• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu bảo ai tặng hàng giả?”

Tô Mi lập tức chỉ tay vào mũi Dương Triết nói: “Hôm nay cậu nói rõ ràng cho tôi, ai tặng hàng giả?”

Dương Triết bình thản đáp: “Vốn dĩ tôi không muốn vạch trần đâu, nhưng chị lại cứ muốn khơi ra. Được thôi, vậy tôi sẽ nói thẳng, trùng thảo Xích Huyết của chị là đồ giả, chẳng đáng giá một xu”.

“Vớ vẩn!”

Tô Mi tức giận nói: “Cậu dựa vào đâu mà nói là giả? Rõ ràng là cậu không nỡ tặng quà, bây giờ lại quay sang vu oan cho tôi à? Nếu hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì không xong với tôi đâu!”

“Rất đơn giản”.

Dương Triết lên tiếng: “Trùng thảo Xích Huyết cũng là một loại trùng thảo, là vật ký sinh sống nhờ trên xác động vật, trải qua một thời gian dài dưới môi trường khắc nghiệt nhất định, hấp thụ tinh hoa trên xác mà thành”.

“Vậy nên trùng thảo Xích Huyết có màu đỏ như máu, trùng thảo này của chị màu sắc rõ ràng không đúng, còn xa mới có màu đỏ tươi như máu, mà giống như là nhuộm nhân tạo hơn”.

“Còn một sơ hở rõ ràng nữa, trùng thảo Xích Huyết đúng là cực phẩm, nhưng sinh trưởng rất chậm, thậm chí còn chậm hơn các trùng thảo bình thường rất nhiều. Trùng thảo trong hộp của chị to như vậy, nếu là trùng thảo Xích Huyết thật, đừng nói là năm trăm nghìn tệ, cho dù là năm mươi triệu tệ cũng không mua được”.

Soạt…

Dương Triết vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía Tô Mi.

Tô Noãn ở bên cạnh cũng thầm khó hiểu, chồng mình có hiểu biết về mặt này từ khi nào vậy?

“Cậu ngậm máu phun người!”

Tô Mi tức đến nỗi trán nổi gân xanh, kêu lên the thé: “Cậu đừng có bịa chuyện ở đây nữa, một thằng nhà quê như cậu mà cũng biết về trùng thảo sao? Tôi thấy cậu bịa bừa ra để bôi nhọ tôi thì có!”

“Được, tôi sẽ chứng minh cho chị xem”.

Dương Triết rót một cốc nước, bước đến tiện tay cầm cái được gọi là “trùng thảo Xích Huyết” kia lên ném vào cốc.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Tô Mi kinh hãi kêu lên: “Làm hỏng rồi cậu có đền được không…”

Cô ta còn chưa nói xong, cái được gọi là “trùng thảo Xích Huyết” trong cốc nước bỗng biến đổi.

Vừa chạm nước, màu sắc của nó bắt đầu bong tróc, sau đó dần tan ra, cả cốc nước đã bị nhuộm thành màu đỏ như sơn.

Dương Triết lấy một đôi đũa, vớt thứ ở bên trong ra, tất cả mọi người nhìn kĩ, lập tức ngây ra.

Sau khi ngâm nước, thứ kia đã hiện ra hình dạng vốn có, đâu phải là trùng thảo Xích Huyết gì, rõ ràng là một đoạn rễ thực vật bình thường.

“Bây giờ chị đã biết là giả rồi chứ?”, Dương Triết tiện tay ném thứ kia xuống bàn.

Sắc mặt Tô Mi thoắt xanh thoắt trắng, hai bả vai khẽ run rẩy.

“Cho dù là giả thì cũng là tấm lòng của con bé!”

Đúng lúc này, bà cụ Tô bỗng lên tiếng: “Người đâu, cất thứ này đi, đây là tấm lòng của Tô Mi đối với tôi, còn hơn là không tặng gì!”

Câu nói này ngoài việc thiên vị Tô Mi một cách rõ ràng, còn ngầm mỉa mai Tô Noãn và Dương Triết không mang quà đến.

“Được, cho dù tôi bị lừa, bỏ ra mấy trăm nghìn tệ mua phải đồ giả, nhưng cô cậu thì sao, đi tay không đến, định lấy không khí làm quà tặng bà nội sao?”

Có bà cụ Tô chống lưng, Tô Mi lập tức cảm thấy vững dạ.

“Tôi đã nói rồi, món quà lớn của chúng tôi sắp đến!”

Dương Triết bình thản đáp.

“Sắp á? Sắp là bao lâu? Chắc không phải là cả đời đấy chứ?”

Tô Mi chế giễu.

Dương Triết nhìn đồng hồ: “Cùng lắm mười phút nữa thôi”.

“Được, nếu sau mười phút nữa không thấy quà đâu, cậu sẽ làm thế nào?”

Tô Mi nổi giận đùng đùng, đương nhiên cô ta không tin Dương Triết có thể chuẩn bị được món quà lớn gì.

