"Mời cô Tô ngồi".
Trương Cao Bình mời Tô Noãn ngồi xuống sô pha, đích thân rót nước cho cô, mỉm cười nói: "Xin hỏi hôm nay cô Tô đến có chuyện gì vậy?"
Tô Noãn chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, cô đến được phòng làm việc của Chủ tịch một cách thuận lợi như vậy sao?
Nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lịch sự nói: "Xin hỏi... xin hỏi người phụ trách của các ông có ở đây không? Tôi muốn bàn chút chuyện..."
Trương Cao Bình mỉm cười dùng hai tay đưa danh thiếp cho cô: "Cô Tô có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi tên Trương Cao Bình, là Chủ tịch của tập đoàn Thiên Thành".
Sao cơ?
Tô Noãn kinh ngạc đến nỗi suýt nữa làm đổ nước trong cốc, người này chính là Chủ tịch Trương Cao Bình của tập đoàn Thiên Thành trong truyền thuyết đây sao?
Nằm mơ, chắc chắn là mình đang nằm mơ!
Tô Noãn nhéo mạnh cánh tay một cái, ui đau...
"Chào Chủ tịch Trương!"
Sau sự hốt hoảng ngắn ngủi, Tô Noãn cũng không quan tâm được nhiều nữa, đây là văn phòng của Chủ tịch tập đoàn Thiên Thành, không phải ai cũng bước vào được, cô cũng không nghi ngờ thân phận của đối phương, bởi vì không ai có lá gan mạo danh Trương Cao Bình cả.
"Tôi là đại diện của tập đoàn Tô Thị, nghe nói gần đây các ông muốn khai thác mấy dự án ở khu Bắc, tuy tập đoàn Tô Thị chúng tôi có quy mô không lớn, nhưng cũng là doanh nghiệp lâu đời của thành phố Nam Giang, bất kể là uy tín hay đánh giá đều luôn rất tốt, cũng có ưu thế riêng..."
Tô Noãn bắt đầu nói lại một lượt những lời cô đã tập đi tập lại ở trên xe, sau đó lấy một bản hợp đồng trong túi tài liệu ra: "Đây là hợp đồng dự định của chúng tôi, xin Chủ tịch Trương hãy xem qua".
Trương Cao Bình từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười lắng nghe, rồi nhận hợp đồng trong tay Tô Noãn, sau khi lật được mấy trang, ông ta liền nói: "Hợp đồng này không ổn, tôi sửa một chút được không?"
"Chủ tịch Trương cứ sửa thoải mái, nếu có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể nhượng bộ".
Tô Noãn kích động nói, nghe ông ta nói thế, hình như có chút hy vọng.
"Xin cô Tô chờ chút".
Trương Cao Bình lập tức gõ gõ trên máy tính, một lúc sau đã in ra ba hợp đồng hoàn toàn mới, mỉm cười đưa cho Tô Noãn: "Cô Tô xem đi".
Tô Noãn vội vàng nhận hợp đồng, chỉ là mới đọc được mấy dòng, đầu óc cô lại bắt đầu thấy hoảng hốt.
Tất cả mọi điều khoản trong đó gần như là có lợi cho tập đoàn Tô Thị, đây đâu phải là hợp tác, rõ ràng là hợp đồng cho tiền thì có.
"Nếu cô Tô còn ý kiến gì với hợp đồng này, thì chúng ta có thể bàn bạc", Trương Cao Bình cười nói.
"Không không không..."
Tô Noãn vừa mừng vừa lo, kích động đến mức suýt nữa mất khống chế mà hét lên: "Tôi vô cùng hài lòng với hợp đồng này, chỉ có điều... chỉ có điều..."
Thực ra Tô Noãn rất muốn hỏi liệu có phải tập đoàn Thiên Thành có thù với tiền, hay là Trương Cao Bình trúng tà hay không, hợp đồng này chẳng khác nào dâng tiền cho tập đoàn Tô Thị.
"Nếu không còn ý kiến gì khác thì chúng ta ký hợp đồng thôi", Trương Cao Bình cười nói.
Mười phút sau.
Lúc Tô Noãn ôm túi tài liệu, bước ra khỏi cửa tập đoàn Thiên Thành, cô cảm giác mình như đang đi trên mây, đầu óc mơ hồ, cứ cảm giác tất cả mọi chuyện quá không chân thực.
Cùng lúc đó, thông qua cửa sổ chiếc BMW 5-Series màu trắng đỗ ở gần đó, Tô Mi nhìn thấy dáng vẻ "hồn bay phách lạc" của Tô Noãn, liền vội vàng lấy điện thoại ra chụp, cười ha hả gửi cho số điện thoại nào đó.
"Sao rồi?"
Dương Triết nhìn thấy Tô Noãn bước ra, vội vàng mở cửa xe ra đón.
"Tôi..."
Tô Noãn còn chưa nói xong, Dương Triết đã kéo tay cô lên xe, cười nói: "Có gì lên xe hãy nói".
Tô Noãn ngây người trên xe mất gần mười phút mới dần hoàn hồn: "Ký rồi, tập đoàn Thiên Thành ký hợp đồng với tôi rồi!"
Dương Triết lại có vẻ vô cùng bình thản: "Chúc mừng em nhé, chúng ta về nhà trước đã, anh sẽ nấu cho em mấy món ngon để chúc mừng".
Trên đường đi, Tô Noãn rất vui vẻ, khua chân múa tay kể với Dương Triết quá trình ly kì vừa rồi: "Tôi cứ cảm thấy mọi chuyện quá không chân thực, anh nói xem liệu có phải tôi đang nằm mơ không... A, anh làm gì vậy?"
Cô còn chưa nói xong, Dương Triết bỗng đột ngột sáp mặt lại, hôn chụt một cái lên mặt cô.
Tô Noãn đang định nổi cáu thì nghe thấy Dương Triết cười nói: "Thua thì phải chịu!"
"Cái anh này..."
Tô Noãn đỏ bừng mặt, cô lớn chừng này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được đàn ông hôn. Tuy đối phương là chồng trên danh nghĩa, nhưng hơn hai năm nay mối quan hệ của bọn họ trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn.
Chỉ có điều... trước đây Dương Triết chỉ cần lại gần một chút thôi là cô đã cảm thấy ghê tởm rồi, nhưng bây giờ bị anh hôn lén, sao cô không cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại tim còn đập thình thịch?
"Sau này nếu anh còn dám làm vậy, tôi sẽ cho anh biết tay!"
Nhưng sự rụt rè của một cô gái vẫn khiến Tô Noãn giả vờ tức giận nạt nộ Dương Triết một câu.
Dương Triết nhún vai tỏ vẻ bất cần, cười nói: "Anh hôn vợ anh thì sao chứ? Hơn nữa chẳng phải em cá cược thua sao? Em yên tâm đi, sau này nếu muốn hôn, anh chắc chắn sẽ hỏi ý kiến em trước".
Tô Noãn nghe thấy thế, trong lòng bỗng cảm thấy hơi áy náy.
Bất kể thế nào thì Dương Triết cũng là chồng trên danh nghĩa của cô, động chạm da thịt là chuyện hiển nhiên, nhưng hai năm nay…
Cùng lúc đó, trong phòng VIP ở một quán trà nào đó.
“Ha ha ha, anh không biết dáng vẻ vừa rồi của con ranh kia đâu, giống như bị mất hồn vậy, chắc là bị dính một vố rồi, ha ha ha!”
Tô Mi ôm bụng cười sặc sụa.
Bên cạnh cô ta là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, tên Tô Viễn Chí, là anh trai ruột của Tô Mi.
“Chuyện này em làm tốt lắm, lát nữa chúng ta sẽ đổ thêm dầu vào lửa, khiến con ranh Tô Noãn kia không ngóc đầu lên được, sau này cả Phòng kinh doanh chính là thiên hạ của hai anh em ta, đến lúc đó chẳng phải cả đống tiền sẽ chui vào túi chúng ta sao?”
Trong mắt Tô Viễn Chí lóe lên vẻ xảo quyệt, tối qua lúc bà cụ Tô tổ chức tiệc mừng thọ, thì hắn đang đi công tác, sáng hôm nay trở về nghe được chuyện này, lập tức khen Tô Mi làm việc tốt.
Tuy trong gia tộc, Tô Noãn không có chỗ chống lưng, lại bị cô lập, nhưng năng lực làm việc lại xuất sắc, luôn chiếm vị trí Trưởng phòng của Phòng kinh doanh 2, còn Tô Mi là Trưởng phòng của Phòng kinh doanh 1.
Khoản thu béo bở ở Phòng kinh doanh đương nhiên không cần nói nhiều, suốt thời gian dài, hai anh em này chỉ tìm cách để lấy được cả Phòng kinh doanh. Đến lúc đó, dù họ có giở chút mánh khóe thì cũng không ai biết, vậy nên họ luôn coi Tô Noãn là cái gai trong mắt.
“Anh, chắc là bây giờ con ranh kia đang khóc lóc buồn bã, để em gọi điện chọc ngoáy nó, ha ha!”
Trong mắt Tô Mi lóe lên vẻ độc ác, lấy điện thoại ra bấm số.
Lúc này, Dương Triết và Tô Noãn đang vui vẻ ăn bữa tối đầy thịnh soạn.
Chuông điện thoại vang lên.
“Sao chị Tô Mi lại gọi cho tôi vào lúc này nhỉ?”, Tô Noãn hơi nhíu mày.
Dương Triết mỉm cười: “Nếu em tin anh thì ấn loa ngoài đi, để anh nói chuyện với chị ta”.
“Anh muốn làm gì?”
“Em cứ làm như anh bảo là được”.
Dương Triết vừa cười nói vừa lấy điện thoại trong tay Tô Noãn, ấn loa ngoài rồi nghe.
“Tô Noãn, cô đàm phán với tập đoàn Thiên Thành thế nào rồi? Với thực lực của cô thì lấy được mấy giai đoạn dự án vậy? Tôi còn đang chờ uống rượu mừng công của cô đây”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quái gở của Tô Mi.
Dương Triết vuốt họng, nói với giọng vô cùng nặng nề: “Tôi là Dương Triết, xin lỗi, bây giờ Tô Noãn đang ở trong phòng, không tiện nghe điện thoại”.
Đầu bên kia ngừng lại một chút, rồi vang lên giọng cười ha hả của Tô Mi: “Chắc là đàm phán thành công đúng không? Ha ha, thay mặt tôi chúc mừng Tô Noãn nhé, rồi cậu nói với cô ta là tối nay bà nội mở cuộc họp lâm thời, cậu bảo Tô Noãn đến đúng giờ nhé, để còn báo cáo kết quả với mọi người”.
Dương Triết thở dài thườn thượt: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp máy, nhìn Tô Noãn tỏ vẻ khó hiểu, trong mắt Dương Triết bỗng lóe lên vẻ gian xảo: “Đây gọi là trước nhịn sau phất, chị ta chèn ép em đã bao nhiêu năm nay, tối nay chúng ta sẽ cho chị ta một bài học nhớ đời!”
Tô Noãn sửng sốt, lập tức che miệng cười khẽ: “Cái anh này, sao trước kia tôi không nhận ra anh lại nhỏ nhen như vậy nhỉ?”