Bà cụ Tô vô cùng kích động, ký được hợp đồng này đã rất mừng rồi, không ngờ còn có thêm tin tốt nữa.
Tô Noãn đứng dậy, cười nói: "Chủ tịch Trương Cao Bình của tập đoàn Thiên Thành nói rằng, chín giờ sáng mai ông ấy sẽ đích thân đến công ti chúng ta để bàn về một số chuyện trong hợp đồng và ký thỏa thuận cuối cùng".
Ầm!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người suýt nữa không giữ được bình tĩnh!
Đường đường là chủ tịch Trương Cao Bình của tập đoàn Thiên Thành mà ngày mai lại đích thân đến công ti bàn hợp đồng...chuyện này...chuyện này quá khó tin!
Trương Cao Bình là nhân vật tầm cỡ thế nào cơ chứ?
Đừng nói là một tập đoàn Tô Thị cỏn con, cho dù là ông chủ của những doanh nghiệp hàng đầu Nam Giang muốn gặp Trương Cao Bình cũng phải xếp hàng mấy tháng, hơn nữa chưa chắc đã gặp được.
Giờ Trương Cao Bình lại đích thân đến công ti, quả thực không thể tin nổi!
"Mau, mau lên!"
Bà cụ Tô đã kích động tới nỗi không biết nên nói gì: "Mau đi thông báo cho các bộ phận làm tốt công tác chuẩn bị, trang trí bày biện, treo băng rôn, dùng lễ nghĩa long trọng nhất để tiếp đón chủ tịch Trương!"
Mà lúc này, hai anh em Tô Viễn Chí và Tô Mi hệt như bị trúng tà, ngồi xuống ghế với vẻ mặt không biểu cảm, nằm mơ họ cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này.
"Hai đứa còn ngơ ra đó làm gì!"
Bà cụ Tô trách mắng: "Mau đứng dậy đi, chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp chủ tịch Trương, ngày mai mà có bất cứ sơ suất nào là bà hỏi tội hai đứa!"
Nói còn bà cụ Tô lại kéo tay Tô Noãn, kích động nói: "Tô Noãn à, cháu mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đón tiếp chủ tịch Trương với trạng thái tốt nhất, rồi bà sẽ thưởng thêm cho cháu thật hậu hĩnh!"
.....
Cùng lúc đó, Dương Triết đang cầm điện thoại chửi um lên.
"Ôi trời ơi, ông bị điên hay sao mà cho vợ tôi năm gói thầu? Ông bố thí ăn mày đấy hả, không muốn ngồi trên ghế chủ tịch nữa à, lập tức thêm cho tôi mười gói thầu, làm cái trò gì thế không biết!"
Sau khi biết hôm nay Trương Cao Bình chỉ cho Tô Noãn năm gói thầu, Dương Triết tức tới nỗi gọi điện thoại ngay mắng cho Trương Cao Bình một trận.
"Sếp Dương, cậu bớt giận, cậu nghe tôi nói xong đã".
Trương Cao Bình ở đầu dây bên kia vừa lau mồ hôi vừa nói: "Đừng nói là mười gói thầu, cả công ti này đều là của cậu, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng tôi làm thế là vì suy nghĩ cho cậu mà".
"Cậu vẫn luôn nhấn mạnh đừng để lộ dấu vết, doanh nghiệp như Tô Thị trước đó thậm chí còn không có tư cách bước vào cổng công ti chúng ta, giờ một lần cho họ năm gói thầu đã là rất khó tin rồi".
"Nếu cho thêm thì đến tôi cũng không thể giải thích được, năm gói thầu đã là cực hạn rồi. Hơn nữa giờ chỉ mới bắt đầu thôi, dù sao cả công ti cũng là của cậu, sau này cứ từ từ mà thêm, không vội".
Dương Triết nghe xong thì mới từ từ nguôi giận: "Nói cũng phải, cứ như vậy đi. Ngày mai ông tới công ti bàn bạc cho tử tế với vợ tôi, nhất định phải khiến cô ấy nở mày nở mặt biết không?"
"Sếp Dương yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào".
Ngay lúc này, Tô Noãn đang ngâm nga bài hát đi vào, tâm trạng cô khá tốt, nhìn thấy Dương Triết còn nở một nụ cười hiếm có: "Muộn thế này còn gọi điện cho ai vậy".
Dương Triết vội vàng cúp máy, cười nói: "Điện thoại lừa đảo ấy mà, vừa nãy đi họp bàn thế nào rồi, nhìn biểu cảm của em thì có vẻ như khá tốt nhỉ".
"Tất nhiên rồi".