Không chờ Dương Triết mở miệng, Tô Mi đã chỉ vào đôi giày cao gót của mình: “Nếu sau mười phút nữa mà không thấy món quà lớn của cậu đâu, thì cậu phải quỳ xuống liếm sạch giày cho tôi, cậu có dám đồng ý không?”

Dương Triết cảm thấy có chút cạn lời, sao những người này đều thích bắt người ta liếm giày cho mình thế nhỉ?

“Dương Triết, đừng…”

Tô Noãn lo lắng đến mức kéo góc áo Dương Triết, cô biết quá rõ tình hình của Dương Triết, anh lấy đâu ra tiền mà chuẩn bị quà cáp chứ.

“Được, tôi đồng ý!”

Không ngờ Dương Triết lại đồng ý ngay lập tức: “Nếu trong vòng mười phút mà quà đến, thì sao nào?”

“Ha ha, nếu thấy quà thật, thì tôi tùy cậu xử lý!”

Tô Mi khinh bỉ đáp, cô ta nghĩ Dương Triết chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.

“Được, quyết định thế đi!”

Vụ cá cược của hai người được bà cụ Tô ngầm đồng ý, không ai động đũa ăn cơm, kiên nhẫn nhìn đồng hồ chờ đợi. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Ai nấy đều nhìn Dương Triết với vẻ chế giễu và vui mừng khi người khác gặp họa, thầm nghĩ nếu lát nữa không thấy quà đâu, xem mày làm thế nào!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chớp mắt đã được bảy tám phút.

Tô Mi cảm giác đã nắm chắc chiến thắng trong tay, giẫm một chân lên ghế đầy khiêu khích, nhìn chiếc giày cao gót màu đỏ, nói đầy quái gở: “Đôi giày cao gót này của tôi mua hết hơn chục nghìn tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào, nhưng mà lát nữa sẽ có người biết thôi, ha ha ha!”

Những người khác cùng hùa theo mỉa mai: “Thằng chó, có phải bây giờ mày rất vui mừng không? Có thể liếm giày cao gót cho chị Tô Mi đối với mày chính là vinh hạnh lớn lao đấy!”

Tô Noãn ở bên cạnh thì cuống đến nỗi phát khóc, tuy cô chẳng có chút cảm tình gì với Dương Triết, nhưng dù sao anh cũng là chồng cô về mặt pháp luật.

Lát nữa anh phải làm chuyện mất mặt như vậy trước bao nhiêu người thế này, cô cũng không đành lòng mà nhìn.

“Mười giây cuối cùng!”

Bỗng có người đếm ngược thời gian, nói đầy chế giễu: “Bắt đầu đếm ngược thời gian nghi thức liếm giày, mười, chín, tám, bảy…”

“Quà mừng thọ đến…”

Đúng lúc này, ở ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói kéo dài.

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo Trung Hoa bước vào, đằng sau ông ta còn có bảy tám cô gái cao gầy mặc xường xám.

Trong tay mỗi cô gái đều bưng một cái khay gỗ tử đàn che vải đỏ.

Người đàn ông trung niên mỉm cười chào hỏi bà cụ Tô xong liền hắng giọng nói: “Chúc bà cụ Tô hồng phúc ngang trời, tôi được người nhờ vả đến đây để chúc thọ!”

Dứt lời, ông ta bắt đầu đọc danh sách quà mừng: “Phượng Hoàng Vu Phi, một chiếc lược vàng!”

“Phượng Hoàng Lai Nghi, một cây trâm phượng vàng!”

“Cát Tường Như Ý, một chiếc bàn tính ngọc!”

“Thừa Long Phối Phượng, một đôi vòng tay vàng!”

“Uyên Ương Hí Liên, một bộ bát đũa vàng!”

Mỗi khi người đàn ông trung niên cất tiếng, lại có một cô gái mặc xường xám đặt khay xuống trước mặt bà cụ Tô.

“Chúc bà Tô thọ tỷ Nam Sơn!”

Sau khi báo xong danh sách quà tặng, người đàn ông trung niên liền chắp tay chào hỏi, sau đó giơ tay ra hiệu, dẫn theo mấy cô gái bước ra ngoài, không chút dài dòng.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Cả căn phòng lấp lánh ánh vàng, không phải là vàng thì cũng là đá quý, chất đầy cả bàn.

So với cả bàn đầy ắp vàng bạc đá quý này, những thứ bọn họ tặng khi nãy chẳng khác gì rác rưởi.

Dương Triết bỗng cười nói: “Bà nội, những thứ này đều là quà mừng thọ Tô Noãn bảo cháu chuẩn bị, bà hãy nhận đi ạ”.

Soạt!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Noãn.

Những thứ này là do cô ta tặng thật sao?

“Tô Noãn, việc này…”

Bà cụ Tô quản lý cả Tô Thị, cũng không phải là người chưa từng thấy tiền, nhưng thấy cả bàn đầy ắp vàng bạc châu báu đá quý như thế này, bà ta vẫn có vẻ vô cùng kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK