người ngồi vào một chiếc bàn nhỏ ở trong góc thuộc hàng cuối cùng.

Sau khi vào chỗ, Tô Noãn liền cúi đầu, căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay chỗ nào.

Những người có thể vào được phòng tiệc đều là những nhân vật cấp cao nhất của thành phố Nam Giang, chưa kể bọn họ còn lén trà trộn vào nữa, nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ to chuyện.

"Sao nhìn em có vẻ gò bó thế, hay là em đi loanh quanh chút, tiện thể làm quen mở rộng mối quan hệ".

Dương Triết lại tỏ vẻ không quan tâm, nhàn nhã ăn bánh ngọt ở trên bàn.

Tô Noãn bực bội lườm anh một cái, thầm nghĩ tên này chẳng biết sợ gì cả, bây giờ cô đang lo bị người ta phát hiện, vậy mà anh còn bảo cô lượn lờ khắp nơi, như vậy thì khác gì tự đâm đầu vào lưới?

"Tô Noãn?"

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói của một cô gái.

Tô Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn trang điểm rất sang trọng: "Trương Mai!"

Không ngờ lại gặp được bạn học cấp ba ở đây.

"Không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây, bây giờ cậu sống ổn đấy chứ, còn nhận được cả thiệp mời. Tôi đến đây cùng chồng, nhưng chỗ ngồi ở giữa cơ".

Vẻ mặt Trương Mai đầy kiêu ngạo.

Cho dù vào được phòng tiệc thì cũng chia làm năm bảy loại, chỗ ngồi càng gần phía trước thì cho thấy thân phận địa vị càng cao.

"Cậu giỏi thật, chúc mừng cậu nhé".

Tô Noãn cảm thấy mừng cho Trương Mai từ tận đáy lòng, mặc dù hồi cấp ba hai người không thân thiết lắm, hơn nữa còn từng xảy ra một số mâu thuẫn.

Lúc đó Trương Mai thua Tô Noãn về mọi mặt, lúc nào cũng đố kị với Tô Noãn, sau đó cô ta lấy được một người chồng giàu có, bỗng chốc bay lên cành cao làm phượng hoàng, thường xuyên khoe khoang.

"Nhưng cậu cũng không tệ, tốt xấu gì cũng vào được đây".

Trương Mai cười nói: "Hay là thế này đi, cậu đưa thiệp mời cho tôi, tôi bảo chồng thay đổi chỗ ngồi cho, anh ấy rất thân với đội trưởng đội bảo vệ ở đây".

Tô Noãn cúi đầu đáp: "Thôi không cần đâu, bọn tôi cũng không có thiệp mời".

"Không có thiệp mời?"

Trương Mai khó hiểu nói: "Vậy các cậu vào đây kiểu gì?"

Thấy Tô Noãn im lặng không nói gì, Trương Mai lập tức cười lớn: "Tôi đã nói mà, cậu làm sao có tư cách vào được đây chứ, hóa ra là lén lút lẻn vào".

Trương Mai lập tức lật mặt: "Xinh đẹp thì sao chứ? Học giỏi thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ vẫn trở thành thế này sao? Người ta không mời mà vẫn lén trà trộn vào, đúng là mặt dày".

"Bây giờ tôi ở biệt thự, lái xe sang, cái ống tay áo trên người tôi cũng đáng giá hơn cậu, hồi xưa đi học chẳng phải cậu giỏi lắm sao? Sao bây giờ lại thành kẻ ăn xin thế này?"

Trương Mai trút hết sự bất mãn đối với Tô Noãn ra, hồi cấp ba cô ta đã luôn ghen ghét đố kỵ với Tô Noãn rồi, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù.

"Ừ, cô đúng là rất siêu".

Đúng lúc này, Dương Triết đang đứng bên cạnh bình thản lên tiếng: "Chỉ là có chút không biết xấu hổ, những thứ trên người cô, có thứ gì là cô tự mua không? Chắc chồng cô còn lớn tuổi hơn cả bố cô nhỉ?"

Trước đó Dương Triết đã nghe Tô Noãn thuận miệng nhắc đến chuyện này, nói cô có một người bạn cấp ba, lấy một ông già còn lớn tuổi hơn cả bố mình, chắc hẳn chính là người này.

"Anh nói lung tung cái gì đấy hả?"

Trương Mai bị chọc đúng chỗ đau, liền nhảy dựng lên: "Chồng ơi, có người bắt nạt em!"

"Ai bắt nạt em, đứng ra đây!"

Một lão béo trọc đầu gần sáu mươi tuổi bước tới.

"Chính là bọn họ, bọn họ sỉ nhục em, hơn nữa còn không có thiệp mời mà trà trộn vào đây".

Trương Mai lập tức tỏ vẻ đáng thương.

Lão trọc nghe nói hai người trà trộn vào, liền trợn mắt lên nói: "Mau quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay các người đừng hòng được yên!"

Dương Triết cười nhạt: "Tôi cảnh cáo ông, nếu không muốn xui xẻo thì biến ngay đi".

Lão trọc tức đến mức gân xanh nổi lên: "Được, cậu chờ đấy cho tôi, để tôi xem hôm nay rốt cuộc là ai xui xẻo".

Dứt lời, lão ta kéo Trương Mai, khí thế hùng hổ rời đi.

"Chúng ta mau đi thôi, chắc chắn bọn họ đi gọi bảo vệ rồi, đến lúc đó nếu hai chúng ta bị phát hiện là lẻn vào, thì to chuyện đấy!"

Tô Noãn có vẻ vô cùng lo lắng.

Dương Triết vỗ bụng vẻ bất cần, cười nói: "Em vội gì chứ, anh còn chưa ăn no mà, hơn nữa đến cũng đã đến rồi, dù sao cũng phải thấy mặt Trấn Quốc đại tướng quân chứ, chẳng phải em luôn sùng bái anh ta sao?"

Tô Noãn hối hận muốn chết, sớm biết thế này cô đã kéo anh đi từ lúc ở ngoài cửa, bây giờ thì to chuyện rồi.

"Chính là bọn họ!"

Đúng lúc này, lão trọc dẫn một đám nhân viên bảo vệ cầm súng đạn thật, hùng hổ bước tới.

Tim Tô Noãn thắt lại, phen này thì toi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK