Triệu Nguyệt hét lên một tiếng rồi lao đến, sau đó quay đầu lại túm lấy áo Dương Triết: “Đồ nhà quê, anh đền cho tôi, tôi gọi cho vợ anh để cô ta đến đây bồi thường…”
Dương Triết để mặc người kia kéo áo, anh vẫn đứng bất động mà bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, lập tức buông tay ra, nếu không… tôi dám chắc kết cục của cô sẽ không tốt hơn chiếc xe đâu”.
Trong từ điển của Dương Triết chưa bao giờ có chuyện đàn ông không đánh phụ nữ.
Triệu Nguyệt cứ chọc Dương Triết không vui hết lần này đến lần khác.
“Anh định làm gì?”
Lúc này mấy bảo vệ tòa nhà Thiên Thành chạy đến.
“Cô Triệu? Xảy ra chuyện gì thế?”
Bảo vệ dẫn đầu có quen biết với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt chỉ vào Dương Triết nói: “Tên nhà quê này tông hỏng xe của tôi, còn ở đây uy hiếp tôi nữa”.
“Được lắm, thằng này ở đâu ra đây!”
Đội trưởng bảo vệ trợn mắt nhìn Dương Triết nói: “Mau xin lỗi cô Triệu, sau đó bồi thường mọi thiệt hại đi! Bằng không hôm nay anh đừng nghĩ có thể cho qua chuyện này”.
Dương Triết hơi nghiêng đầu: “Anh còn chẳng thèm hỏi rõ nguyên nhân hậu quả mà đã vội vàng kết luận rồi, là đội trưởng bảo vệ mà làm vậy thì có phải là thiên vị quá không?”
“Bớt ở đây nói nhảm đi!”
Đội trưởng bảo vệ bất mãn nói: “Anh biết cô ấy là ai không? Là nghệ sĩ mới chuẩn bị ký hợp đồng của công ty, nữ chính trong bộ phim tiếp theo của công ty đấy. Mẹ kiếp, anh có tư cách gì mà lắm lời?”
Dương Triết sửng sốt, sau đó cạn lời cười nói: “Các anh làm việc còn phải dựa vào thân phận của người kia là gì nữa à?”
“Mẹ kiếp, mày lắm lời thế!”
Đội trưởng bảo vệ rút cây côn bằng cao su từ thắt lưng ra, hung hăng nói: “Tôi cảnh cáo lần cuối, nếu anh còn lảm nhảm thì ông đây đánh gãy chân anh đấy”.
Dương Triết câm nín.
Tốt xấu gì tập đoàn Thiên Thành cũng là công ty đứng đầu ở thành phố Nam Giang, sao lại tuyển một người có đạo đức thấp kém như vậy vào làm chứ?
Xem ra phải siết chặt chuyện này mới được.
“Anh họ!”
Lúc này Triệu Nguyệt bỗng mừng rỡ nhìn về một phía mà kêu gọi, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vest màu nâu đi về phía bên này.
“Chào phó giám đốc Trình!”
Nhìn thấy người này, mọi người đều cúi đầu chào.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Một đám tụ tập ở đây chả ra thể thống gì cả, không cần công việc nữa à?”
Người đàn ông trung niên tỏa ra khí chất lãnh đạo, trầm giọng nói.
“Anh họ, anh phải lấy lại công bằng cho em”.
Triệu Nguyệt chạy đến khoác lên cánh tay người đàn ông, nũng nịu kể lại sự việc.
Người đàn ông mặc đồ vest sầm mặt chỉ vào Dương Triết nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho anh, lập tức xin lỗi ngay, sau đó bồi thường hết mọi tổn thất!”
Dương Triết ngây người, cảm thấy hơi buồn cười.
Ra lệnh?
Trước đây đều là anh ra lệnh cho người khác thôi có được không.
“Anh có tư cách gì ra lệnh cho tôi?”, Dương Triết khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ hứng thú nói.
“Dựa vào tôi là phó giám đốc tập đoàn Thiên Thành!”
Người đàn ông đó ngẩng cao đầu ưỡn ngực vô cùng tự hào, đám đông hóng chuyện cũng thảng thốt, “phó giám đốc tập đoàn Thiên Thành”, mấy chữ này đã đủ ngầu rồi.
“Thật là cạn lời…”
Dương Triết cảm thán lắc đầu, thầm nghĩ sao tập đoàn Thiên Thành đi được đến vị trí như ngày hôm nay thế!
Cấp dưới có vài nhân viên tố chất kém cũng thôi không nói làm gì, sao đến cả lãnh đạo cấp cao của công ty cũng như thế nhỉ?
Ting…
Lúc này điện thoại Dương Triết bỗng vang lên, là số lạ. Anh vừa bắt máy đã nghe đối phương lo lắng nói: “Xin lỗi sếp Dương, tôi là Trương Cao Bình của tập đoàn Thiên Thành, ông cụ Tào bảo tôi ở đây đón cậu nhưng vì bị kẹt xe nên bây giờ tôi sắp đến nơi rồi, sếp Dương hãy đợi tôi một lát…”
“Quản lý tốt nhân viên của ông đi, một đám làm ăn kiểu gì không biết, bây giờ tôi muốn sa thải một vài người, bảo họ cút đi”.
Dương Triết bực bội nói.
Sau khi cúp máy, anh nhìn thấy vẻ mặt của mấy người bên cạnh có chút không đúng lắm, ai cũng tỏ ra chế giễu anh.
Triệu Nguyệt nói: “Ồ, còn ở đây giả vờ giả vịt nữa à, sao thế, anh đang gọi cho ai đấy, anh muốn sa thải ai? Ha ha ha!”
Đội trưởng bảo vệ cũng cười nói: “Xã hội hiện giờ càng ngày càng thú vị nhỉ, ngay cả một thằng nhà quê mà cũng giả vờ này nọ, nhưng mà khi ra ngoài có thể lắp não vào được không?”
Dương Triết cũng lười nói nhiều với đám người này, chán nản nói: “Các người mau đi làm thủ tục từ chức đi, lát nữa đỡ phải khó xử”.
“Ha ha ha!”
Mọi người nghe thế thì cười càng to hơn, ai ai cũng ôm bụng cười tới gập người lại: “Ôi trời, cười chết mất thôi, có phải đầu óc người này bị kẹp cửa không vậy?”
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng còi xe, một chiếc Rolls Royce màu đen chạy đến, sau đó phanh gấp rồi dừng lại bên đường.
Thấy chiếc xe này, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Người đàn ông mặc đồ vest giật mình, vội vàng cúi người chạy đến mở cửa xe giúp người kia: “Chào chủ tịch Trương!”
Một người đàn ông trung niên vóc dáng khá cao, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, mang theo ánh mắt lo lắng bước xuống xe. Ông ta vừa bước xuống, mọi người đều giật mình.
Người này chính là Chủ tịch tập đoàn Thiên Thành - Trương Cao Bình!
Có điều sắc mặt lúc này của Trương Cao Bình hơi u ám, ông ta cũng làm lơ người đàn ông đồ vest mà đi thẳng về phía bên này.
Người đàn ông đó có vẻ không chú ý đến sắc mặt của Trương Cao Bình nên hắn nháy mắt ra hiệu cho Triệu Nguyệt: “Đây là Chủ tịch Trương của chúng ta”.
Triệu Nguyệt thay đổi sắc mặt, mặc dù hôm nay cô ta đến để ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Thành nhưng dù gì cũng là một nghệ sĩ, vẫn chưa được gặp Trương Cao Bình.
Đây là cơ hội hiếm có, nếu Trương Cao Bình nhìn cô ta nhiều thêm một chút thì sau này sự nghiệp nghệ thuật của cô ta sẽ lên như diều gặp gió.
“Chào Chủ tịch Trương, tôi là Triệu Nguyệt, là nghệ sĩ mới ký hợp đồng…”
Triệu Nguyệt vội vàng điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất, cười thật tươi bước đến, làm bộ làm tịch vài động tác nhỏ. Cô ta cho rằng, dựa vào ngoại hình của mình, chỉ cần là đàn ông thì sẽ phải liếc nhìn cô ta thêm vài lần.
Nhưng Trương Cao Bình lại không thèm ngước mắt lên nhìn sang bên này, ông ta chỉ đảo mắt trong đám người, sau đó trầm giọng hỏi: “Ai là Dương Triết?”
Mọi người đều sửng sốt, chưa từng nghe đến cái tên này.
Triệu Nguyệt ngơ ngác, sau đó nói với Dương Triết: “Ồ, Dương Triết, anh nhìn đi, chuyện hôm nay đã ồn ào đến mức ảnh hưởng tới Chủ tịch Trương luôn rồi, anh còn không mau quỳ xuống xin lỗi Chủ tịch Trương đi!”
Nghe thế mọi người mới biết hóa ra cái tên nhà quê này là Dương Triết, cũng đều phẫn nộ nói: “Này tên nhà quê, anh biết anh làm ầm ĩ như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của công ty không? Mau xin lỗi Chủ tịch Trương đi!”
Người đàn ông đồ vest càng không bỏ qua cơ hội này, vội vàng nịnh nọt nói: “Chủ tịch Trương đừng tức giận, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, đảm bảo sẽ khiến ông hài lòng”.
Nói rồi hắn sầm mặt nói với vài bảo vệ: “Còn ngây ra đó làm gì, lập tức đánh gãy chân của hắn!”
Vài bảo vệ lập tức hung dữ nhìn Dương Triết, chỉ cần là ý của Chủ tịch Trương thì đừng nói là đánh gãy một chân tên nhà quê này, dù có bẻ cổ đối phương, đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
“Cậu là Dương Triết?”
Trương Cao Bình đảo mắt nhìn Dương Triết, không để Dương Triết lên tiếng, Triệu Nguyệt bên cạnh xen miệng vào: “Là anh ta đấy, người này chính là một tên quê mùa, lúc nãy còn tông hỏng xe của tôi. Chủ tịch Trương, ông phải làm chủ cho tôi…”
“Cút sang một bên ngay!”
Không ngờ Trương Cao Bình trước giờ luôn hòa nhã bỗng tức giận nói một câu rồi đẩy mạnh Triệu Nguyệt sang một bên, vội bước đến trước mặt Dương Triết, cúi người chín mươi độ kính cẩn nói: “Chào sếp Dương, tôi là Chủ tịch Trương Cao Bình của tập đoàn Thiên Thành, hoan nghênh sếp Dương chính thức đến tiếp quản công ty, sau này tôi chính là kẻ làm thuê trung thành của sếp Dương”.