“Mẹ, không phải mẹ đã về quê gặt lúa rồi sao? Sao về sớm rồi, với cả mẹ ăn mặc thế này…”
Tô Noãn nghi hoặc nói.
Lúc này đang là mùa hè nóng nực, Trương Hoa Phương lại mặc cái áo khoác lông chồn to sụ, trên cổ đeo mấy sợi dây chuyền, ngón tay cũng đeo đủ loại nhẫn đá quý.
“Gặt lúa cái chó gì nữa, nhà họ Trần đã chết hết cả rồi, mẹ cũng không cần trốn nữa!”
Đêm qua, sau khi Trương Hoa Phương đọc được tin tức về việc cả nhà họ Trần gặp tai ương, bà ta đã chạy suốt đêm trở về Nam Giang.
“Mày, năm triệu hôm trước kiếm được ở quán bán hàng vỉa hè đâu, đưa đây!”
Trương Hoa Phương giơ tay ra: “Mày ăn của nhà tao, ở nhà tao, bây giờ kiếm được tiền thì đừng hòng nuốt một mình!”
Dương Triết không nhanh không chậm đặt đôi đũa xuống, bình thản nói: “Số tiền đó không phải của con. Hôm đó là con nhờ các bạn giúp đỡ, số tiền đó đã trả lại rồi!”
“Cái gì cơ, trả lại rồi?”
Trương Hoa Phương nổi trận lôi đình: “Thằng vô tích sự này, không có việc gì thì mày diễn cái gì chứ. Giờ thì hay rồi, những thứ trên người tao ai trả hộ đây hả!”
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Đúng lúc này bỗng nhiên có hai nhân viên công tác của trung tâm thương mại từ bên ngoài bước vào, xông về phía Trương Hoa Phương nói: “Thưa bác, xin hỏi bây giờ đã có thể thanh toán được chưa?”
Hôm nay vừa tới Nam Giang, Trương Hoa Phương đã lập tức chạy tới khu thương mại mua sắm điên cuồng, hoàn toàn coi năm trăm triệu tệ kia là đồ của mình, cũng nói với nhân viên công tác ở khu trung tâm thương mại đi theo bà ta về nhà tính tiền.
Bởi vì số tiền chi tiêu tương đối lớn, Trương Hoa Phương được coi như khách VIP, vì vậy trung tâm thương mại cũng cho bà ta một tiền lệ chưa từng có.
Nhưng hiện tại bà ta lại nghe được tin Dương Triết đã trả lại toàn bộ năm triệu kia.
“Tìm nó kìa, các người tìm nó mà đòi tiền!”
Trương Hoa Phương chỉ vào Dương Triết.
Nhân viên công tác hơi lắc đầu nói: “Bác à, rất xin lỗi, chúng tôi chỉ biết người mua hàng. Xin hỏi bác quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?”
“Tôi… Bây giờ tôi không có tiền!”
Trương Hoa Phương thấy không quăng cục nợ này được cho ai, hết cách chỉ đành nói: “Cùng lắm thì tôi trả hết đồ lại cho các người là được chứ gì!”
Ngay lập tức, trong mắt hai nhân viên hiện lên một tia đáng ghét nhưng họ vẫn kiên nhẫn nói: “Trả hàng cũng được, mời bác mang theo hóa đơn đến trung tâm thương mại để xử lý”.
"Hóa đơn?"
Khuôn mặt Trương Hoa Phương hiện lên vẻ hoảng loạn, ấp a ấp úng nói: “Vừa nãy tôi vui quá đã xé hết hóa đơn rồi!”
“Cái gì, bác xé hóa đơn rồi?”
Nhân viên công tác trầm giọng nói: “Vậy thì chúng tôi đành phải xin lỗi bác. Không có hóa đơn, chúng tôi không thể xử lý việc trả hàng cho bác được”.
“Đây là cái quy định khỉ khô gì thế, dựa vào đâu mà không có hóa đơn thì không thể trả hàng hả!”
Trương Hoa Phương bắt đầu giở trò ăn vạ: “Tôi không quan tâm, dù sao đồ đã ở đây hết rồi, các người thích thì lấy đi, không có hóa đơn đâu. Cái quy định chó khỉ gì đó tôi không biết!”
Rõ ràng nhân viên công tác đã rất có kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ việc tương tự, nên một người bình tĩnh đối đáp: “Thưa bác, nếu như bác còn không thanh toán thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Hành vi hiện tại của bác đã liên quan đến việc lừa đảo. Với số tiền chi tiêu hôm nay của bác đủ để bị phán ngồi tù bảy năm trở lên”.
Trương Hoa Phương nghe thấy lời này, bị dọa sợ tới mức gương mặt trắng bệch.
Tô Noãn lại càng sốt ruột đến giậm chân, những thứ Trương Hoa Phương mua hôm nay giá trị ít nhất cũng phải hơn một triệu, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế đây.
Cô vội vàng cầu xin nhân viên công tác nhưng bọn họ đã lôi di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
“Số tiền nợ của bà ấy tính cho tôi, ngày mai tôi sẽ đưa tiền qua đó!”
Lúc này Dương Triết đột nhiên nói một câu lạnh nhạt.
Anh không muốn làm khó Tô Noãn.
“Đúng đúng đúng, các người nghe thấy chưa! Đây là do cậu ta nói đấy nhé, món nợ này tính cho cậu ta!”
Trương Hoa Phương sợ Dương Triết sẽ đổi ý, vội vàng tìm giấy bút bắt Dương Triết viết giấy để làm chứng.
Nhân viên công tác chần chừ chốc lát, nói: “Vậy được, trước sáu giờ chiều ngày mai, nếu như anh không trả số tiền này, đến lúc đó chúng tôi sẽ trực tiếp gọi cho cảnh sát”.
Sau khi nói xong, bọn họ cầm chứng từ xoay người rời đi. Có trong tay chứng từ, cũng đã biết được chỗ ở của đối phương, họ không cần phải lo lắng đối phương quỵt nợ.
Dương Triết lại vẫn thu dọn bát đũa giống như chưa có chuyện gì xảy ra, anh đi vào trong phòng bếp rửa bát.
“Con gái yêu, con nghe mẹ nói này, con lập tức ly hôn với thằng vô tích sự này đi. Trong quy định pháp luật, khoản nợ của vợ chồng là phải cùng nhau gánh vác. Bây giờ con ly hôn với cậu ta thì món nợ này không còn liên quan gì đến chúng ta nữa. Phải ngồi tù thì cứ để cậu ta ngồi tù một mình đi…”
Trương Hoa Phương vội vàng hạ giọng đưa ra chủ ý cho Tô Noãn.
"Mẹ!"
Tô Noãn cắn răng nói: “Họa là tự mẹ gây ra, bây giờ lại còn nói những lời như vậy, mẹ thấy như thế có được không!”
“Được, lòng tốt của mẹ coi như lòng lang dạ thú vậy!”
Trương Hoa Phương cả giận nói: “Vậy thì con cứ đợi trả món nợ này cùng với cái tên vô tích sự kia đi!”
Sau khi nói xong bà ta hùng hổ đứng dậy bỏ đi. Trước khi bỏ đi còn định cầm theo áo khoác lông chồn và châu báu mà mình đã mua hôm nay, nhưng tất cả đều bị Tô Noãn giữ lại. Bây giờ đã thiếu nhiều tiền như vậy, những thứ này có thể bán để lấy tiền dùng gấp.
“Mẹ đâu rồi, đã đi rồi à?”
Dương Triết rửa bát xong từ trong phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Noãn ủ rũ mặt mày, cười nói: “Em sao thế?”
Tô Noãn thở dài nói: “Tôi biết anh là vì tốt cho tôi, có điều chúng ta đi đâu kiếm được nhiều tiền bây giờ! Nếu như ngày mai không trả được thì phải làm sao?”
Dương Triết bật cười: “Thì ra là chuyện này à, yên tâm đi, tự anh có tính toán!”
Nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của Dương Triết, Tô Noãn âm thầm cảm thấy kì quái, cô cứ cảm thấy Dương Triết mấy hôm nay và trước kia đã là hai người hoàn toàn khác nhau, cứ như là biến thành con người khác vậy.
“Đúng rồi, làm sao mà anh lại quen được bạn bè giàu có như vậy?”
Tô Noãn nghi ngờ hỏi. Nhóm người lúc trước mua xe điện ở chợ chắc không đơn giản như những người có tiền bình thường.
“À, là một người bạn học của anh, trước đó quan hệ của bọn anh khá tốt, thuận tiện giúp đỡ anh một chút thôi!”
Dương Triết thuận miệng nói một câu lấy lệ.
Tô Noãn bụng đầy nghi ngờ, trong bữa tiệc chào đón hôm qua, đội trưởng an ninh là bạn cùng học của anh, người ở lái chiếc siêu xe đến chợ cũng là bạn cùng học của anh, sao bạn cùng học của anh lại giỏi như vậy?
Đúng lúc này, trên ti vi bỗng chiếu đến một tin tức, hội nghị thượng đỉnh Tài chính Thế giới chính thức khai mạc, một ông già mặc Đường trang đang đứng trên bục phát biểu.
Ánh mắt Dương Triết lập tức bị người đó thu hút, thậm chí anh còn cảm thấy có chút khó tin nổi, trong lòng nghĩ thầm sao ông ta lại xuất hiện trong dịp này?
"Người này ai thế?", Dương Triết thuận miệng hỏi một câu.
Tô Noãn nhìn lên màn hình ti vi nói: “Ngay cả ông ta mà anh cũng không biết à, tỷ phú giàu nhất thế giới mới được công nhận - Tào Chấn Hoa. Ông ta vẫn luôn rất kiệm lời, chưa bao giờ công bố số tài sản của mình vậy nên không ai biết đến ông ta!"
“Mãi cho tới ba năm trước ông ta mới bất ngờ nổi tiếng. Lúc đó mọi người mới biết thì ra trên thế giới này còn có một nhân vật như vậy đang ẩn núp. Khối tài sản ông ta nắm giữ trong tay nhiều gấp mấy chục lần so với tỷ phú giàu nhất trước đó. Đây mới thực sự là người giàu nhất thế giới!”
Ôi mẹ kiếp, lão già này thật sự biết cách hưởng thụ cuộc sống mà, bản thân mất tích mấy năm nay, ông ta làm thế này là có ý muốn tạo phản rồi đúng không?
Trong lòng Dương Triết mắng thầm, ngay sau đó lập tức mỉm cười với Tô Noãn: “Nếu như ông ta có nhiều tiền như vậy, chi bằng chúng ta tìm ông ta lấy một chút, bảo ông ta trả giúp cho chúng ta món nợ ngày mai được không?”