Tô Noãn vừa thay giày vừa cười nói: "Tôi đã làm theo lời anh nói trước đó, lúc đi vào còn cố tình làm ra vẻ ngơ ngác mất hồn, anh có đoán ra kết quả không? Hệt như anh dự đoán, họ quả thật bỏ đá xuống giếng, sau đó khi tôi vứt hợp đồng lên bàn cơ, anh không thấy biểu cảm của họ lúc đó đâu, ha ha ha, vui quá đi mất..."
Tô Noãn cười tươi rói, Dương Triết đứng bên cạnh cũng nở nụ cười vui vẻ.
Kết hôn với Tô Noãn lâu như vậy, lần đầu tiên anh thấy cô cười vui vẻ đến thế, phần lớn thời gian lúc trước anh đều thấy cô ấy đang mặt ủ mày chau.
Đột nhiên Dương Triết cảm thấy rất áy náy, lúc trước anh luôn tự cho mình là đúng, luôn áp đặt những thứ anh nghĩ là quan trọng lên người Tô Noãn, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ xem rốt cuộc Tô Noãn muốn gì.
"Vợ ơi, anh xin lỗi".
Dương Triết cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên muốn nói câu này, nhưng anh cảm thấy anh nên nói lời xin lỗi.
"Hửm? Sao anh lại xin lỗi tôi?", Tô Noãn quay đầu hỏi với vẻ nghi hoặc.
Dương Triết ngẩn ra, phất tay cười nói: "Không có gì, anh cảm thấy lúc trước đã khiến em chịu nhiều thiệt thòi, nhưng anh bảo đảm sau này sẽ không như thế nữa".
"Thôi đi anh".
Tâm trạng Tô Noãn khá tốt nên không để ý đến anh mấy, đi đôi dép lê in hoạt hình dễ thương ngồi xuống sofa: "Nhưng mấy ngày nay anh biểu hiện rất tốt, cứ như là một người khác hẳn so với trước kia, thế nên hôm nay tôi biểu dương anh, mong là sau này anh sẽ cố gắng duy trì".
Dương Triết cười: "Vậy nếu anh luôn như thế, hơn nữa làm tốt hơn thì có phần thưởng gì không?" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Anh vừa nói vừa nắm góc áo, nhỏ giọng nói: "Em có thể đôi khi, anh nói là đôi khi thôi nhé, cho anh nắm tay em, hôn một cái được không".
"Anh nghĩ hay lắm!"
Tô Noãn trừng mắt nhìn anh, nhưng khi thấy anh nói rất dè dặt với dáng vẻ đỏ tận mang tai, trong lòng cô lại thấy áy náy một cách khó hiểu.
Làm vợ anh mà hai năm nay, có rất nhiều việc đúng với lẽ thường nhưng cô lại...
"Dương Triết".
Tô Noãn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thật kỹ người chồng trên danh nghĩa của cô.
"Hả? Gì thế?"
Dương Triết lần đầu tiên nghe thấy Tô Noãn gọi anh như vậy, hiển nhiên hơi bối rối. Anh căng thẳng nói: "Có phải anh lại nói sai gì rồi không, lời ban nãy coi như anh chưa nói gì đi, em đừng giận..."
"Không phải như thế".
Tô Noãn khẽ thở hắt ra, dịu giọng nói: "Thực ra hai năm nay tôi cũng có nhiều chỗ không phải với anh. Khi nhìn thấy anh dần dần thay đổi, tôi thực sự rất vui. Là một người vợ, tôi biết có nhiều chuyện đúng ra là nghĩa vụ của tôi".
"Nhưng hãy cho tôi chút thời gian, để tôi thử dần dần tiếp nhận. Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng rất vui, không chỉ là chuyện của tập đoàn Thiên Thành mà tôi cảm thấy anh đã thay đổi. Tôi dần dần cảm thấy có thể dựa dẫm vào anh, cảm giác này khiến tôi cảm thấy rất an tâm".
"Tôi mong rằng anh luôn có thể như vậy. Tôi không mong muốn giàu sang phú quý, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản, không ngừng tích cực tiến lên. Anh cứ bán cá nướng mãi cũng chẳng sao, tôi không ghét bỏ gì cả, nhưng tôi mong anh có sự nghiệp của riêng mình và vạch ra kế hoạch cho tương lai, anh có thể đồng ý với tôi không?"
Dương Triết cứ im lặng mãi, anh cúi đầu không nói câu gì.
Mãi hồi lâu, anh đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng với cô: "Được, anh đồng ý với em, ngày mai anh sẽ đi tìm việc!"
Một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau, Tô Noãn dậy rất sớm. Cô mặc váy ngủ đang day mắt đi đến phòng khách thì đột nhiên hét lên: "Ai đấy!"